Lúc đầu tại Diệp gia tự mình xử lý huynh đệ Hồ Minh, cuối cùng Hồ Minh đã đốt hết tuổi thọ của mình, ném một hung khí để được đồng quy vu tận cùng với anh.

Đó là một chiếc đinh dài gỉ sét, nhưng sau khi nhận được thọ nguyên, đầu đinh trở nên cực kỳ sắc nhọn, nó có thể tự đi xuyên qua khoảng không.

Lúc đó, nếu Tân Trạm không phản ứng kịp, nắm chắc Sinh Tử Đạo Vận, suýt chút nữa đã chết bởi cây đinh dài này.

Mà thứ này dùng vừa khéo lại chính là tử khí, thậm chí còn có một thứ giống như linh hồn bên trong đinh, không ngừng phát ra tiếng động, kỳ quái dị thường.

Cũng vì thế mà Tân Trạm chỉ nghiên cứu vài ngày sau đó cũng đặt nó qua một bên: “Liệu có mối liên hệ nào giữa hai người này không?”
Tân Trạm liếm khóe môi, trong mắt lóe lên suy tư.

Nếu chiếc đinh và bộ xương thực sự là một, thì bộ xương đã bị giết bởi cây đinh dài đó? Cây đỉnh đó đoạt mạng người bằng cách truyền tử khí vào trong đó, như vậy lẽ nào bộ xương sọ này chứng minh được điều tên tu sĩ trọc nói là có thật?
“Đạo hữu, tôi có thể bước tới gần kiểm tra không”

Khi tên đầu trọc đang vô cùng thất vọng định bỏ đi thì Tân Trạm đột nhiên lên tiếng.

Không ít tu sĩ có chút kinh ngạc nhìn Tân Trạm.

Trước đó Tân Trạm đã rất yên lặng, trừ lúc mua tiên thảo hầu như không nói câu gì, còn có vẻ không để ý thứ gì.

Thật không ngờ, bây giờ lại đang quan tâm đến một món đồ giả.

“Tất nhiên là được, miễn là đạo hữu có hứng thú”
Đầu trọc có chút hưng phấn, chỉ là một khúc xương, tử khí cũng không làm gì được, hắn không sợ Tân Trạm đụng phải, hơn nữa nếu như Tân Trạm vô tình làm gãy thì thứ này liền có thể đem bán cho anh.

Tân Trạm gật đầu đứng dậy, đi tới trước sân khấu, vươn †ay ấn vào bộ xương.

Anh không hề biết liệu bộ xương có phải là thi thể của vị tôn giả thượng cổ hay không mà anh chỉ đang giả vờ làm như Vậy.

Lòng bàn tay vừa động, Tân Trạm từ từ chạm tới gần đỉnh đầu lâu, sau đó lòng bàn tay không chú ý khẽ lướt qua lỗ thủng trên đầu lâu.

Lòng bàn tay của Tân Trạm được phong ấn bằng tử khí từ cây đinh, nếu hai luồng tử khí thực sự có liên quan với nhau ắt sẽ có những thay đổi đặc biệt.

Quả nhiên, ngay khi lòng bàn tay của Tân Trạm lướt qua, tử khí trong lòng bàn tay sôi trào, tử khí trên bộ xương cũng lay động.

Ngay cả những chiếc đỉnh trong túi trữ vật dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chúng không ngừng phát ra âm thanh kỳ quái: “Thực sự có liên quan.”
Tân Trạm chỉ khẽ chạm vào đó một cái liền lập tức cắt đứt liên kết giữa hai luồng tử khí.

Kể cả là vậy, anh vẫn cảm nhận được rõ ràng sự cộng hưởng giữa hai luồng tử khí đó.


Anh đã đoán đúng.

Chiếc đỉnh đó thực sự có liên quan đến xác chết, nhưng liệu chiếc đỉnh triệu hồi tử khí hay tử khí triệu hồi chiếc định?
“Đạo hữu, tôi mua cái này giá năm trăm đồng tử kim linh tệ”
Tân Trạm trực tiếp nói, nhìn về phía tên tu sĩ đầu trọc.

Năm trăm vừa hay cũng là khoản còn thiếu để tên tu sĩ mua mảnh vỡ kia của gã, ít hơn hắn nhất định sẽ không bán, mà Tân Trạm cũng không muốn trả thêm tiền.

“Năm trăm thì năm trăm.

Đạo hữu trả tiền đi”
Tên đầu trọc nghiến răng, nhìn Tân Trạm cất bộ xương đi, có chút đau lòng.

Tự mình lấy được thứ này cũng không dễ dàng gì, tiếc là hắn ít biết về thân thế của tiên ma, cũng không biết những tu sĩ có liên quan.

Vốn dĩ muốn bán một nghìn, hai nghìn tử kim linh tệ, nhưng bây giờ muốn có được ma lực của mảnh vỡ thần khí kia, đành chỉ có thể như vậy.


Nhìn thấy Tân Trạm trở lại vị trí của mình, rất nhiều tu sĩ đều có ánh mắt khó hiểu, trong đó có một số người còn đang giêu cợt và khinh thường.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay { TR Uмtгцуen.

V Л }
Trước đó mọi người xung quanh đã vạch trần giá trị của món đồ này, ấy vậy mà Tân Trạm vẫn bị nó lừa gạt.

Tuy nhiên “chuyện trong nhà chỉ người nhà mới biết”, Tân Trạm cảm thấy không hề lỗ, anh thấy mua phần hài cốt của tôn giả thượng cổ này rất đáng.

Sau khi có thêm vài người lên sân khấu, Tân Trạm cuối cùng cũng đợi được pháp bảo cứu mạng mà anh đang cần tìm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện