Chương 227

Giọng điệu của ả ta có vẻ hâm mộ và ghen ghét rõ rệt.

Với thân phận của Lý Hải Đông, có không biết bao nhiêu cô gái ở Tân Hải muốn bám vào ông ta.

Nhưng Lạc Tuyết đã có con thì dựa vào đâu mà leo được lên giường của ông ta chứ?

Không công bằng!

Hợp đồng gì đó đã bị Lạc Mai quẳng ra khỏi đầu.

Trong lòng ả ta chỉ còn cảm giác đố ký, rốt cuộc mình thua Lạc Tuyết ở điểm nào.

“Đúng đấy! Bán thân để đối lấy lợi ích, sao nhà họ Lạc mình lại nảy nòi ra một đứa không biết xấu hổ như mày chứ!”

Lạc Viễn Hà phụ hoạ theo với giọng điều đầy vẻ khinh rẻ.

“Các người…”

Lúc này, Lạc Tuyết hoàn toàn muốn bùng nổ!

“Tôi với giám đốc Lý không có gì với nhau thật mà!”

“Ô hay, cô bảo không có là không có à?”

Lạc Mai hừ một tiếng, vẫn quyết đeo bám đến cùng.

“Nếu cô không bán thân mà giám đốc Lý lại đồng ý ký hợp đồng à? Đúng là nực cười!”

Lạc Viễn Hà nhướn mày, sau đó nhìn Lạc Tuyết với vẻ khinh miệt.

“Hừ, đúng là loại hèn mọn! Bác mà là mày thì không dám vác mặt về nữa đâu, mày làm nhà họ Lạc mất hết sạch thể diện rồi!”

Lạc Viễn Hà vừa nói dứt câu, bầu không khí lập tức lắng xuống.

Sở Bắc chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt đã tối sầm.

Đôi mắt lạnh băng của anh xẹt qua tia sát khí.

Cảm nhận được sự thay đổi của Sở Bắc, Lạc Viễn Hà và Lạc Tuyết giật nảy mình.

Hai bố con họ nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ hãi.

Nhất là Lạc Viễn Hà, ông ta thấy hoảng loạn.

Tên này rất kỳ quái, ông ta không bao giờ muốn trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vọng ban nãy nữa.

Hai bố con nhà này luôn khiêu chiến giới hạn cuối của Sở Bắc, họ tưởng anh là người dễ bị bắt nạt ư?

Anh đã quyết định sẽ dạy cho hai bố con nhà này một bài học cả đời khó quên.

Lúc này, Lạc Tuyết như vô cùng chán nản, cô bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nếu vậy thì bác trả hợp đồng cho cháu, để cháu bảo với giám đốc Lý huỷ bỏ hợp tác”.

“Còn khó khăn của tập đoàn thì cháu lực bất tòng tâm rồi”.

Thời gian qua, cô đã nhẫn nhịn đủ rồi.

Hiện giờ, để bảo vệ danh dự của mình, cô đồng ý từ bỏ hợp tác với nhà họ Lý.

Thậm chí, cô sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tập đoàn Lạc Thị nữa.

“Lạc Tuyết, cô nói vậy là sao? Không phục chứ gì?”

Lạc Mai nghe thấy thế thì bốc hoả.

Ả ta vừa định lên tiếng chửi bới thì bị Lạc Viễn Hà giơ tay cản lại.

“Được rồi, đừng nói nữa”.

“Lạc Tuyết, không phải bác cả không tin cháu, nhưng chuyện này quá quan trọng, chúng ta phải làm rõ mới được!”

Lạc Viễn Hà đảo mắt rồi khẽ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện