Hai bàn tay đầy máu đang không ngừng run rẩy được người cẩn thận nắm chặt, dị năng quen thuộc bao bọc lấy cả người cậu, âm thanh lạnh lùng lại đặc biệt khiến người an tâm văng vẳng, phóng to nhiều lần bên tai Lục Vĩnh Hi “Không sao hết, tôi bảo là không sao.”

“Thiếu tá, phải nhanh tiêm kháng thể cho cậu ấy thôi.” Diệp An đứng một bên lấy ống tiêm bản thân vừa đổi được hôm trước ra, đưa đến trước mặt thiếu tá để hắn nhanh chóng tiêm vào cho cậu.

Giọng nói Cố Viễn Quân nhẹ hơn bình thường đôi phần, hắn nhỏ giọng hỏi: “Em bị thương ở đâu?”

Lục Vĩnh Hi không biết, cậu hoàn toàn không cảm thấy cơ thể có chỗ nào bất thường, cả người hoàn toàn tê liệt chẳng có lấy chút cảm giác đau nào. Có lẽ vì quá quen thuộc với những vết thương lớn nhỏ khác nhau trước đây, hay do cơ thể nhiễm bệnh vào mới khiến bản thân trở nên thế này cậu cũng chẳng rõ.

Cậu nói thật: “Tôi cũng chẳng biết... thưa thiếu tá”

Kháng thể được Cổ Viễn Quân tiêm vào người cậu, nghe câu trả lời đó hàng mày hắn càng cau chặt hơn, hành động vẫn bình tĩnh nhưng tốc độ lại gấp gáp hơn bình thường rất nhiều. Cổ tay áo bị kéo lên kiểm tra.

Không có, nơi này hoàn toàn không có vết thương.

Hắn xin lỗi một tiếng nhẹ vén áo cậu lên cũng không tìm thấy vết thương nào, cho đến khi đôi mắt vô tình chạm phải một đường cắt dài sâu đến tận xương ngay vị trí vai trái của cậu, không cẩn thận lộ ra do quá trình giằng co từ nãy đến giờ.

Lục Vĩnh Hi chỉ cảm thấy người trước mặt tâm trạng tựa hồ đang rất tệ, mặt hắn vẫn lạnh lùng, sóng lưng vẫn thẳng tấp, bộ đàm kề bên vẫn luôn truyền đi mệnh lệnh sắp xếp người được bọn họ cứu vào xe của từng đội nhưng đôi mắt nâu nhạt ảm đạm hơn rất nhiều, cậu không thấy được thứ ánh sáng ấm áp, ngọt ngào như món hạt dẻ ngào đường cậu thích nữa. (2)

Bộ đàm tạm ngắt kết nối, Cố Viễn Quân cất tiếng hỏi: “Em không đau sao?” Nếu có một người khác ở đây có lẽ sẽ nghe ra từ giọng điệu bình thường này mấy phần run sợ, lo lắng.

“Tôi không bị thương mà.” Vai bị người nhẹ nhàng ấn lấy, nguồn dị năng dồi dào truyền vào miệng vết thương trên vai, hương hoa diên vĩ bao quanh người cậu trấn an nội tâm đang xuất hiện chút dao động, rối ren không nên có.

Lục Vĩnh Hi cẩn thận nhắm mắt nghỉ ngơi, giờ đây cậu mới cảm nhận được tiến trình phát triển của loại virut đó trong người mình. Không phát triển nữa nhưng có hơi muộn rồi.

Kháng thể không phải là vạn năng, nó có một nhược điểm rất lớn. Nếu không chặt đứt bộ phận bị lây nhiễm, virut sẽ mãi tồn tại trong người họ, có chăng phần lớn sau một đoạn thời gian ngắn ngủi sẽ trở thành thứ sinh vật ghê tởm kia, lang thang, vất vưởng trong đêm tối.

“Thiếu tá, tôi vẫn ổn. Trong đêm tối nguy hiểm luôn rình rập chúng ta, nên về sớm thôi.”

“Em đợi một chút... đợi một chút đã, sẽ ổn thôi.”

Giờ khắc này Cố Viễn Quân đang nghĩ gì.

Hắn cảm thấy hối hận.

Vì sao lại phải tách ra? Đáng lẽ em ấy không nên bị thương mới phải, vết thương nặng như thế nhưng em lại bảo với tôi rằng em ổn mà. Ổn khi nào chứ? Lòng ngực đau thắt, lần đầu tiên hắn thấy đau nơi ấy vì một người ngoài hai đấng sinh thành kia, hai người hết lần này đến lần khác gạt bỏ niềm hi vọng của hắn. Cậu không như vậy, cậu chẳng làm gì có lỗi với hắn cả, nhưng hắn lại thấy đau đớn thế này.

Lục Vĩnh Hi không dám cử động, cánh tay người nọ vô thức siết chặt lấy bả vai cậu hơn, có chút đau thế mà cậu lại không thấy khó chịu chút nào. Cậu đột nhiên nhớ lại rất nhiều điều từ khi đến thế giới này, quãng thời gian quá mức ngắn ngủi vô ngần đến vậy cậu lại thấy nó còn hạnh phúc, vui vẻ hơn cả quãng đời dài hai mươi tám năm nhạt nhẽo mệt mỏi trong quá khứ.

Cậu biết vui buồn, biết đồng cảm, biết xót xa, biết thưởng thức. Cậu học được cách giao tiếp thân thiện với những người tốt bụng, trải nghiệm mới mẻ trở thành cấp dưới trực tiếp của một người. Lục Vĩnh Hi còn biết có anh trai là cảm giác vui vẻ, hạnh phúc ra sao.

Cậu hoàn thành lời hứa với Lục Ngạn rồi, rời đi cũng không tiếc lắm. Đôi mắt khép hờ có đôi chút mông lung, xinh đẹp nhìn thẳng vào vị thiếu tá nọ đang cau chặt hàng mày, cười cười yếu ớt nói: “Ngài là người tốt, cha ngài mới là người xấu.”

“Lục Vĩnh Hi, em còn tỉnh táo không? Tôi hỏi em cảm thấy thế nào rồi?”

Cố Viễn Quân không cách nào thôi lo lắng cho cậu, hắn cảm thấy nụ cười này rất khác lạ, hoàn toàn không phải cách mà cậu thường giao tiếp với hắn trước đây. Trái tim trong lòng ngực lo lắng đến đập mất kiểm soát.

Cậu nghe hắn hỏi, liền lặp lại câu trả lời quen thuộc: “Tôi ổn mà.”

Cố thiếu tá chưa bao giờ cảm thấy bản thân hắn vô dụng đến thế! Dị năng hắn chưa đủ mạnh đến mức loại bỏ virut trong cơ thể... người hắn thích.

“Nếu dị năng của tôi không có tác dụng, xin thứ hão huyền như kì tích hãy xuất hiện."

“Thần linh hay ai đó cũng được, biến em ấy trở lại như mọi khi có được không? Tôi không muốn nghe em nói dối như thế nữa.”

Giọng điệu gấp gáp của người đàn ông vang lên cắt ngang suy nghĩ khác nhau của hai người.

“Vĩnh Hi, em sao rồi, có bị thương không?” Trần Miên Đông chân quấn băng gạc bước trước bước sau đi đến.

Lục Vĩnh Hi gọi một tiếng “anh” sau đó chỉ nhẹ cười rồi lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không sao.

“Mắt của em... bạn nhỏ, mắt của em trai anh làm sao vậy? Như thế này còn lắc đầu bảo không sao cái gì chứ! Thằng nhóc ngốc này.”

Bộ đàm vang lên không đúng lúc báo hiệu nguy hiểm lại tìm tới bọn họ.

“Thưa thiếu tá, bọn xác sống bên ngoài trường có động tĩnh rồi, binh lực của chúng ta hiện giờ ở lại vô cùng nguy hiểm, xuất phát đi ạ.”

“Thưa thiếu tá, mọi người đã sẵn sàng rồi ạ.”

“Đội 3, đợi lệnh xuất phát.”

“Đội 2, đợi lệnh xuất phát.”

Giọng Lục Vĩnh Hi ngoan ngoãn, mềm mại khác hẳn ngày thường: “Thiếu tá ơi, đưa anh trai tôi lên xe trước được không ạ? Vết thương tạm ổn rồi, sau khi sắp xếp cho mọi người xong ngài quay lại xem tình hình của tôi cũng được mà”

Ánh mắt kia chưa từng rời mắt khỏi vết thương chưa hoàn toàn khép lại trên vai cậu, hắn nhẹ nhắm mắt lại, khẽ đáp: “Được, em đợi tôi nhé?”

“Vâng, nhất định.”

Cố Viễn Quân xoay qua đã đánh ngất Trần Miên Đông đang âm thầm nhìn em trai mà đứng khóc ở một bên kéo đi. Hắn là một quân nhân, là người giữ trách nhiệm, sứ mệnh bảo vệ tất cả bọn họ. Cố Viễn Quân sẽ không bao giờ bỏ rơi người trong lòng nhưng hắn vẫn phải đảm bảo tất cả mọi người được bình an khi hắn còn mang trọng trách trên vai.

Đợi tôi một chút, nhất định sẽ cứu được em.

Lục Vĩnh Hi nhìn theo bóng lưng dần khuất sau màn đêm của hắn, nhỏ giọng thì thầm.

Tạm biệt...có lẽ sẽ không gặp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện