Chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa phủ thừa tướng làm cho những người dân xung quanh nhìn qua, ngay lúc này tấm màn cửa được nâng lên bốn người Xuân Lan các nàng từng người lần lượt bước xuống Đông Nghi là người bước ra cuối cùng nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế hai tay nâng cao màn cửa một nữ tử bước ra lúc này trên mặt nàng đã được che lại bằng một cái khăn che mặt cùng màu với bộ lam y trên người nàng.

Bước xuống xe ngựa nàng xoay người nhìn vào cửa chính của phủ thừa tướng, nó không thay đổi gì trong ba năm nàng rời đi.

Trước cửa có một người nam nhân đang đi ra nàng nhớ người này là quản gia của phủ thừa tướng đang đi đến trước mặt nàng khom lưng "

Nhị tiểu thư người đã về lão phu nhân, phu nhân và đại tiểu thư đang đợi người ở chính viện ".

Nghe xong nàng bước từng bước đi vào trong phủ đi thẳng đến chính viện, con đường đi đến chính viện vẫn như cũ chỉ khác là cách bố trí xung quanh đã thay đổi không còn giống như ba năm trước nữa rồi.

Nàng đi đến cửa viện trước cửa vẫn không thay đổi vẫn là cách bố trí như trước, đứng trước cửa là tô ma ma đứng bên cạnh tổ mẫu đang đứng đợi nàng thấy nàng đến thì khom lưng " Nhị tiểu thư người đã đến lão phu nhân đang chờ người ".

Bà nói xong vẫn không nhịn được ngẩn đầu nhìn vào người vào người thiếu nữ đứng trước mặt mình tuy trên mặt vẫn mang khăn che mặt màu lam nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm ấy cùng với khí chất cao quý dáng người cao, thon gọn mà nàng bây giờ chỉ mới mười một, mười hai tuổi nếu đợi đến lúc nàng trưởng thành thì... bà không giám nghĩ tiếp nữa thì người bên cạnh đã lên tiếng nói " Làm phiền tô ma ma dẫn đường " giọng nói trong trẻo thanh lãnh làm cho người khác không chống cự mà tự giác nghe theo.

Trước khi nàng bước vào đã xoay người nói Xuân Lan dẫn hai người Thu Hạ và Thu Mai về lam tuyết viện của nàng trước chỉ để lại Đông Nghi đi theo mình vào trong.

Nàng vừa bước vào phòng khách thì những người đang ngồi ở đây đều hướng ánh mắt đến nàng đánh giá nàng đã thay đổi như thế nào trong ba năm ở phổ phật tự.

Tương tự như vậy nàng cũng đánh giá bọn họ người tổ mẫu vẫn uy nghiêm như vậy đứng bên cạnh là tô ma ma vừa dẫn nàng vào ngồi bên trái là Tần Yên Nhi lúc trước là nhị di nương nhưng bây giờ bà ta đã chở thành phu nhân thừa tướng rồi, ngồi bên cạnh là đại tỷ của nàng Tư Đồ Thanh Thanh và tam muội Tư Đồ Vân.

Bên phải là nhị thẫm lý thị cùng với tứ muội Tư Đồ Thanh Uyển và nhị đệ Tư Đồ Minh Đức.

Nàng khom người hành lễ với tổ mẫu " Cháu gái thỉnh an tổ mẫu " giọng nói trong trẻo thanh lãnh vang lên phá tang đi sự yên tĩnh từ lúc nàng vừa bước vào.

Tuy bà người tổ mẫu này không thích đứa cháu gái này cho lắm nhưng mà cũng đã ba năm không gặp nên vẫn lên tiếng hỏi " Thiên Tuyết trong ba năm qua con sống ở phổ phật tự có tốt không " tiếng nói vừa dứt.



Nhưng không đợi nàng trả lời thì một giọng nói dịu dàng vang lên " Nhị muội, đại tỷ biết muội đi đường vì không muốn người ta thấy mặt mũi của mình nhưng mà bây giờ muội đã về phủ rồi con đang trước mặt tổ mẫu nữa sao muội còn mang khăn che mặt chứ " nàng muốn nhìn xem người nhị muội muội này sẽ thay đổi ra sao dù gì trong ba năm không thấy mặt.

Nàng đưa tay lên tháo khăn che mặt ra cúi đầu xuống " Tổ mẫu thứ tội cháu gái đi đường xa mệt mỏi vừa mới xuống xe ngựa là đi đến đây ngay vì sợ tổ mẫu chờ đợi cho nên quên mất bản thân đang mang khăn che mặt xin tổ mẫu chắc phạt " nàng càng nói giọng nói càng nhỏ làm cho người khác không thể chắc mắng được.

Nàng nói xong thì ngẩn đầu lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lúc nãy bị khăn che mặt che lại xuất hiện trước mắt của những người trong phòng ai cũng ngẩn người ra khi thấy được khuôn mặt của nàng.

Tư Đồ Thanh Thanh người đầu tiên hồi thần lại trong lòng dân lên nổi ghen ghét với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia của Tư Đồ Thiên Tuyết tại sao nàng ta lại có thể xin đẹp đến thế chứ tại sao lại xin đẹp hơn nàng, nàng không cam lòng.

Trong lúc Tư Đồ Thanh Thanh đang suy nghĩ thì những người còn lại đều hồi thần lại cũng đã thay đổi vẻ mặt chở lại trước lúc Tư Đồ Thiên Tuyết chưa tháo khăn che mặt ra.

Lão phu nhân sau khi thoát ra sự kinh diễm ấy thì lên giọng lãnh đạm nói " Thiên Tuyết ta không phạt con, con đi đường xa cũng mệt rồi con về viện của mình nghỉ ngơi đi ".

Nàng nghe xong hành lễ nói " cháu gái xin phép cáo lui " nói xong nàng xoay người đi thẳng ra cửa viện chính cùng Đông Nghi đi đến lam tuyết viện của nàng.

Khi hồi viện của mình nàng cho hết những người hầu đi nghỉ ngơi còn mình nàng lại đi đến chiếc ghế quý phi bên cạnh cửa sổ ngồi xuống suy nghĩ về việc làm hôm nay của mình.

Ngày hôm nay thực chất nàng có thể tháo khăn che mặt trước khi đi vào viện của tổ mẫu nhưng nàng lại không làm vì nàng biết chỉ khi tháo khăn che mặt trước mặt của họ thì mới cho họ một khung cảnh gặp lại khó quên.

Trong lúc nàng mãi suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bước vào trên người hắn mặc một bộ bạch y khuôn mặt anh tuấn có mấy phần giống với Tư Đồ Thiên Tuyết người này là Tư Đồ Thiên Vũ.

" Tuyết Tuyết muội về rồi ca ca rất nhớ muội " trong giọng nói dịu dàng trầm lặng có sự vui vẻ không thể giấu được, còn có cả sự kích động khi được gặp lại nàng sau ba năm không gặp.

Nàng xoay đầu nhìn thẳng vào ca ca mỉm cười nói " Ca ca Tuyết Tuyết về rồi ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện