Chương 475
Anh chỉ lắc đầu, mà không trả lời rõ ràng.
“Không có gì, giờ chưa phải lúc, rồi có một ngày em sẽ biết thôi”.
Sở Bắc cất giọng dịu dàng.
Không phải anh muốn giấu Lạc Tuyết, mà có nhiều chuyện khá phức tạp, giờ để cô biết chưa chắc đã tốt.
“Ừm!”, dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng Lạc Tuyết cũng không hỏi nữa.
Một lát sau, Sở Bắc chợt nhớ tới chuyện gì đó.
“À, mai mình đi mua xe đi, chứ cứ gọi taxi cũng bất tiện”.
Hả?
Lạc Tuyết ngây người rồi cười khổ lắc đầu.
“Hay thôi đi! Dù chúng ta có ba trăm nghìn, nhưng mở cửa hàng cần nhiều chi phí lắm, chuyện xe cộ để sau đã”.
Sở Bắc cười nói: “Tiền mở cửa hàng em không phải lo, chứ giao cho anh. Ba trăm nghìn có thể mua được một chiếc xe khá ra phết đấy, có xe rồi thì Tâm Nhi đỡ phải dầm mưa rãi nắng”.
“Được!”
Nghĩ tới con gái là Lạc Tuyết mềm lòng ngay.
Mai mà họ đi mua xe thì chất lượng cuộc sống cũng được nâng cao.
Hai người đi tới trường mẫu giáo rồi đón Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.
Cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi, ai dè vừa vào nhà đã nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét.
“Chậc chậc, chị ơi, căn biệt thự này của nhà nhỉ đẹp phết nhỉ!”
“Đúng đấy dì, biệt thự to quá, chắc nhiều tiền lắm phải không?”
Vừa vào nhà, Lạc Tuyết và Sở Bắc đã thấy hai mẹ con Chu Lệ đang nhận xét về căn biệt thự với vẻ nghiền ngẫm.
“Ờ, mấy triệu gì đó, cũng tạm thôi ấy mà!”
Chu Cầm ngồi trên sofa rồi thư thái xua tay như đại gia.
Thấy thế, Sở Bắc và Lạc Tuyết chỉ biết cạn lời.
Mấy triệu ư? Đến nhà vệ sinh cũng không mua nổi ấy.
Ngày thường, Chu Cầm chém gió ghê lắm cơ mà, sao hôm nay tự nhiên lại khiêm tốn thế?
“Mấy triệu á? Cũng tầm tầm như nhà em, chắc còn nhiều phòng trống lắm đúng không?”
Chu Lệ đảo mắt, không biết đang có ý đồ gì.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết chợt có một dự cảm không lành.
Cô định ngăn cả mẹ mình, nhưng đã chậm mất một bước.
“Ừ, đầy phòng!”
Chu Cầm đắc ý hất hàm rồi nói.
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, thầm nghĩ thế là xong!
Quả nhiên, Chu Lệ lập tức bộc lộ ý đồ ngay.
“Nếu còn nhiều phòng trống thì em với Dương Ân ở lại đây nhé!”
“Thuê khách sạn cũng tốn tiền, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy”.
Dương Ân cũng hùa theo: “Đúng đấy bác, ở đâu mà chẳng như nhau, mẹ con cháu đã đến đây rồi thì ở đây luôn nhé!”