Chương 299

So với sợ hãi thì hắn ta còn thấy nghi hoặc hơn.

Sao tự dưng cậu Lưu lại trở mặt thế này?

Xử lý Lý Nham xong, Lưu Phong mới ngẩng đầu lên rồi như sắp khóc mà nhìn Sở Bắc.

“Anh Sở, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…”

Nụ cười trên mặt Lưu Phong còn khó coi hơn cả khóc.

Hắn thật sự rất sợ Sở Bắc.

Lý Nham thì nghệt mặt ra khi thấy vậy.

Hắn ta trợn mắt há mồm như đã hoá đá.

Chuyện gì vậy trời?

Lẽ nào cậu Lưu tìm Sở Bắc không phải để xử lý anh.

Hình như hắn ta đã đoán nhầm rồi thì phải.

Mặt Lý Nham tái đi.

Song dù có nghĩ nát óc thì hắn ta cũng không hiểu tại sao người như cậu Lưu lại phải mềm mỏng với tên mù dở này.

“Hiểu lầm?”

Sở Bắc mỉm cười với giọng hờ hững.

“Nói đi, tìm tôi có việc gì? Cậu chỉ có một cơ hội thôi!”

Nghe thấy thế, Lưu Phong sợ đến mức mềm nhũn người.

Hắn chỉ muốn táng chết Lý Nham ngay lập tức.

“Anh Sở, chuyện này đúng là hiểu lầm thôi! Tôi vốn định mời anh dùng bữa để xin lỗi anh, nhưng tên Lý Nham này lại hiểu sai ý tôi nên mới thành ra thế này!”

“Tôi thật lòng muốn xin lỗi anh, anh Sở, anh đừng tin lời của Lý Nham nhé!”

Nghe Lưu Phong nói xong, Sở Bắc gật đầu.

“Ra là vậy!”

Nói rồi, anh ngoái lại nhìn về phía Lý Nham.

“Anh còn nhớ lời tôi vừa nói không?”

Câu nói này khiến Lý Nham run lẩy bẩy, mặt thì trắng như tờ giấy.

Tình hình chẳng những khác những gì hắn ta tưởng tượng, mà còn đối lập hoàn toàn.

Chỉ có hắn ta là xui xẻo thôi.

“Chuyện đó, tôi, tôi…”

Lý Nham lo sợ, cứ ấp úng mãi mà không nói nên câu.

“Mẹ kiếp, anh còn ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi anh Sở đi”.

Lưu Phong ngoảnh lại rồi đạp them cho Lý Nham một phát nữa.

Lý Nham sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất.

Dù trong lòng hắn ta thấy rất không phục, nhưng cũng đành cắn răng nhìn về phía Sở Bắc.

“Cậu Sở, là lỗi của tôi, là tôi sai, xin lỗi cậu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện