Sáng ngày hôm sau Tư Đồ Thiên Tuyết được Thái Hậu triệu vào cung giờ phút này nàng đang ngồi bên cạnh Thái Hậu.
" Tuyết Tuyết con nói xem có phải lâu lắm rồi con không vào cung tham ai gia hay không? " Thái Hậu nhìn nàng.
" Phải là Tuyết Tuyết sai không vào cung thăm người " Tư Đồ Thiên Tuyết thành thật nhận sai.
Thái hậu nhìn đến bộ dáng nhận sai của nàng phì cười.
" Vậy bây giờ ai gia hỏi gì con cũng phải thành thật trả lời ".
" Vâng " Ai bảo nàng nhận sai thôi Thái Hậu muốn hỏi gì thì nàng trả lời đó là được.
" Tuyết Tuyết con cùng Phong Nhi là chuyện như thế nào " Có trời mới biết ngày hôm qua khi bà nhìn đến Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cùng nhóm rất vui nhưng lại lo lắng Phong Nhi tính tình lãnh đạm nên từ đầu đến cuối bà chỉ lo quan sát hai người nên có những hành động nhỏ mà hai người làm ra bị bà thu hết vào trong mắt.
Nếu không phải hôm qua trời tối bà không tiện triệu nàng vào cung cho nên sáng nay bà liền triệu kiến Tuyết Tuyết vào cung sớm hơn nữa còn sai người đi Minh vương phủ mời Minh vương vào cung.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe vậy thì biết Thái Hậu đây là đã biết chút ít về nàng cùng Phong sao.
Trong lúc Tư Đồ Thiên Tuyết đang suy nghĩ từ bên ngoài nam tử một thân hắc y khí chất bất phàm bước vào.
" Phong Nhi tham kiến hoàng tổ mẫu " Đông Phương Huyền Phong cất tiếng.
" Phong Nhi con đã đến rồi cũng lại đây ngồi đi đúng lúc hoàng tổ mẫu cũng có chuyện muốn hỏi con " Thái Hậu nhìn Đông Phương Huyền Phong cười nói.
Đông Phương Huyền Phong nhìn đến Hoàng tổ mẫu khác thường nhìn về phía Tư Đồ Thiên Tuyết đang ngồi một bên nhìn về phía hắn chớp mắt.
Hắn biết chuyện của hắn cùng nàng Hoàng tổ mẫu nghi ngờ rồi.
" Tuyết Nhi qua đây " hắn nhìn về phía nàng ôn nhu lên tiếng.
Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lên đi đến bên cạnh Đông Phương Huyền Phong đứng.
Hai người giơ tay nắm lấy tay đối phương nhìn Thái Hậu " Bọn con ở bên nhau ".
Thái hậu nghe được hai người thừa nhận cười lớn tiếng bà rất vui khi hai đứa cháu bà yêu thương yêu thích nhau.
" Ai gia biết mà nói đi cũng phải nói lại nương của hai người các con là cùng nhau lớn lên giống như tỷ muội của nhau họ cùng nhau trốn khỏi gia tộc đi ra ngoài chơi một người vào cung một người ngoài cung ai gia còn nhớ lúc trước nương của Tuyết Tuyết mang thai lúc đó Phong Nhi cũng đã mấy tuổi cùng hứa với nhau nếu sinh ra con trai thì là huynh đệ nếu sinh con gái thì là con dâu hai người ở trước mặt ai gia nói ra thật không ngờ sau đó xảy ra chuyện... nhưng hôm nay hai người các con vẫn thuộc về nhau " Là năm đó bà không bảo vệ được nương của Phong Nhi nên bà cũng dần không triệu nương của Tuyết Tuyết vào cung nữa là để bảo vệ nhưng cuối cùng bà vẫn không bảo vệ được ai cả nước mắt trong mắt Thái Hậu chảy ra.
Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn thấy Thái Hậu khóc nghiên đầu nhìn nhau cùng nhau đi về phía Thái Hậu.
" Thái Hậu ngài đừng khóc mọi việc đều qua rồi " nàng dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của bà.
" Hoàng tổ mẫu Tuyết Nhi nói đúng không phải bây giờ hai người bọn con ở bên nhau sao ngài phải vui mừng mới đúng ".
" Đúng vậy ai gia phải vui mừng chứ sao lại khóc được ".
Sau khi bình ổn cảm xúc Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết ở lại dùng bữa cùng Thái Hậu sau đó mới ra cung.
*
Ban đêm gió thổi nhẹ nhàng lướt qua làn váy màu lam Tư Đồ Thiên Tuyết đứng trong sân nhìn những cách hoa tử đằng rơi xuống.
Nàng nhắm mắt lại cảm nhận sự yên tĩnh hiếm có để mặt cho cơn gió cùng thời tiết lạnh lẽo. Bỗng dưng nàng rơi vào trong một vòng tay ấm áp môi nàng nhẹ nâng lên.
" Tuyết Nhi lần sau đừng đứng ngoài trời lâu như vậy " Hắn cảm nhận được cả người của nàng lạnh ngắt vận động nội lực chuyền vào cơ thể của nàng.
" Phong..." Nàng nhẹ giọng lên tiếng gọi hắn.
" Ân ".
" Chàng nói xem chúng ta có được xem như là có hôn ước từ nhỏ hay không " Nàng cũng không biết suy nghĩ của bản thân là gì nếu mẫu phi của Phong không qua đời như vậy hôn ước có từ nhỏ thuộc về thân thể này như vậy nàng cũng sẽ được bảo vệ tốt hơn sẽ không chết nàng cũng sẽ không sống lại trong cơ thể của nàng. Nàng chỉ là một linh hồn xuyên vào thân thể này để sống tiếp mà thôi.
Đông Phương Huyền Phong xoay người Tư Đồ Thiên Tuyết lại đối mặt với hắn " Tư Đồ Thiên Tuyết bất kể là có hôn ước hay không cũng không sao cả ta chỉ biết ta Đông Phương Huyền Phong này kể từ lúc nhìn thấy nàng lúc 8 tuổi thời điểm đó thì đã nhận định nàng rồi ".
Nàng ngẩn người hắn nói hắn nhận định nàng vào năm 8 tuổi là lần đầu tiên hắn cứu nàng.
Ấm áp cảm giác, từ lòng bàn tay thấu nhập kinh mạch, khẽ nhắm nổi lên mắt, dựa vào Đông Phương Huyền Phong trong lòng. Đúng vậy trên đời này không có nếu như.
Nhưng nàng là ác quỷ từ địa ngục bò ra sẽ có một ngày nàng phải quay về đó đúng vậy.
“ Phong, ta là ác ma.”
“Ngươi nếu thành ma, ta bồi ngươi thành ma! Đời đời kiếp kiếp, sinh tử tương tùy ".
Cũng chỉ có ở nàng trước mặt, hắn mới như thế không hề đề phòng.
Cụ thể vì cái gì, có lẽ liền hắn cũng không biết.
Nhưng là, đôi khi, nhận định, chính là nhận định……
Lại là không biết ở khi nào, hắn cũng đã là toàn bộ mà chiếm cứ nàng tâm.
Có lẽ…… Ở mỗi lần sống chết trước mắt hết sức luôn là hắn cái thứ nhất xuất hiện ở nàng trước mặt.
Lại có lẽ…… Thật là mệnh trung chú định. Là ông trời cho nàng đến đây để gặp được hắn.
" Tuyết Tuyết con nói xem có phải lâu lắm rồi con không vào cung tham ai gia hay không? " Thái Hậu nhìn nàng.
" Phải là Tuyết Tuyết sai không vào cung thăm người " Tư Đồ Thiên Tuyết thành thật nhận sai.
Thái hậu nhìn đến bộ dáng nhận sai của nàng phì cười.
" Vậy bây giờ ai gia hỏi gì con cũng phải thành thật trả lời ".
" Vâng " Ai bảo nàng nhận sai thôi Thái Hậu muốn hỏi gì thì nàng trả lời đó là được.
" Tuyết Tuyết con cùng Phong Nhi là chuyện như thế nào " Có trời mới biết ngày hôm qua khi bà nhìn đến Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cùng nhóm rất vui nhưng lại lo lắng Phong Nhi tính tình lãnh đạm nên từ đầu đến cuối bà chỉ lo quan sát hai người nên có những hành động nhỏ mà hai người làm ra bị bà thu hết vào trong mắt.
Nếu không phải hôm qua trời tối bà không tiện triệu nàng vào cung cho nên sáng nay bà liền triệu kiến Tuyết Tuyết vào cung sớm hơn nữa còn sai người đi Minh vương phủ mời Minh vương vào cung.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe vậy thì biết Thái Hậu đây là đã biết chút ít về nàng cùng Phong sao.
Trong lúc Tư Đồ Thiên Tuyết đang suy nghĩ từ bên ngoài nam tử một thân hắc y khí chất bất phàm bước vào.
" Phong Nhi tham kiến hoàng tổ mẫu " Đông Phương Huyền Phong cất tiếng.
" Phong Nhi con đã đến rồi cũng lại đây ngồi đi đúng lúc hoàng tổ mẫu cũng có chuyện muốn hỏi con " Thái Hậu nhìn Đông Phương Huyền Phong cười nói.
Đông Phương Huyền Phong nhìn đến Hoàng tổ mẫu khác thường nhìn về phía Tư Đồ Thiên Tuyết đang ngồi một bên nhìn về phía hắn chớp mắt.
Hắn biết chuyện của hắn cùng nàng Hoàng tổ mẫu nghi ngờ rồi.
" Tuyết Nhi qua đây " hắn nhìn về phía nàng ôn nhu lên tiếng.
Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lên đi đến bên cạnh Đông Phương Huyền Phong đứng.
Hai người giơ tay nắm lấy tay đối phương nhìn Thái Hậu " Bọn con ở bên nhau ".
Thái hậu nghe được hai người thừa nhận cười lớn tiếng bà rất vui khi hai đứa cháu bà yêu thương yêu thích nhau.
" Ai gia biết mà nói đi cũng phải nói lại nương của hai người các con là cùng nhau lớn lên giống như tỷ muội của nhau họ cùng nhau trốn khỏi gia tộc đi ra ngoài chơi một người vào cung một người ngoài cung ai gia còn nhớ lúc trước nương của Tuyết Tuyết mang thai lúc đó Phong Nhi cũng đã mấy tuổi cùng hứa với nhau nếu sinh ra con trai thì là huynh đệ nếu sinh con gái thì là con dâu hai người ở trước mặt ai gia nói ra thật không ngờ sau đó xảy ra chuyện... nhưng hôm nay hai người các con vẫn thuộc về nhau " Là năm đó bà không bảo vệ được nương của Phong Nhi nên bà cũng dần không triệu nương của Tuyết Tuyết vào cung nữa là để bảo vệ nhưng cuối cùng bà vẫn không bảo vệ được ai cả nước mắt trong mắt Thái Hậu chảy ra.
Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn thấy Thái Hậu khóc nghiên đầu nhìn nhau cùng nhau đi về phía Thái Hậu.
" Thái Hậu ngài đừng khóc mọi việc đều qua rồi " nàng dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của bà.
" Hoàng tổ mẫu Tuyết Nhi nói đúng không phải bây giờ hai người bọn con ở bên nhau sao ngài phải vui mừng mới đúng ".
" Đúng vậy ai gia phải vui mừng chứ sao lại khóc được ".
Sau khi bình ổn cảm xúc Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết ở lại dùng bữa cùng Thái Hậu sau đó mới ra cung.
*
Ban đêm gió thổi nhẹ nhàng lướt qua làn váy màu lam Tư Đồ Thiên Tuyết đứng trong sân nhìn những cách hoa tử đằng rơi xuống.
Nàng nhắm mắt lại cảm nhận sự yên tĩnh hiếm có để mặt cho cơn gió cùng thời tiết lạnh lẽo. Bỗng dưng nàng rơi vào trong một vòng tay ấm áp môi nàng nhẹ nâng lên.
" Tuyết Nhi lần sau đừng đứng ngoài trời lâu như vậy " Hắn cảm nhận được cả người của nàng lạnh ngắt vận động nội lực chuyền vào cơ thể của nàng.
" Phong..." Nàng nhẹ giọng lên tiếng gọi hắn.
" Ân ".
" Chàng nói xem chúng ta có được xem như là có hôn ước từ nhỏ hay không " Nàng cũng không biết suy nghĩ của bản thân là gì nếu mẫu phi của Phong không qua đời như vậy hôn ước có từ nhỏ thuộc về thân thể này như vậy nàng cũng sẽ được bảo vệ tốt hơn sẽ không chết nàng cũng sẽ không sống lại trong cơ thể của nàng. Nàng chỉ là một linh hồn xuyên vào thân thể này để sống tiếp mà thôi.
Đông Phương Huyền Phong xoay người Tư Đồ Thiên Tuyết lại đối mặt với hắn " Tư Đồ Thiên Tuyết bất kể là có hôn ước hay không cũng không sao cả ta chỉ biết ta Đông Phương Huyền Phong này kể từ lúc nhìn thấy nàng lúc 8 tuổi thời điểm đó thì đã nhận định nàng rồi ".
Nàng ngẩn người hắn nói hắn nhận định nàng vào năm 8 tuổi là lần đầu tiên hắn cứu nàng.
Ấm áp cảm giác, từ lòng bàn tay thấu nhập kinh mạch, khẽ nhắm nổi lên mắt, dựa vào Đông Phương Huyền Phong trong lòng. Đúng vậy trên đời này không có nếu như.
Nhưng nàng là ác quỷ từ địa ngục bò ra sẽ có một ngày nàng phải quay về đó đúng vậy.
“ Phong, ta là ác ma.”
“Ngươi nếu thành ma, ta bồi ngươi thành ma! Đời đời kiếp kiếp, sinh tử tương tùy ".
Cũng chỉ có ở nàng trước mặt, hắn mới như thế không hề đề phòng.
Cụ thể vì cái gì, có lẽ liền hắn cũng không biết.
Nhưng là, đôi khi, nhận định, chính là nhận định……
Lại là không biết ở khi nào, hắn cũng đã là toàn bộ mà chiếm cứ nàng tâm.
Có lẽ…… Ở mỗi lần sống chết trước mắt hết sức luôn là hắn cái thứ nhất xuất hiện ở nàng trước mặt.
Lại có lẽ…… Thật là mệnh trung chú định. Là ông trời cho nàng đến đây để gặp được hắn.
Danh sách chương