Chương 212

Nghe thấy lời cầu cứu ấy, sắc mặt của Lâm Kiều Như thay đổi rõ rệt.

Ngay cả qua điện thoại, cô cũng cảm nhận được sự sỡ hãi của Lâm Quốc Triều.

“Bố ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế a?: Lâm Kiều Như vội vàng hỏi.

“Bố thua mất 15 tỷ, bây giờ bố đang bị người ta bắt, nếu như không có tiền trả lại, bọn chúng sẽ giết bố mất!”

“Kiều Như, trước đây bố đối xử tệ bạc với con, nhưng con dù sao cũng là máu thịt bố sinh ra!”

“Cầu xin con..hãy đi tìm chủ tịch Phong Vân giúp đỡ, mau lấy tiền để chuộc bố đi!”

Lâm Quốc Triều tuyệt vọng hét lên, bật khóc nức nở, khóc tới mức nước mắt, nước mũi đầm đìa.

“Cái này…”

Lâm Kiều Như do dự.

Mặc dù bao nhiêu năm qua, Lâm Quốc Triều không hề quan tâm cô, không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Thế nhưng giữa hai người, vẫn là tình thương của người nhà, nhìn thấy chết mà không cứu quả thực cô cũng không nhẫn tâm. Đột nhiên, điện thoại vang lên một giọng nam khàn khàn: “Nào nào… Cô là con gái của Lâm Quốc Triều à? Tôi cho cô 1 giờ đồng hồ để chuẩn bị tiền, nếu như quá thời gian thì chuẩn bị nhận xác của ông ta đi!”

Sau lời nói tàn nhẫn, đối phương cúp điện thoại ngay lập tức.

“Tân Vũ Phong, bây giờ phải làm sao đây?”

Lâm Kiều Như mím chặt môi, cô cảm thấy rất khó xử.

Chỉ trong một giờ đồng hồ, cô lấy đâu ra được 15 tỷ tiền mặt đây?

Lâm Quốc Kiến bảo cô tìm kiếm sự giúp đỡ của chủ tịch Phong Vân, thế nhưng cô không có phương thức liên hệ với chủ tịch Phong Vân. Kể cả là có đi chăng nữa, với sự kiêu ngạo của cô, cô cũng sẽ không mở miệng ra hỏi tiền.

“Em đừng lo! Bọn chúng đòi tiền, trước khi lấy được tiền, chúng sẽ không làm hại đến tính mạng của bố em đâu! Anh cùng em đi đến thành phố Nam Vũ một chuyến!”

Tần Vũ Phong ngay lập tức khởi động xe, chở Lâm Kiều Như, lái xe nhanh như bay biến mất trong màn đêm.

Nửa giờ sau, tại thành phố Nam Vũ.

Sòng bạc này mới mở, được canh phòng rất cẩn thận và nghiêm ngặt, chỉ mở cửa cho khách VIP, dòng vốn lưu động mỗi ngày lên đến hơn 3000 tỷ, có thể nói đây là nơi bán vàng lớn nhất biển Đông.

Khi Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như lái xe đến, ngay lập tức đã bị chặn lại.

“Đứng lại! Không có giấy mời thì không được vào bên trong!” Bảo vệ ngoài cửa hung dữ, lạnh lùng nói.

“Tôi đến để chuộc Lâm Quốc Kiến!” Tân Vũ Phong nói rõ nguyên do.

Bảo vệ liên hệ một lúc qua tai nghe, sau đó thực hiện động tác mời vào.

“Hai vị xin mời đi theo tôi!”

Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, Tần Vũ Phong và Lâm Kiều như đi thang máy đến tầng trên của sòng bạc.

Lâm Quốc Kiếm nằm mềm nhũn trên đất, bầm tím và sưng tấy vì bị đánh, không còn gì thảm hại hơn.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ, thì chúng chỉ là những vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng, có thể bình phục trong vòng mấy ngày.

Một nhóm đàn ông hung dữ với những hình xăm rồng, xăm hổ trên cánh tay đứng sau lưng ông ta, rõ ràng chúng là những kẻ độc ác hút máu người.

“Kiều Như, cuối cùng con cũng đến rồi!

Tiền đâu? Con có mang tiền đến không?”

Lâm Quốc Hoa như nhìn thấy thiên thần hộ mệnh, lồm ngồm bò tới, vẻ mặt chờ đợi không nói nên lời.

“Bố, con chưa liên hệ với chủ tịch Phong

Vân…

Lâm Kiều Như bất lực lắc đầu.

Nghe thấy câu nói ấy, vẻ mặt Lâm Quốc Kiến ngay lập tức thay đổi, nhổ nước bọt rồi mắng: “Phế vật. Vào thời khắc quan trọng thế này, đến một việc nhỏ như thế mày cũng không làm được, ông đây nuôi mày có tác dụng gì?! Nếu biết thế này, năm đó tạo nên giết chết đứa vô dụng như mày rồi!”

Đối mặt với lời mắng mỏ của bố, Lâm Kiều Như sắc mặt tái nhợt, trong lòng cực kỳ tủi thân, nước mắt lăn dài trên gò má.

“Láo xược!”

Tần Vũ Phong đứng ra, hung hăng nhìn chăm chăm Lâm Quốc Kiến: “Kiều Như biết ông rơi vào nguy hiểm, không ngừng nghỉ tới đây ngay lập tức, ông vẫn còn mặt mũi mà mắng cô ấy? Những năm vừa qua, ông không chăm sóc Kiều Như, cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa? Ông không xứng đáng làm cha của Kiều Như “Thằng nhóc láo toét, tao giáo huấn con gái tao, đến lượt mày xen vào lo chuyện bao đồng à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện