Chương 207

Năm năm mới gặp lại bạn cũ nên Sở Nam khó tránh khỏi thấy bùi ngùi.

“Cậu Sở, tôi thấy thẹn với ân huệ của cậu!”

Trần Trung Minh có vẻ đau thương, người cũng run lên.

Lúc nói chuyện, ông ấy còn trực quỳ xuống đất.

“Ông đừng như vậy!”

Sở Nam khẽ lắc đầu rồi quơ cái gậy trúc trong tay đỡ ông lão không cho quỳ xuống.

“Haizz, năm xưa nhờ có cậu Sở cứu nên tôi mới giữ được cái mạng già của mình! Nhưng sức khoẻ ngày một yếu dần, đến đi bộ cũng thấy mệt nhọc”.

“Đoán chừng chỉ một, hai năm nữa thôi là đi gặp ông bà tổ tiên rồi”.

Trần Trung Minh thở ngắn than dài, trong giọng nói còn có vẻ giận dữ.

“Tôi chỉ hận thằng cháu trời đánh của mình, hôm nay nó dám lấy trộm giấy tờ nhà đất của tôi định lén bán cho người ta”.

“Tôi thật sự thấy hổ thẹn với cậu Sở, mong cậu trách tội”.

Sở Nam khẽ lắc đầu.

“Ông quá lời rồi, tội ai người ấy chịu! Nếu cháu trai ông phạm lỗi thì tự cậu ta phải chịu trách nhiệm!”

Sở Nam đã hiểu quá rõ về Trần Trung Minh.

Ông ấy thuở nhỏ mất cha, lớn lên mất vợ, về già mất con.

Ba điều bất hạnh nhất trong cuộc đời con người đều dồn cả vào ông ấy.

Giờ chỉ còn hai ông cháu sống nương tựa vào nhau.

Nhưng nào ngờ đâu, không chỉ có cháu trai ông ấy chưa hiểu chuyện, mà ông ấy còn đang bị ung thư, cần gấp một khoản tiền lớn để chữa trị.

Vì vậy, năm năm trước, ông ấy đã quyết định rao bán núi Thiên Linh với giá hai trăm nghìn.

Giá này không hề đắt, nhưng vừa hay đủ tiền chữa trị bệnh của ông ấy.

Nhưng tiếc là lúc đó, không có ai ngó ngàng đến khu này.

Ông lão chán nản, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý đi chầu diêm vương.

May có Sở Nam ra tay mua mảnh đất ấy.

Hơn nữa, anh còn trả năm trăm nghìn.

Điều kiện của anh vô cùng đơn giản, đó là hàng năm ông ấy phải đến hương khói cho người anh em của anh.

Chỉ có vậy thôi! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mới có năm năm mà đã xảy ra chuyện này, ông ấy hoàn toàn không muốn như vậy.

“Haizz, cảm ơn cậu Sở lượng thứ!”

Trần Trung Minh thở dài rồi cúi người xuống, sau đó ngoảnh lại nhìn cháu mình với vẻ phẫn nộ.

“Thằng bất tài kia, mau qua xin lỗi cậu Sở đi!”

“Dù hôm nay, cậu Sở có đánh chết mày ở đây thì ông cũng không nói một lời đâu”.

Thấy ông mình trách mắng như vậy, Trần Hào cúi đầu xuống rồi đi về phía Sở Nam với vẻ không tình nguyện.

“Xin… lỗi, tôi sai rồi…”

Dù trong lòng gã thấy sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả là sự không cam tâm.

Tên mù chết bầm này, đến chẳng đúng lúc gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện