Chương 440

Người phụ nữ vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tuyết thoáng chốc đã trắng nhợt, tức đến mức tay siết chặt, bất bình.

Thì ra, người phụ nữ này là vì làm ăn thất bại nên mới ôm lửa giận, rồi trút giận lên người cô!

“Bà này, sao bà lại như vậy!”

Lạc Tuyết thật sự có phần tức giận!

Vô duyên vô cớ lại bị người ta mắng, ai cũng sẽ tức giận thôi đúng chứ?

“Con người tôi thế nào? Cô quản được chắc?”

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, hai tay chống eo, dáng vẻ như một người chanh chua.

“Hừ, mắng mấy người hai câu thì sao? Chỉ dựa vào mấy con quỷ nghèo như mấy người, đến xách giày cho tôi cũng chẳng xứng!”

“Mua cái cửa hàng này, e rằng đến mấy đời các người cũng chẳng đủ tiền mua đâu nhỉ?”

“Đừng có vui mừng sớm, nhiều nhất ba tháng là cô sẽ khóc thôi!”

“Đến lúc đó, cô cũng sẽ thương tích đầy mình, còn thảm hơn cả tôi!”

Giọng điệu người phụ nữ chanh chua sắc bén, lúc nói chuyện, nước bọt còn bắn tung tóe!

Đúng là đàn bà chanh chua!

“Bác, bác…”

Lạc Tuyết tức đến mặt mũi trắng bệch, cả người cũng không nhịn được run rẩy!

Người phụ nữ này miệng độc quá rồi?

Bà ta như vậy, không sập tiệm mới lạ!

Mắt thấy tâm tình Lạc Tuyết đang tốt thoáng chốc đã bị mất hết

Sở Bắc tiến lên, sắc mặt đã u ám hơn nhiều.

“Bà là Dương Tinh, là họ hàng thân thích nhà họ Dương, sáu năm trước đến Tân Hải mở cửa hàng, nhưng mấy năm liên tục đều lỗ…”

“Bởi vì mắc nợ liên miên, dẫn đến phá sản, tôi nói đúng chứ?”

Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, đợi anh nói xong thì người phụ nữ đối diện đã lập tức sững người.

“Cậu, sao cậu biết? Cậu điều tra tôi?”

Sở Bắc hừ một tiếng: “Bà cảm thấy bà có gì đáng để tôi điều tra chứ?”

Nói xong, ánh mắt chợt lạnh đi: “Cho bà năm phút, xin lỗi Tiểu Tuyết, sau đó cút đi!”

Lạc Tuyết, là giới hạn của anh!

Trước giờ Sở Bắc chưa từng đánh phụ nữ, xin lỗi, đã là giới hạn thấp nhất rồi!

“Hừ, cô ta là thá gì chứ, cũng xứng để tôi xin lỗi sao?”

Dương Tinh hừ lạnh, hoàn toàn không quan tâm lời cảnh cáo của Sở Bắc.

“Đừng cho rằng cậu mua cửa hàng này rồi thì có thể nói gì với tôi cũng được, cậu không xứng đâu!”

Mắt thấy người phụ nữ này không những không xin lỗi, mà còn ngông cuồng hơn, vẻ mặt Sở Bắc thoáng chốc đã lạnh hẳn!

“Ha, khẩu khí lớn lắm!”

Nói rồi, Sở Bắc kéo Lạc Tuyết, ngồi xuống ghế bên cạnh!

“Nghe nói bà là họ hàng của Dương Xuyên, thế có biết, bây giờ kết cục Dương Xuyên thế nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện