Lam tuyết viện.

Sáng sớm Tư Đồ Thiên Tuyết đã dậy nàng hôm nay đột nhiên muốn đánh đàn liền dậy sớm.

Sau khi dùng bữa sáng, Tư Đồ Thiên Tuyết đi ra đình trong sân Đông Nghi Thu Hạ đã chuẩn bị đàn cùng trà ngoài đình cho nàng.

Đông Nghi Thu Hạ hai nàng đứng bên cạnh nghe tiếng đàn của tiểu thư, các nàng ai cũng thích nghe tiếng đàn của tiểu thư lúc trước còn thường xuyên nghe.

Từ lúc về đây các nàng chưa được nghe lại lần nào. Sáng nay bốn người các nàng còn tranh nhau đi theo bên người tiểu thư. Nàng cùng Đông Nghi giành được đâu, hai người kia còn đang vẻ mặt ủ rũ ở trong viện xử lý công việc đâu.

Thu Hạ vẻ mặt chuyên chú nghe thì Đông Nghi bên cạnh đụng đụng cánh tay nàng.

Thu Hạ nhìn sang Đông Nghi nhìn nàng rồi nhìn sang bên trái Thu Hạ nhìn theo thấy Tư Đồ Thanh Thanh cùng Tư Đồ Vân đang đi về phía này.

Tư Đồ Thiên Tuyết đang đánh đàn cũng nghe đến được có tiếng bước chân đang đi về phía này.

Nàng cũng không đánh đàn nữa mà cầm lấy ly trà bên cạnh uống lên.

Tư Đồ Thanh Thanh cùng Tư Đồ Vân từ xa đã nghe đến tiếng đàn nhưng đến gần lại không nghe đến nữa cũng biết Tư Đồ Thiên Tuyết biết các nàng đến cho nên không đánh đàn nữa.

Hai người các nàng đi vào trong đình không cần Tư Đồ Thiên Tuyết mời ngồi ngồi xuống .

Nhị muội thật là nhàn hạ sắp đến ngày thành hôn mà còn có tâm trạng đánh đàn " Tư Đồ Thanh Thanh không biết chuyện Tư Đồ Thiên Tuyết không cần chuẩn bị đồ cưới.

'Tạ đại tỷ quan tâm " Tư Đồ Thiên Tuyết đặt ly trà xuống nhìn Tư Đồ Thanh Thanh trả lời nàng.

Thu Hạ nhìn tiểu thư không nói liền tiến lên rót trà vừa nói " Đại tiểu thư không biết đó thôi vương gia sợ tiểu thư chúng ta mệt nhọc nên đồ cưới không cần chính mình làm, vương gia sẽ cho người chuẩn bị hết.

Tư Đồ Thanh Thanh nghe được Tư Đồ Thiên Tuyết không cần chuẩn bị đồ cưới trong lòng càn ghen ghét.

Từ trước đến nay nữ tử ai chẳng phải chính mình thêu hỷ phục chỉ trừ những người vào cung mà thôi.

Tư Đồ Vân ngồi không có người để ý lúc này mới lên tiếng " Nhị tỷ thật có phúc muội cũng muốn sau này được phu quân săn sóc như vậy " nàng nguyên bản tay nghề thêu thùa không tốt lắm chỉ nhìn được mà thôi.

Tư Đồ Vân lúc đầu nghe được trong lòng cũng ghen ghét Tư Đồ Thiên Tuyết có một người như Minh vương, nhưng nghĩ kỹ lại nàng nghĩ Minh Vương chắc là sợ tay nghề thêu thùa của Tư Đồ Thiên Tuyết không được cho nên mới không cho tỷ ấy đụng đến.

Tư Đồ Thanh Thanh không quan tâm Tư Đồ Vân cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nói gì lúc này đây sự chú ý của nàng đều dồn vào cây đàn trước mặt Tư Đồ Thiên Tuyết.

Đây là cây đàn được làm từ ngọc lưu ly bên ngoài màu xanh ngọc nhưng chỉ

cần ra nắng sẽ tỏa sáng lúc đàn không chỉ thanh âm dễ nghe hơn nữa tứ quốc chỉ có một người làm ra nó.

Nghe nói đã mất tích rất lâu có người may mắn được ngắm nhìn đó là tại mười năm trước ở đại hội võ lâm.

Sau đó liền không có ai nhìn đến nữa.

Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn đến ánh mắt của Tư Đồ Thanh Thanh đang đặt trên cây đàn của nàng cũng không nói gì.

Tư Đồ Thanh Thanh cuối cùng cũng không chịu được cám dỗ đứng lên đi đến bên cạnh đưa tay sờ lấy.

Tư Đồ Thanh Thanh tay đặt ở cầm thượng còn không có phản ứng lại đây, kia bạch sắc dây đàn banh đến thật chặt, lại tao mạnh mẽ châm ngòi, ‘keng’một tiếng liền chặt đứt.

Tư Đồ Thanh Thanh kêu thảm một tiếng, mấy cây ngón tay bị đàn đứt dây trừu trung, bản năng đem tay cử lên, một cây tinh tế vết đỏ từ nàng ngón trỏ ấn đến ngón út tiêm thượng, giây lát công phu, huyết châu liền từ vết đỏ trung thấm ra tới, đau đến nàng sắc mặt đều thay đổi.

Tay đứt ruột xót, Tư Đồ Thanh Thanh bản năng đem tay hàm ở trong miệng, cả người run run thế nhưng liền kêu đều kêu không ra thanh âm.

Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn nàng một cái, đem đầu buông xuống xuống dưới " Đại tỷ không có việc gì đi? " .

Muốn động nàng cầm là phải trả giá đâu.

Hơn nữa còn chưa xin phép nàng liền đã sờ, cầm này là Phong đưa cho nàng sao có thể để bàn tay đó của Tư Đồ Thanh Thanh đụng đến.

Đại tỷ tỷ, ngươi tay không sao chứ " Tư Đồ Vân cũng lên tiếng hỏi.

Tư Đồ Thanh Thanh lúc nãy đau quá không muốn phản ứng Tư Đồ Thiên Tuyết, nhưng lúc này đây Tư Đồ Vân hỏi đến nàng liền chút hết lên người nàng ta Sao có thể không có việc gì? Ngươi tới thử xem có đau hay không?.

Giọng nói của nàng tất cả đều là oán trách cùng lửa giận.

Trừ bỏ ngón cái không trầy da chỉ là đau ở ngoài, còn lại mấy cây đầu ngón tay nhi đều bị cầm huyền cắt qua, tình huống như vậy hạ sao có thể không có chuyện? Này ta cũng chỉ là quan tâm đại tỷ, ai bảo tỷ tự nhiên đi đụng đến cầm của nhị tỷ bị thương sao có thể trách ta " Cũng đâu phải do nàng đại tỷ có giận cũng là hướng Tư Đồ Thiên Tuyết mà phát quan nàng chuyện gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện