Chương 478

“Chờ cháu tìm được việc rồi, nhất định sẽ trả dì!”

Dương Ân thấy chuyện không thành, lập tức sốt ruột!

“Chuyện này…”

Chu Cầm nhíu mày, nhất thời rơi vào khó xử.

“Em gái, Tiểu Ân, không phải chị không giúp các em, chỉ là em đừng thấy chị ở nhà lớn mà nghĩ vậy, một trăm năm mươi nghìn tiền mặt này, chị thật sự không lấy ra nổi!”

“Hay là các em nghĩ cách khác đi!”

Chu Cầm do dự một hồi, vẫn lựa chọn từ chối.

Lần này, Chu Lệ thật sự không nhịn nổi nữa rồi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

Trong mắt tràn đầy bất mãn: “Chị hai, chẳng lẽ chị thật sự coi thường bọn em, hay là cảm thấy bọn em không trả nổi?”

“Uổng công chúng ta còn là chị em ruột, thế mà chị lại coi thường em, không tin tưởng em như vậy! Nếu mẹ còn sống, không bị chị làm cho tức chết mới lạ đấy!”

“Đúng rồi!”, Dương Ân phụ họa hùa theo, giống như Chu Cầm là kẻ thù của cậu ta vậy.

“Không phải lúc trước Lạc Tuyết bán cổ phần được ba trăm nghìn à? Còn nói là không có tiền? Há chẳng phải lừa người hay sao?”

“Em chỉ cần một trăm năm mươi nghìn mà thôi, cũng không phải ba trăm nghìn, ngay cả chút tiền như vậy cũng không cho vay, cũng keo kiệt quá rồi?”

Nghe nói như vậy, sắc mặt Chu Cầm khó coi trước giờ chưa từng thấy.

Về phần Lạc Tuyết, tức đến lồng ngực phập phồng, sắc mặt tái xanh.

Lại còn chỉ cần một trăm năm mươi nghìn? Còn nói chúng tôi quá keo kiệt?

Nói cứ như ba trăm nghìn là của hai người vậy!

Da mặt cũng dày quá rồi?

“Chuyện này…”

Chu Cầm vừa nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm khó xử.

Chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết xin giúp đỡ.

Lạc Tuyết nén giận giơ tay ra, giọng điệu kiên quyết.

“Không thể nào, ba trăm nghìn này là cháu dùng để mua xe và mở cửa hàng, không thể nào cho các dì vay được!”

Không nói đến việc trong lòng hai mẹ con nhà này mang ý đồ xấu, ba trăm nghìn này còn không đủ cho Lạc Tuyết dùng đâu, sao có thể cho bọn họ vay?

“Tiểu Tuyết, cháu thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn em họ cháu độc thân cả đời hay sao?”

Chu Lệ nghiến răng, nói Lạc Tuyết làm vậy là không phải.

Dương Ân bĩu môi: “Mẹ em nói đúng đấy, Lạc Tuyết, chị chia cho em một nửa, chúng ta mua hai chiếc không được sao? Một trăm năm mươi nghìn mà thôi, chị cho rằng em không trả nổi à?”

Hai mẹ con kẻ xướng người họa, nói gần nói xa, giống như Lạc Tuyết là tội nhân thiên cổ vậy!

“Hai người, hai người quá đáng lắm rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện