Cánh tay máy đầu tiên của cậu…

Tác phong làm việc được huấn luyện bài bản từ khi Lục Vĩnh Hi còn chập chững bước những bước chân đầu tiên trong cuộc sống khiến cậu dù gặp bất cứ tình huống gì vẫn phải bình tĩnh đối mặt. Cậu năm nay 28 tuổi, chẳng qua tâm hồn lại chẳng khác một đứa trẻ vừa mới trưởng thành là bao, chỉ là cậu lại không được khóc, không được để bản thân xuất hiện chút biểu cảm yếu đuối nào, cậu phải luôn là chiến thần bất khả chiến bại trong mắt họ.

Bây giờ khác rồi, cậu đã đi đến một thế giới khác, một thế giới mà cậu có thể làm một người bình thường thoải mái, tự do mà sống, chẳng còn ai có thể kiểm soát cảm xúc của cậu được nữa.

Lục Vĩnh Hi nhìn 001 đang nghiêm túc đứng trước cửa canh gác cho chủ nhân của nó được an ổn nghỉ ngơi thì yếu ớt gọi nó lại: “001.”

001 trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt cậu, cẩn thận hỏi han: “Ngài bị đau ở đâu sao? Có cần tôi kiểm tra vết thương không?”

Lục Vĩnh Hi đột nhiên ôm chầm lấy cơ giáp màu bạc to lớn trước mặt, thân cơ giáp lạnh lẽo trơn nhẵn như loài rắn nhưng nó lại đặc biệt ấm áp với Lục Vĩnh Hi, cậu vỗ vỗ lên thân cơ giáp, trên môi nở nụ cười, nước mắt lại lăn dài trên má.

“001, cậu là người thân của tôi… dù là quá khứ, hiện tại, tương lai đều sẽ luôn như vậy.”

001 không biết vì sao chủ nhân nó lại khóc, cũng chẳng biết chủ nhân sao phải nói với nó những lời như vậy, nó chỉ biết nó tồn tại là vì người trước mặt này. Cánh tay to lớn nhẹ ôm lại chủ nhân nhỏ bé của mình, nó chỉ dám vòng nhẹ người cậu, sợ bản thân sẽ không cẩn thận làm chủ nhân nó bị thương.

“Chủ nhân, cơ thể ngài đang rất thiếu năng lượng, chúng ta cần phải tìm thứ gì đó bổ sung ngay.”

Lục Vĩnh Hi khẽ “ừm” một tiếng, cậu vươn tay lau đi nước mắt của chính mình, đứng dậy hoạt động thử cổ tay máy một chút…. cũng may nó vẫn còn khá ổn.

Dù sao bao năm qua đều dùng tay giả cũng không có gì phải lạ hết. Lục Vĩnh Hi kiểm tra cơ thể hiện tại một chút, theo như trí nhớ của nguyên chủ để lại thì thế giới này hoàn toàn không có thứ gọi là tinh thần lực, mỗi người cũng khộng phân hóa thêm giới tính thứ hai, càng không có thuốc ức chế. Tất cả mọi người đều tựa như Beta ở thế giới của cậu, không có tin tức tố, không năng lực đặc biệt.

Lục Vĩnh Hi cảm thấy may mắn vì những điều này, cái thứ giới tính sau phân hóa chỉ gây thêm phiền phức cho người ta mà thôi. Trong mắt nguyên soái Lục, việc phân hóa thành Omega là điều khiến cậu ghét bỏ chính mình nhất.

Thuốc ức chế đặc biệt dành riêng cho cậu chỉ có viện nghiên cứu của đế quốc sản xuất, vì lí do này mà họ không bao giờ sợ Lục Vĩnh Hi sẽ tạo phản, một Omega đặc biệt như cậu vào kì phát tình không có thuốc ức chế kịp thời nhất định sẽ chết.

Lục Vĩnh Hi chậm rãi sờ ra sau gáy của mình tìm đến vị trí quen thuộc kia kiểm tra, tay cậu chạm đến phần thịt hơi nhô lên ở sau gáy, hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt.

“Nó vẫn đi theo mình sao?”

Trong nháy mắt Lục Vĩnh Hi không biết bản thân đã thật sự đến một thế giới khác hay vẫn còn ở thế giới ban đầu của cậu. Cậu thử điều động năng lượng như trước đây, đại não liền truyền đến một trận đau nhức dữ dội, tinh thạch nhỏ bé trong não phản hồi ngay lại mệnh lệnh của cậu, chỉ là nó quá mức yếu ớt, tưởng chừng như chỉ một chút nữa thôi viên tinh thạch ấy sẽ cạn kiệt năng lượng mà vỡ nát.

Cậu cảm thấy mũi bản thân hơi nóng, vài giây sau nó liền chảy ra chút máu, dấu hiệu của việc sử dụng tinh thần lực quá độ.

001 lo lắng lấy trong túi đồ của nó ra một chiếc khăn tay đưa đến cho cậu, Lục Vĩnh Hi nhận lấy nhẹ lau đi máu của chính mình. Cậu bảo 001 trở lại thành chiếc vòng kim loại trên cổ tay trái, cẩn thận đi quanh một vòng ở tòa nhà trong cửa hàng nhỏ này. Bàn ghế đổ nát, nhiều vết máu kéo dài bắn lên các kệ trưng bày, các kệ hàng trống trơn chỉ còn lại vài thứ không mấy dễ sử dụng.

Lục Vĩnh Hi cầm lấy mấy gói sữa bột cho vào không gian chứa vật dụng nho nhỏ của cơ giáp, cậu tìm một vòng phía sau cửa hàng, phá cửa nhà kho lấy vài thùng nước còn sót lại bên trong cất vào.

Pha nước lạnh với sữa bôt vẫn uống được như thường. Lục Vĩnh Hi là nguyên soái đế quốc, ở trong quân đội bao năm, cậu không có thói kén ăn miễn giữ bụng để chiến đấu được là tốt rồi.

Trong lúc thu dọn lương thực, một chút mùi kì lạ xông vào mũi cậu, nặng hơn hẳn mùi máu còn đọng lại trong không khí. Lục Vĩnh Hi lần theo nó đi vào sâu trong căn phòng để đồ mới phát hiện một cái xác không nguyên vẹn, nửa thân giữa đã bị ăn mất, gương mặt bên trái cũng bị gặm hết lởm chởm chẳng còn nhìn rõ ngũ quan nhưng trong đầu Lục Vĩnh Hi lại trong nháy mắt nói ra được người này là ai.

Nguyên chủ, Lục Ngạn.

Vậy hiện tại... cậu không phải cậu ấy sao? Có khi nào như suy đoán của cậu, thân thể hiện tại cậu đang sử dụng là của chính cậu trước đây không? Mười năm về trước Lục Vĩnh Hi vẫn chưa bị thương nặng đến mức phải thay các bộ phận trên cơ thể thành máy móc, tinh thần lực của cậu ban đầu tuy vẫn rất mạnh mẽ nhưng biết đâu do ảnh hưởng trước khi chết nên nó mới tổn thương, nhỏ yếu như hiện tại cũng rất có khả năng.

Lục Vĩnh Hi không biết nên vui hay buồn, cậu nhìn xác thanh niên trên đất, thực hiện như lễ nghi tiễn đưa trong quân đội cúi người thật sâu nghiêm túc lặp lại lời hứa hẹn.

“Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội sống một cuộc sống mới, dù ở thân phận là cậu hay chính tôi… Lục Vĩnh Hi nhất định sẽ thực hiện lời hứa trả thù cho cậu, an nghỉ nhé! Lục Ngạn.”

Tác giả có lời muốn nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện