Chương 457

“Nếu con trai tôi mà có chuyện gì thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?”

Bà ta nói xong, một lát sau, Sở Bắc mới ngẩng đầu lên.

“Đó có phải con trai tôi đâu mà tôi phải lo?”

Sở Bắc khoanh tay trước mặt với vẻ điềm nhiên.

“Cậu! Cậu ăn nói với người lớn thế đấy hả?”

Nghe thấy vậy, Chu Lệ lập tức bùng nổ như một thùng thuốc súng.

“Cái loại ăn bám như cậu được tôi cho ngồi chung bàn là nể mặt cậu lắm rồi đấy biết không? Đừng có mà không biết điều!”

“Chị, chị xem lại con rể mình đi nhé, không biết trên dưới gì cả! Nếu ở chỗ em thì nó phải dập đầu xin lỗi rồi đấy”.

Sở Bắc vẫn không nói gì, còn Chu Lệ càng nói càng hăng và quá đáng.

Dù Chu Cầm luôn có thành kiến với Sở Bắc, nhưng bây giờ cũng thấy em gái mình quá quắt.

“Dì ơi, để cháu bảo cháu anh ấy đi, dì đừng nói nữa ạ”.

Lạc Tuyết không nghe nổi nữa nên bèn nói đỡ cho Sở Bắc.

Nhưng Chu Lệ nào có chịu thôi.

“Tiểu Tuyết, cháu nói thế là sao hả? Chúng ta mới là máu mủ ruột già, còn nó chỉ là người ngoài thôi, sao cháu lại thiên vị thế?”

“Dì nói cho cháu biết, loại người như thằng này thì cháu đừng có chiều quá, phải răn đe nhiều vào, thiếu đòn một cái là nó vểnh mặt lên tận trời đấy…”

Chu Lệ cất giọng cay độc, vừa nói một cái là không ngừng nghỉ.

Lạc Tuyết chỉ thấy chán nản, nếu Chu Lệ không phải dì của cô thì chắc cô cũng giở mặt luôn rồi.

“Tiểu Tuyết, dì chẳng hiểu sao cháu lại lấy cái thằng này. Nếu là dì nhớ, thì dì đã đá nó lâu rồi! Hay cháu nghe dì, bỏ quách nó đi, với điều kiện của cháu thì kiếm chồng mới không khó đâu…”

Chu Lệ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Vừa nói dứt câu, bà ta chợt rùng mình, chỉ thấy nhiệt độ trong phòng như đã giảm xuống rất sâu.

Bà ta vừa mướt mồ hôi trên trán, mà giờ đã khô cong rồi.

Chu Lệ vừa ngẩng lên thì thấy Sở Bắc đang nhìn thẳng vào mình.

Dưới cặp kính râm ấy, hình như là vực sâu thăm thẳm.

Thấy thế, bà ta cảm giác da đầu mình như tê dại.

“Bà nói xong chưa?”

Sở Bắc cất giọng bình tĩnh.

Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thì không thấy gì.

Nhưng Chu Lệ lại thấy như âm thanh vọng từ địa ngục tới.

Lúc này, hình như Sở Bắc đã trở thành một người khác.

Anh không còn là tên vô dụng bám váy vợ nữa, mà là sứ giả địa ngục đáng sợ.

Chỉ với một ánh mắt đó, cũng đủ khiến bà ta khiếp đảm.

“Cậu, cậu định làm gì…”

Chu Lệ bước lùi lại, giọng điệu cũng đã khác hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện