Anh ta nhìn cảnh trên không trung, lại nhìn quả Tiên Tôn, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.  

"Tôi thắng?"  

Đạo Nhất nở một nụ cười tự giễu.  

Đây coi là thắng cái gì.  

"Đủ rồi."  

Từ Nguyên bị Đường Tuấn đánh mấy trăm đòn, máu tươi không biết chảy bao nhiêu, khí tức càng uể oải.  

Cùng cái loại bộ dáng bá đạo kiêu ngạo lúc trước, lúc này ông ta hoàn toàn là một trời một đất.  

Nhưng mà, đúng lúc này một tiếng quát vang lên.  

Một đôi mắt xuất hiện trên bầu trời.  

Hai đạo tinh quang từ trong mắt b ắn ra, bắn vào không gian quanh người Từ Nguyên.  

Từ Nguyên nhất thời khôi phục năng lực hành động.  

Trong đảo đá, vẻ mặt của người phụ nữ và người đàn ông trung niên đều vô cùng phức tạp.  

Bọn họ không coi trọng vãn bối dĩ nhiên thật sự ngộ ra căn nguyên thời gian chi lực, so với bọn họ còn sớm hơn một bước.  

"Thật sự là thiên phú đáng sợ."  

Cổ Lão cười nói: "Thật sự là tên nhóc thú vị, lần này Từ Nguyên xem như là ngã xuống.  

Có điều tuy rằng cậu nắm giữ căn nguyên thời gian chi lực, nhưng còn chưa giết được Từ Nguyên.  

Nhiều nhất là bị thương nặng mà thôi.”  

Người phụ nữ và người đàn ông trung niên đều cười khổ một tiếng, bị một tên nhóc không phải cảnh giới Tôn Giả đánh đến bị thương nặng, Từ Nguyên sau này sợ là không ngẩng đầu lên được.  

Đúng lúc này, Cổ Lão thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Dám nhúng tay thí luyện, coi chúng tôi không tồn tại sao?”  

Nói xong, Cổ Lão biến mất ở trong hiện trường.  

Người phụ nữ và người đàn ông trung niên cũng cảm nhận được chuyện xảy ra trong không gian tòa tháp đen, bọn họ liếc nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nói: "Chúng ta cũng đi qua đi.”  

Trong không gian thí luyện tòa tháp đen.  

Đôi mắt kia sau khi giải cứu Từ Nguyên, hờ hững nhìn về phía Đường Tuấn, nói: "Nơi thiên khí chết cũng không hàng.”  

Nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng Đường Tuấn không hiểu sao khẽ động, nói: "Ngự Tôn Giả.”  

Trong đôi mắt kia lộ ra một tia châm chọc, nói: "Nhãn lực cũng không tệ.  

Từ Nguyên, ông làm tôi thất vọng rồi.”  

Ánh mắt oán độc của Từ Nguyên nhìn chằm chằm Đường Tuấn, ông ta khom lưng với đôi mắt kia, cung kính nói: "Ngự trưởng lão, xin lỗi.”  

Đôi mắt kia lại nhìn về phía Đạo Nhất, dùng một loại ngữ khí không thể nghi ngờ nói: "Cậu không hài lòng với sắp xếp của tôi sao?”  

Dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt này, Đạo Nhất dĩ nhiên không trả lời được lời.  

Mặc dù chỉ là một đôi mắt do Ngự Tôn Giả phóng ra từ trong không gian vô định, nhưng lại làm cho người ta có một loại uy thế không cách nào chống cự.  

Ngự Tôn Giả lần nữa nhìn về phía Đường Tuấn, nói: "Cậu lại lĩnh ngộ ra căn nguyên thời gian chi lực, thật sự là thiên phú yêu nghiệt.  

Bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội, hoặc là đầu hàng tôi, hoặc chết ở đây.”  

Đường Tuấn lạnh lùng nói: "Tôi sẽ giết ông.”  

Tất cả những gì Ngự Tôn Giả làm với Địa Cầu, anh sẽ không bao giờ quên.  

"Ồ.  

Vậy thì cậu đi chết đi.”  

Ngự Tôn Giả rất bình tĩnh nói.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện