Chương 510

Nói rồi, Chu Bân lập tức vạch bút vào những món đắt nhất trong thực đơn.

Thấy các món mà Chu Bân chọn, Tô Uyển biến sắc mặt rồi hỏi: “Chu Bân, anh có nhầm không thế?”

Chu Bân toàn chọn những món đắt nhất trong nhà hàng này, Tô Uyển nhẩm tính thì thấy bằng cả mấy tháng lương của mình.

Chu Bân lắc đầu rồi cười nói: “Không, anh hay đến đây ăn mà, anh thuộc cả thực đơn rồi ấy chứ”.

Tô Uyển lập tức im bặt, sau đó nhớ tới các món bình dân mình vừa chọn rồi nhắc nhở.

“Nhưng các món mà anh chọn đắt quá!”

Nghe Tô Uyển nói thế, Chu Bân cố ý vênh mặt nói to.

“Đắt á? Tiểu Uyển, anh nói cho em nghe, đã đi ra ngoài ăn thì phải ăn uống cho đàng hoàng. Vả lại, hôm nay anh mời nên em đừng quan trọng chuyện đắt rẻ”.

Nghe Chu Bân nói vậy, Tô Uyển lắc đầu, cần nói gì thì cô ấy đã nói hết rồi.

Chu Bân thấy thế thì đắc ý lắm: “Tiểu Uyển, em yên tâm, công ty nhà anh làm ăn lớn nên anh nuôi em được”.

Tô Uyển cạn lời luôn.

Nếu đúng là công ty nhà anh ta làm ăn phát đạt thật thì sao không mua nổi một chiếc Bentley?

Tô Uyển biết Chu Bân đang chém gió, nhưng cô ấy cũng chẳng buồn vạch mặt.

Nhưng Chu Bân vẫn không biết điều, lại quay sang Sở Bắc.

“Anh Sở, nếu anh đang không có chỗ nào nhận thì để tôi nói với bố tôi một tiếng, bảo bố tôi xếp cho anh một công việc nhàn hạ trong công ty”.

“Công việc nhàn hạ?”

Sở Bắc cười hỏi: “Ừm, nếu tôi đến công ty anh thì các anh định sắp xếp cho tôi làm ở vị trí nào? Lương tháng bao nhiêu?”

Nghe thấy thế, Chu Bân cười đáp: “Vì anh bị mù nên không có nhiều sự lựa chọn đâu, công ty nhà tôi đang thiếu một chân bảo vệ, dù mắt anh bị mù cũng không sao, lương tháng ba nghìn, anh thấy sao?”

Ba nghìn?

Sở Bắc chỉ cười chứ không đáp lời.

Thấy Chu Bân lại bắt đầu chĩa mũi dùi vào Sở Bắc, Lạc Tuyết lập tức thấy không vui.

“Anh Chu, anh nên xem lại thái độ của mình, dù mắt chồng tôi không còn thấy gì nữa, nhưng anh ấy có thể mua Bentley, còn anh thì sao? Không lẽ anh chỉ biết chém gió thôi à?”

Mặt Chu Bân xám xịt, vì bị Lạc Tuyết nói cho cứng họng.

Mãi sau, anh ta mới hằm hằm nhìn Lạc Tuyết rồi cất giọng hậm hực.

“Mua xong chiếc xe ấy cho cô chắc anh ta cũng khuynh gia bại sản luôn rồi, khéo phải trả góp cả đời mất, có gì đâu mà vênh váo thế?

Lạc Tuyết lắc đầu, không muốn đôi co với Chu Bân nữa.

Tô Uyển ngồi bên cạnh thì không thể chịu nổi được nữa.

Cô ấy đập tay xuống bàn rồi quát lên với Chu Bân: “Nếu anh không muốn ăn uống cho đàng hoàng thì biến ngay, đừng làm ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện