Chương 538

Nhìn thái độ của Dương Ân, Ngô Lương hài lòng gật đầu.

Sau đó ông ta hít sâu một hơi nói: “Cậu là người họ Sở đi khỏi đây lúc nãy có quan hệ gì?”

Dương Ân nghĩ Ngô Lương gây chuyện gì với mình nên vội vàng xua tay, hoảng sợ nói: “Ông chủ Ngô, ông đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả”.

Dương Ân vừa dứt lời, Ngô Lương đập vào mặt bàn trước mặt.

“Ông muốn nghe sự thật, nếu cậu dám giở trò trước mặt ông thì hôm nay cứ bò ra khỏi đây đi”.

Nghe thế sắc mặt Dương Ân trắng bệch.

Áp lực lúc nãy của mấy tên bảo vệ đó vẫn còn lởn vởn trong đầu khiến cậu ta khó thở.

Hơn nữa đám người thanh niên tóc vàng đã đánh cậu ta đủ thảm rồi, cậu ta không muốn bị đau đớn về xác thịt nữa.

Nghĩ đến đây cậu ta vội nói: “Người vừa rồi là chồng của chị họ tôi, anh ta là tên mù, tôi gọi anh ta đến vốn dĩ muốn để anh ta thanh toán cho tôi nhưng tôi không ngờ anh ta lại từ chối”.

Kẻ mù? Lại họ Sở…

Ngô Lương run lên hỏi: “Mau nói cho tôi biết cậu ta tên gì?”

Nói rồi Ngô Lương căng thẳng nhìn Dương Ân, thậm chí ánh mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhìn phản ứng của Ngô Lương, Dương Ân cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cậu ta vẫn nói tên Sở Bắc.

“Anh ta tên là Sở Bắc”.

Sở Bắc! Quả nhiên là cậu ta!

Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cũng không còn kiêu căng như trước nữa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như mất hồn.

Thấy thế Dương Ân không khỏi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Cậu ta do dự một lúc mới hỏi: “Ông chủ, ông chủ Ngô, ông không sao chứ?”

Thế nhưng cậu ta vừa dứt lời, Ngô Lương đã tức giận quát cậu ta.

“Cút! Cút cho ông!”

Mặt mày Dương Ân tái mét nhìn sắc mặt khó coi của Ngô Lương, không dám chậm trễ vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Sau khi Dương Ân đi, Ngô Lương hoàn hồn, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra định gọi điện thoại.

Nhưng đúng lúc này điện thoại ông ta bỗng vang lên.

Ngô Lương nhìn tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt thay đổi, trong lòng bỗng chốc xuất hiện một luồng khí lạnh.

Ông ta run rẩy nhận điện thoại.

“Chào anh Long, tôi là…”

Ông ta vừa lên tiếng đã bị giọng nói hùng hồn ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời.

“Đến gặp tôi trong vòng mười phút, chậm một phút ông tự mình xem mà giải quyết”.

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Ngô Lương trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi.

Ông ta cực kỳ quen thuộc với giọng nói này, thậm chí là khắc cốt ghi tâm, vì chủ nhân giọng nói này là ông trùm thế lực ngầm ở cả thành phố Tân Hải – Long Tam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện