Chương 418

Lạc Mai hừ giọng nói, lên tiếng gây khó dễ!

“Hừ, lần trước chẳng phải cô với Sở Bắc oai lắm sao? Bây giờ còn quay lại làm gì?”

Giọng điệu Lạc Hà Viễn lạnh nhạt, cười như không cười!

Lạc Vinh Quang tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại không tốt lành gì!

Thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cảm thấy bất đắc dĩ!

Cô biết, bọn họ là vì bị đuổi khỏi đại hội đấu thầu nên mới trút cơn giận lên người mình!

Chỉ là, bản thân từ đầu tới cuối đều chẳng nói một câu nào mà?

Lạc Tuyết cúi đầu, trong lòng đầu tủi thân! Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

“Được rồi, Lạc Tuyết, cô đi đi, nơi này không cần cô nữa!”

Cuối cùng, Lạc Vinh Quang cũng mở lời.

Vừa lên tiếng, giọng điệu đã chẳng tốt gì!

Vẻ mặt Lạc Tuyết thay đổi, ngây ngốc nhìn ông nội mình: “Ông nội, ông có ý gì!”

“Thế nào, cô còn chưa nghe rõ sao?”

Lạc Viễn Hà cười lạnh, giọng điệu xấu xa.

“Ý chính là, cô bị đuổi rồi, có thể rời đi rồi, bây giờ đã hiểu rồi chứ?”

“Mọi người…”

Lạc Tuyết há hốc miệng, trong lòng đầy căm phẫn và không tin nổi!

Đây đã là lần thứ hai cô bị đuổi rồi!

Lần trước, bởi vì hợp đồng trong tay cô, mà ba người trước mặt này đã đích thân xin lỗi cô.

Hứa hẹn những lợi ích to lớn, mời cô quay về!

Cuối cùng Lạc Tuyết cảm thấy, mọi người đều là người một nhà không đến mức phải vậy!

Bởi vì còn ôm mộng tưởng hão huyền đó, nên cô mới lựa chọn quay về!

Nhưng không ngờ, chỉ mới qua mấy ngày.

Mà bản thân lại bị đuổi rồi?

Lạc Tuyết ngây ngốc đứng đó, trong lòng quặn thắt!

Lạc Vinh Quang làm vậy, rõ ràng là qua cầu rút ván!

Chim chết nỏ cất kho, vắt chanh bỏ vỏ!

Ban đầu chả lẽ sở dĩ bọn họ mời cô về lại là nhìn trúng hợp đồng trong tay cô?

Từ đầu tới cuối, bọn họ đều xem bản thân cô là công cụ mà thôi!

Thứ gọi là người nhà, tình thân, cũng chỉ có một mình cô tình nguyện mà thôi!

Lòng Lạc Tuyết phức tạp khó hiểu, thậm chí cô có chút hối hận vì ban đầu không nghe theo lời Sở Bắc!

“Lạc Tuyết, nếu nghe thấy rồi thì mau đi đi, nơi này không chào đón cô!”

Lạc Mai hừ một tiếng, ánh mắt hả hê nhìn cô gặp chuyện.

Lạc Tuyết thở dài, hít sâu một hơi, cuối cùng lại ngẩng đầu!

“Muốn tôi đi thì có thể, nhưng trả đồ lại cho tôi!”

“Đồ của cô? Đồ gì của cô? Tập đoàn Lạc thị này, cô cảm thấy có thứ gì thuộc về cô?”

Lạc Viễn Hà nhếch miệng cười lạnh, giọng điệu châm chọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện