Chương 500

“Nếu cậu không đi thì mình cũng không đi, bữa ăn lãng mạn dưới nến gì đó, để anh ta ăn một mình đi”.

Lạc Tuyết đành chịu khẽ cười, cô nhìn ra được, Tô Uyển căn bản không thích Chu Bân.

Hơn nữa, cô cũng không mong bạn thân của mình, sau này sẽ gả cho một người không có nhân đức như Chu Bân.

Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng bất đắc dĩ.

Sở dĩ anh ta lái chiếc xe thể thao này đến đây, chính là để khoe khoang trước mặt Tô Uyển.

Nếu Tô Uyển thật sự gọi xe với Lạc Tuyết, hoặc Tô Uyển trực tiếp không đi nữa, vậy thì kế hoạch của anh ta tan thành mây cả rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Bân cắn răng, nói: “Như vậy đi, Tiểu Uyển, mọi người đợi một lát, anh còn một chiếc xe nữa, có thể ngồi năm người, giờ anh đi lấy”.

Nghe thấy Chu Bân nói vậy, sắc mặt Tô Uyển lúc này mới dễ chịu hơn chút.

Chu Bân thấy vậy, trong lòng thở phào một tiếng, định lên xe đi về đổi xe.

Thế nhưng ngay lúc này, Sở Bắc mãi vẫn không lên tiếng đột nhiên lại nói.

“Không cần đâu, chúng ta đợi thêm một lúc nữa đi, xe của tôi sắp đến rồi”.

Nghe thấy Sở Bắc nói vậy, mọi người đều mở lớn mắt, ánh mắt mọi người nhìn anh đầy kinh ngạc.

Nhất là Lạc Tuyết, lúc này, ánh mắt cô nhìn Sở Bắc đầy khó hiểu.

Cô và Sở Bắc là vợ chồng, trong nhà có chuyện gì, cô biết rõ hơn ai cả.

Tiền của bọn họ đều dùng để mở cửa hàng cả rồi, căn bản không còn tiền mua xe.

Cô có chút nghi hoặc, xe mà Sở Bắc nói vừa rồi, là ý gì chứ?

Tô Uyển định thần lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lạc Tuyết, tức giận nói: “Tiểu Tuyết, thì ra mọi người có xe à, không nói sớm với mình, khiến mình lo lắng cả nửa ngày”.

Lạc Tuyết nghe vậy, cười khổ một tiếng, mở miệng không biết nên nói thế nào.

Chu Bân ở bên cạnh để ý vẻ mặt của Lạc Tuyết, ánh mắt chợt hiểu ra.

Nhìn từ vẻ mặt của Lạc Tuyết, thì nhà bọn họ căn bản không hề có xe, lời Sở Bắc vừa nói lúc này, có lẽ cũng chỉ là ra vẻ giữ mặt mũi mà thôi.

Nghĩ đến đâu, anh ta bắt bẻ nói: “Hai người mà có xe sao? Là xe gì vậy, nói thử xem?”

Sở Bắc và Lạc Tuyết không nói gì.

Thấy vậy, thì càng chắc chắn suy đoán trong lòng anh ta, bất giác vẻ mặt lại châm chọc nói: “Chắc không phải là xe điện chứ?”

Sở Bắc vẫn không nói gì, Lạc Tuyết và Tô Uyển thì đều có suy nghĩ trong lòng, cũng giữ im lặng.

“Hừ! Anh cứ ra vẻ đi, tôi muốn xem thử, lát nữa không có xe đến thì mấy người làm gì?”

Chu Bân cười lạnh, cũng đứng đợi bên cạnh.

Nhưng, năm phút trôi qua, vẫn chưa có xe đến.

Ánh mắt Lạc Tuyết có chút lo lắng, cô muốn hỏi Sở Bắc.

Nhưng có Tô Uyển và Chu Bân ở đây, có mấy lời cô không tiện hỏi ra, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt cô đơn đứng đợi bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện