Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nghe đến người nam tử nói tên ra đồng thời nhíu mày một chút nhưng rất nhanh đã dãn ra người đứng xung quanh cũng không nhìn thấy.

Bắc Mạc dòng họ này là người ở Bắc Quốc hơn nữa chỉ có hoàng tộc Bắc Quốc mới mang họ Bắc Mạc xem ra hai người này thân phận không tầm thường.

" Bắc Mạc công tử khách khí rồi " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng nhưng không nói sẽ tha thứ cho Bắc Mạc Uyển Nhi.

" Đa tạ Minh Vương cùng Tư Đồ tiểu thư bỏ qua cho Uyển Nhi, nếu không có việc nữa Bắc Mạc Đĩnh Chi xin phép cùng Uyển Nhi đi trước " Bắc Mạc Đĩnh Chi mở miệng nói.

Đông Phương Huyền Phong không lên tiếng chỉ gật đầu đồng ý bên cạnh Tư Đồ Thiên Tuyết cũng không muốn cùng mấy người này dây dưa cũng gật đầu.

Bắc Mạc Đĩnh Chi thất vậy hành lễ cùng hai người sau đó cùng Bắc Mạc Uyển Nhi rời đi.

Hai người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cũng xoay người đi lên lầu trước ánh mắt của mọi người.

Trong phòng Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi trên ghế hưởng thụ ly trà vừa mới được chính tay Đông Phương Huyền Phong pha.

" Phong chàng nói xem chúng ta lần này rời kinh thành sau lại trở về kinh thành chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn có đúng không ".

" Tuyết Nhi nói đúng ".

" Minh tam kêu người chú ý một chút hai người Bắc Mạc Đĩnh Chi cùng Bắc Mạc Uyển Nhi ".

" Hàn Nhị kêu người chú ý một chút tình hình trong kinh thành ".

Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cùng lúc mở miệng phân phó.

" Đã biết chủ tử / các chủ " Hàn nhị, Minh tam nhận lệnh rời đi.



Sau khi phân phó xong hai người nhìn nhau đứng lên đi thay y phục khác chuẩn bị rời khỏi kinh thành.

Một lúc sau họ đã xuất hiện ở ngoài kinh thành. Trên xe ngựa, Tư Đồ Thiên Tuyết không hề hình tượng mà nằm ở Đông Phương Huyền Phong trên đùi.

“Ta tổng cảm thấy lần này Bắc Mạc đã xuất hiện người ở kinh thành chắc chắn các nước khác cũng nhanh chóng xuất hiện ”

Đông Phương Huyền Phong nhàm chán mà dùng tay một chút tiếp một chút mà theo nàng tóc.

“Hết thảy tĩnh xem này biến là được.”

Tư Đồ Thiên Tuyết thở dài, giống như cũng chỉ có thể như thế.

Nhắm mắt lại, thế nhưng thực mau liền ngủ rồi.

Hơn hai trăm dặm lộ, còn muốn băn khoăn Tư Đồ Thiên Tuyết thoải mái, bốn cái canh giờ sau, mới đến lả lướt trấn.

Lúc đó, liền cơm trưa thời gian đều qua.

Tư Đồ Thiên Tuyết xoa xoa mắt " Phong, ta có thể ăn được hay không ngươi làm mặt? ".

Đông Phương Huyền Phong ngắm nàng, thấy nàng cái miệng nhỏ hơi hơi dẩu, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, sắc mặt còn đỏ bừng, nhìn cấp hồng trái cây giống nhau, vô cùng mê người.

Tư Đồ Thiên Tuyết thấy hắn không lên tiếng, trực tiếp duỗi tay liền lắc lắc hắn cánh tay " Phong ".

Đông Phương Huyền Phong nơi nào chịu được cái này? Chỉ có thể bất đắc dĩ lại sủng nịch mà duỗi tay điểm điểm nàng chóp mũi.

" Bắt ngươi là không có cách".



Tư Đồ Thiên Tuyết lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ Đông Phương Huyền Phong nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ say trong ngực, sắc mặt hồng nhuận, môi anh đào hơi chu lên, giống như một đứa nhỏ, làm lòng hắn mềm mại.

Đến lả lướt trấn Bạch Hổ đã sớm phái người đến đây đặt phòng xong xuôi, dừng lại trước cửa Cẩm Tú các, quay đầu nói, "Chủ tử, đến rồi."

" Ừm " Giọng nam trầm thấp, tùy ý vang lên mà lại mang đến khí chất tôn quý và bá đạo khắc cốt ghi tâm, chính vì vậy, mà khiến không ít người mặt đỏ tim đập nhanh, đều chờ mong nhìn thấy hắn.

Đông Nghi đứng dậy vén màn xe lên, Đông Phương Huyền Phong ôm Tư Đồ Thiên Tuyết chậm rãi đứng dậy, xuống xe ngựa, đi vào khách sạn.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng cũng đủ để khiến cho không ít người nhìn đến thấy dung mạo của hắn, nam tử đeo mặt nạ chỉ để lộ ra nữa khuôn mặt dưới nhưng ai nhìn đến cũng biết nam tử này đẹp như tranh vẽ, giọng nói thâm trầm làm rung động lòng người, nữ tử đang ngủ say trong lòng hắn, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của nàng với lại trên mặt của năm cũng đeo mặt nạ, nhưng cũng làm rất nhiều nữ tử ghen tị, có thể được một nam nhân như vậy ôm vào ngực, các nàng chết cũng cam tâm tình nguyện.

Bạch Hổ đến một căn phòng trên lầu ba, chờ Đông Phương Huyền Phong ôm Tư Đồ Thiên Tuyết vào phòng đặt nàng lên giường nữ tử vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, trong mắt không hề có vẻ mơ ngủ.

Đông Phương Huyền Phong xoa nhẹ khuôn mặt nàng cười như không cười nhìn nữ nhân trước mặt, "Không giả bộ nữa?".

Lúc hắn ôm nàng xuống xe ngựa nàng cũng đã tỉnh, nghĩ hắn không biết sao?

Tư Đồ Thiên Tuyết bên miệng treo một nụ cười nhẹ, đưa tay quàng qua cổ Đông Phương Huyền Phong, nói "Ta đây không phải là lười lên lầu sao?. Với lại chàng không phải đã biết trước nhưng vẫn ôm ta lên sao? ".

Nàng trực tiếp vùi đầu vào cổ hắn, lại bị hắn nhìn ra, nàng đàn muốn công khai chủ quyền, hắn có ý kiến gì sao? Bên ngoài nhiều nữ nhân như vậy, nàng không muốn người khác nhớ thương nam nhân của nàng.

Trong mắt nam nhân hiện lên sự sủng nịnh, ngữ điệu cưng chiều " Đúng vậy ".

" Phong ta đói " Tư Đồ Thiên Tuyết thấy bụng nàng biểu tình ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

" Ta kêu Đông Nghi Xuân Lan đi lấy một chút bánh trên xe rồi các nàng sẽ mang lên nàng ăn lót bụng một chút giờ ta đi nấu cơm " Đông Phương Huyền Phong nói lúc nãy khi bế nàng ra xe ngựa hắn đi qua hai người Đông Nghi Xuân Lan đã nói hai người họ lấy bánh mang lên.

Đông Phương Huyền Phong đứng lên đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện