Chương 466

“Dì thấy cháu đi theo cậu này được đấy, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ xán lạn”.

Chu Lệ và Dương Ân tung hứng với nhau, nhưng khi nghe họ nói xong, mặt Lạc Tuyết càng thêm nhăn nhó.

“Dì, dì nói thế mà nghe được à! Tự cậu ấy gây ra lỗi, tại sao lại bắt cháu phải chịu thay?”

Lúc này, Lạc Tuyết đã tức đến mức tái mặt.

Nếu hai người không phải người thân của cô thì cô đã nổi đoá với họ rồi.

“Tiểu Tuyết nói phải đấy, hai mẹ con nhà dì đúng là quá đáng!”

Chu Cầm tức nổ phổi, mẹ con Chu Lệ làm vậy có khác nào trèo lên đầu lên cổ mẹ con bà ta đâu.

Dù bà ta rất ưa sĩ diện, nhưng cũng không thể để bị thiệt thân được.

“Quá đáng? Thế nào là quá đáng?”

Chu Lệ nghe thấy thế thì càng điên tiết hơn.

“Chị, em nói cho chị biết, em chỉ có mỗi thằng con trai này thôi, lẽ nào chị nhẫn tâm nhìn nhà em tuyệt hậu sao?”

“Vả lại, mẹ con em chỉ bảo con gái chị kết bạn với đại ca này thôi, chứ có cắt miếng thịt nào của nó đâu mà chị loạn lên thế?”

“Mang tiếng là chị em, giờ chị có tí tiền vào nên coi thường nhà em rồi đúng không?”

Chu Lệ vừa nói xong thì Dương Ân cũng tiếp lời.

“Đúng đấy bác, nhà bác cũng quá lắm, lẽ nào bác định trơ mắt nhìn người ta giết cháu à?”

“Nếu ông ngoại còn sống thì kiểu gì cũng tức chết vì nhà bác!”

Hai mẹ con Dương Ân thi nhau trách móc, như thể cả nhà Lạc Tuyết đều là những người phạm tội ác tày trời.

“Các người…”

Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng tức muốn phát điên.

Dù bà ta và Chu Lệ là hai chị em gái thì Chu Lệ cũng không thể nói như thế được.

Nhất là Lạc Tuyết, cô cắn chặt môi dưới, chỉ muốn tát cho Chu Lệ và Dương Ân mỗi người một cái.

Để chuộc lỗi cho con trai mình mà Chu Lệ bắt cô phải đi cùng với người đàn ông khác ư?

Còn có cấp độ nào hơn nữa không?

Cô sống ngần ấy năm trên đời, nhưng chưa từng phải tức thế này bao giờ.

Lúc này, Sở Bắc ở bên cạnh cũng lạnh mặt đến mức đáng sợ.

Nếu không nể mặt Lạc Tuyết thì hai mẹ con nhà kia đã mất mạng rồi.

“Được rồi!”

Đúng lúc này, anh Lục mãi mới nhịn được cơn đau cũng đã mất hết kiên nhẫn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.

“Nghe chừng, mày là chồng cô ấy hả?”

Nghe thấy thế, mặt Sở Bắc vẫn không đổi sắc.

Chu Lệ và Dương Ân thì chột dạ.

“Anh Lục, họ Sở kia đúng là chồng của chị họ tôi, nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi”.

“Đúng đúng, là vậy đấy, cậu đừng chê nhé!”

Sợ La Lục không ưng Lạc Tuyết rồi trút giận lên đầu mình, hai mẹ con Chu Lệ vội vàng giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện