Trước đó mọi người không phát huy được hết thực lực của kiếm quyết này ra.

Bây giờ, điều đó được chứng minh rất triệt để.

Lý Vy và những người khác nghe vậy, mặt cũng đỏ ửng lên, họ thấy hơi xấu hổ.

Lúc trước bọn họ không tin tưởng vào công pháp mà Tân Trạm đưa ra, thậm chí còn thấy không đồng tình.

Nếu như không phải Tân Trạm lấy chức vị thống lĩnh để cược thì bọn họ thậm chí còn không đồng ý tu luyện.

Sau đó, nếu Tân Trạm không gia tăng cường độ thử thách của họ, phong tỏa trận pháp lại thì mọi người cũng không thể hiện hết tiềm năng được.

Bây giờ xem ra điều Tân Trạm làm là đúng, còn bọn họ thì sai rồi.

“Lý Vy, bây giờ cô còn nghỉ ngờ Tân Trạm không?” Ngô Đông nói.

“Tôi thừa nhận công pháp của Tân Trạm đúng là rất lợi hại, thế nhưng anh ta cũng không nên phong tỏa huyễn trận, nếu chúng ta không thể hiện được tiềm năng hay là chỉ làm sai một chiêu thôi là có thể sẽ chết hết” Lý Vy vẫn nói với vẻ bất mãn.


“Cô sai rồi, cho dù chúng ta có đi đến đường cùng thì cũng không chết được”
Ngô Đông thở dài, nói: “Mấy ngày nay chắc cô cũng nghe nói rồi, có tu sĩ đột nhập vào tháp thí luyện của nhà họ Tăng để lấy ngọc giản gia truyền ở trên đỉnh tháp, cô cũng từng đến đó, cô biết độ khó của nó”
“Đây là chuyện tu sĩ ở Hợp Thể cảnh đỉnh phong cũng không làm được, nhưng người làm chuyện này chính là Thống lĩnh Tân”
“Thống lĩnh Tân đã giải quyết mối nguy cho nhà họ Tăng.”
Lý Vy cũng trợn tròn mắt lên.

Cô ta cũng từng đến bảo tháp của nhà họ Tăng, cô ta biết đi đến tầng thứ mười hai để lấy ngọc giản là chuyện khó khăn đến mức nào.

Tân Trạm làm được thì hiển nhiên thực lực của anh hơn mức họ tưởng tượng rất nhiều.

Là vì Cực Hàn Cung Chủ đã phong tỏa tin tức nên bọn họ không biết chuyện Tân Trạm giết Sử Thi Vũ và trưởng lão Cực Hỏa Môn, nếu không thì bọn họ còn thấy bất ngờ hơn.

“Vậy nên cho dù chúng ta thua thì Thống lĩnh Tân cũng sẽ cứu chúng ta thôi” Ngô Đông nói.

Nói rồi, quầng sáng của trận pháp bao vây mọi người lúc nãy dần trở nên mỏng hơn.

Xem ra Tân Trạm cũng giết được Hàn Sương Thanh Ngưu rồi.


Điều này lại càng khiến bọn họ chắc chắn hơn.

Cái đầu của con Hàn Sương Thanh Ngưu mà Tân Trạm lấy được là con yêu thú ở Hợp Thể cảnh đỉnh phong, hàng trăm người bọn họ mới giết được năm con cửu phẩm, một mình Tân Trạm giết được con đỉnh phong, khoảng cách này rõ ràng quá rồi.

Thoát ra khỏi huyễn trận, mọi người trong Hàn Băng Vệ đi ra ngoại giới, thấy Tân Trạm nhẹ nhàng đi ra khỏi đó, biểu cảm của mọi người đều hơi lạ.

Bọn họ vừa trải qua một trận chiến gay cấn, ít nhiều gì cũng bị thương, kiếm linh của một vài người còn bị gãy.

Nhìn sang Tân Trạm, anh đưa con yêu thú mạnh nhất đi nhưng quần áo không dính vệt máu nào, như là nhẹ nhàng lắm Vậy.

Thấy mọi người trong Hàn Băng Vệ nhìn mình, Tân Trạm hài lòng gật gật đầu.

“Cuối cùng thì mọi người cũng nhập môn thức thứ chín rồi, còn ba ngày nữa là đến Cực Địa Chi Hành, hi vọng mọi người luyện tập thật tốt thức cuối cùng.

Những linh kiếm này đưa cho những người bị thương và có tu vi thấp trước, sau đó thì mỗi người phải có một cây kiếm”
Nói rồi, Tân Trạm hất tay một cái.

Chỉ trong chốc lát, năm, sáu mươi cây kiếm có hàn quang bay đến cắm vào mảnh đất bên cạnh.

Mọi người đối chiếu xong mắt sáng bừng lên.

Chất liệu của những phi kiếm này mạnh hơn linh kiếm trong tay bọn họ nhiều..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện