Chương 172

Nhưng năm năm qua, tại sao anh lại chọn cách che giấu nhẫn nhịn?

Không chỉ ông ta, mà ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm nhận được.

Từ hôm chữa bệnh cho con gái đến hôm nay.

Cô dần cảm thấy Sở Bắc có gì đó bí mật mà cô không thể nhìn thấy được.

“Cậu chủ Dương, đây là nhà họ Lạc, mời vào!”

Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Nham đang cúi đầu, tỏ ra nịnh nọt.

Một thanh niên trẻ sải bước tiến vào nhà họ Lạc!

“Tiểu Nham, đây là…”

Lạc Vinh Quang không thèm để ý đến Sở Bắc nữa, liền đứng dậy chào hỏi.

Chưa kể thanh niên này còn kiêu ngạo, khí chất bất phàm.

Hơn nữa dựa vào thái độ của Lý Nham với cậu ta, thân phận người này nhất định không tầm thường.

“Cậu chủ Dương, mời ngồi, đừng khách sáo!”

Lý Nham không thèm trả lời, đích thân mời người thanh niên ngồi xuống.

Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lạc Vinh Quang với vẻ cao ngạo!

“Ông nội, Tiểu Mai! Đây là cậu chủ Dương, Dương Xuyên!”

Phù!

Ngay khi vừa dứt lời, cả đại sảnh liền vang lên âm thanh hít sâu một hơi.

Nhà họ Dương rất có chỗ đứng ở tỉnh lỵ, ngay cả ở Tân Hải cũng không ai mà không biết đến.

Cậu chủ nhà họ Dương chính là nhân vật mà cả chủ tịch thành phố cũng phải nhường ba phần.

“Cậu chủ Dương đến nhà họ Lạc đó là vinh hạnh của chúng tôi, không thể đón tiếp kịp thời, nên mong cậu chủ Dương thứ lỗi”.

Lạc Vinh Quang vui mừng không thôi, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Xuyên.

Hơi cúi người xuống, giọng điệu lộ ra vẻ cung kính.

Đừng thấy ông ta tuổi lớn mà lầm, ông ta vẫn là người nắm quyền của nhà họ Lạc.

Nhưng người trước mặt này, ngay cả cháu trai của ông ta cũng không phải.

“Đúng thế, nghe nói đến danh tiếng của cậu chủ Dương đã lâu, hôm nay gặp được quả nhiên bất phàm”.

“Anh đợi một lát, tôi đi rót trà cho anh”.

Lạc Mai đã thay đổi vẻ ngoài trước đó, trở thành một tiểu thư khuê các có vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Tự mình đi rót trà, không cần nói cũng biết rõ ý tứ nịnh bợ của ả ta.

Chu Cầm đứng ngoài cửa nuốt nước bọt, ánh mắt phát sáng.

Đây là cậu chủ nhà họ Dương, là người mà bình thường cũng không có tư cách được gặp.

Đây là cơ hội tốt.

“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau chào cậu chủ Dương đi?”

Chu Cầm đè nén vui mừng của mình, nhỏ giọng thúc giục.

Mặc dù con gái đã có con nhưng Chu Cầm vẫn rất tự tin vào nhan sắc của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện