Vương Tấn Lợi nghe thế, sắc mặt lập tức một mảnh xanh xám, vô cùng không vui nhìn chằm chằm Đường Tuấn. Người này lại có thể không thức thời như thế, dám ở ngay trước mặt nhiều người làm cho anh ta khó xử như vậy.
Advertisement
“Một trăm linh năm tỷ! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, ngoài nhà họ Vương tôi ra, còn ai có thể có được khối Long Tiên Hương này!” Vương Tấn Lợi châm chọc nhìn Đường Tuấn. Dựa vào uy thế của nhà họ Vương, chỉ cần Vương Tấn Lợi mở miệng, thật đúng là không người nào dám đấu giá cùng với anh ta.
Đường Tuấn càng cười càng lạnh, chẳng qua cũng chỉ vì một câu nói của mình mà Vương Tấn Lợi đã dùng thế ép người, thậm chí còn thẳng thắn hạ xuống gần bốn mươi tỷ, người này lòng dạ có chút hẹp hòi, khó thành người tài!
Mặt Vương Tấn Lợi lộ ra nụ cười tâm cơ, nói: “Này. Đừng bày ra khuôn mặt không biết xấu hổ, thứ Vương Tấn Lợi tôi đã muốn thì còn thứ gì không thể có được.” Khi nói, ánh mắt anh ta theo bản năng nhìn về phía Lý Ngọc Mai đứng bên cạnh.
“Đương nhiên, cậu cũng có thể trổ tài miệng lưỡi nhanh nhạy, tôi thật muốn nhìn xem người nào dám cướp đồ của Vương Tấn Lợi tôi đây.” Vương Tấn Lợi đắc ý nói, một lòng muốn thổi bay bộ dạng bình tĩnh của Đường Tuấn.
Lý Ngọc Mai khẽ lắc đầu, một trăm linh năm tỷ này đối với Vương Tấn Lợi mà nói cùng lắm cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với Đường Tuấn thì cả đời này cũng không thể nào kiếm được một khoản tiền lớn như vậy, hai người chênh lệch rất rõ ràng, ngoại trừ thỏa hiệp, cô không thể nghĩ ra Đường Tuấn còn có con đường nào khác.
Đường Tuấn lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tấn Lợi, sau đó quay đầu lại nói với Ninh Đình Trung: “Cậu chủ Ninh không dự tính ra giá sao? Cầm khối Long Tiên Hương lớn như vậy về, hẳn là có thể báo cáo công tác với cha anh rồi.”
Ninh Đình Trung có chút sửng sốt, gật gật đầu, chỉ là trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, nói: “Trên người tôi quả thực mang theo một trăm bảy mươi lăm tỷ tới đây, là để chuẩn bị cho buổi đấu giá lần này. Chỉ là...”
Nói tới đây, ánh mắt anh ta khẽ liếc qua Vương Tấn Lợi một cái. Nếu như có thể dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ đổi lấy khối Long Tiên Hương lớn như vậy, nhà họ Ninh anh ta vẫn sẽ buôn bán kiếm lời như cũ, chỉ là như vậy thì sẽ đắc tội với nhà họ Vương, điều này khiến anh ta không thể không lo lắng.
“Trung béo anh từ khi nào lại phải nhìn ánh mắt người khác để làm việc vậy. Như này đi, tôi cũng không cần một trăm bảy lăm tỷ của anh, anh đưa tôi một trăm linh năm tỷ, khối Long Tiên Hương này bán cho anh, thấy thế nào?” Đường Tuấn cười tủm tỉm nói.
“Anh đồng ý sao Trung béo? Tôi biết nhà họ Ninh các anh ở ngoại ô còn có thể coi là nhân vật số một, nhưng đặt ở trong tỉnh Khánh Hòa thì, ha ha.” Vương Tấn Lợi không thèm để ý, ngược lại vẻ mặt hiện lên nét cười nói với Ninh Đình Trung: “Anh thật sự muốn vì người này và một khối Long Tiên Hương mà đắc tội với nhà họ Vương sao?”
Sắc mặt Ninh Đình Trung đỏ lên, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ, một bên là Đường Tuấn cùng Long Tiên Hương vô cùng giá trị, một bên là nhà họ Vương thế gia Đông y tỉnh Khánh Hòa, hai bên anh ta đều không nguyện ý từ bỏ, nhưng lúc này anh ta nhất thiết phải lựa chọn một bên.
Vương Tấn Lợi cười cười, nói tiếp: “Bảy mươi tỷ!”
Advertisement
“Một trăm linh năm tỷ! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, ngoài nhà họ Vương tôi ra, còn ai có thể có được khối Long Tiên Hương này!” Vương Tấn Lợi châm chọc nhìn Đường Tuấn. Dựa vào uy thế của nhà họ Vương, chỉ cần Vương Tấn Lợi mở miệng, thật đúng là không người nào dám đấu giá cùng với anh ta.
Đường Tuấn càng cười càng lạnh, chẳng qua cũng chỉ vì một câu nói của mình mà Vương Tấn Lợi đã dùng thế ép người, thậm chí còn thẳng thắn hạ xuống gần bốn mươi tỷ, người này lòng dạ có chút hẹp hòi, khó thành người tài!
Mặt Vương Tấn Lợi lộ ra nụ cười tâm cơ, nói: “Này. Đừng bày ra khuôn mặt không biết xấu hổ, thứ Vương Tấn Lợi tôi đã muốn thì còn thứ gì không thể có được.” Khi nói, ánh mắt anh ta theo bản năng nhìn về phía Lý Ngọc Mai đứng bên cạnh.
“Đương nhiên, cậu cũng có thể trổ tài miệng lưỡi nhanh nhạy, tôi thật muốn nhìn xem người nào dám cướp đồ của Vương Tấn Lợi tôi đây.” Vương Tấn Lợi đắc ý nói, một lòng muốn thổi bay bộ dạng bình tĩnh của Đường Tuấn.
Lý Ngọc Mai khẽ lắc đầu, một trăm linh năm tỷ này đối với Vương Tấn Lợi mà nói cùng lắm cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với Đường Tuấn thì cả đời này cũng không thể nào kiếm được một khoản tiền lớn như vậy, hai người chênh lệch rất rõ ràng, ngoại trừ thỏa hiệp, cô không thể nghĩ ra Đường Tuấn còn có con đường nào khác.
Đường Tuấn lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tấn Lợi, sau đó quay đầu lại nói với Ninh Đình Trung: “Cậu chủ Ninh không dự tính ra giá sao? Cầm khối Long Tiên Hương lớn như vậy về, hẳn là có thể báo cáo công tác với cha anh rồi.”
Ninh Đình Trung có chút sửng sốt, gật gật đầu, chỉ là trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, nói: “Trên người tôi quả thực mang theo một trăm bảy mươi lăm tỷ tới đây, là để chuẩn bị cho buổi đấu giá lần này. Chỉ là...”
Nói tới đây, ánh mắt anh ta khẽ liếc qua Vương Tấn Lợi một cái. Nếu như có thể dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ đổi lấy khối Long Tiên Hương lớn như vậy, nhà họ Ninh anh ta vẫn sẽ buôn bán kiếm lời như cũ, chỉ là như vậy thì sẽ đắc tội với nhà họ Vương, điều này khiến anh ta không thể không lo lắng.
“Trung béo anh từ khi nào lại phải nhìn ánh mắt người khác để làm việc vậy. Như này đi, tôi cũng không cần một trăm bảy lăm tỷ của anh, anh đưa tôi một trăm linh năm tỷ, khối Long Tiên Hương này bán cho anh, thấy thế nào?” Đường Tuấn cười tủm tỉm nói.
“Anh đồng ý sao Trung béo? Tôi biết nhà họ Ninh các anh ở ngoại ô còn có thể coi là nhân vật số một, nhưng đặt ở trong tỉnh Khánh Hòa thì, ha ha.” Vương Tấn Lợi không thèm để ý, ngược lại vẻ mặt hiện lên nét cười nói với Ninh Đình Trung: “Anh thật sự muốn vì người này và một khối Long Tiên Hương mà đắc tội với nhà họ Vương sao?”
Sắc mặt Ninh Đình Trung đỏ lên, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ, một bên là Đường Tuấn cùng Long Tiên Hương vô cùng giá trị, một bên là nhà họ Vương thế gia Đông y tỉnh Khánh Hòa, hai bên anh ta đều không nguyện ý từ bỏ, nhưng lúc này anh ta nhất thiết phải lựa chọn một bên.
Vương Tấn Lợi cười cười, nói tiếp: “Bảy mươi tỷ!”
Danh sách chương