Vương tôn Dị Nhân vừa mới thoát khỏi Hàm Đan, một khắc sau, mười hai vạn thiết kỵ Tần quốc do An Quốc quân và Vương Lăng suất lĩnh đã xông vào lãnh thổ Triệu quốc như vào chốn không người, thiết kiếm trực chỉ Hàm Đan.

Triệu Tương vương một mặt hạ lệnh cho trú quân biên tái quay về phòng thủ, đồng thời truyền ra thủ trát tập binh khẩn cấp, hủy bỏ cuộc săn bắn, bách quan, sứ tiết hoảng hốt rút vào nội thành, đóng chặt thành môn. Trong cùng một đêm thái hậu Triệu quốc đã lần lượt phát thư cầu viện đến Hàn, Ngụy.

Lúc này Vương Tiễn tới tiếp ứng Dị Nhân và Lã Bất Vi vẫn còn đang quay vòng cùng một toán nhỏ quân địch ở biên cảnh tây bắc Triệu quốc. Dị Nhân và Lã Bất Vi ngồi trên chiếc xe kéo tồi tàn của mình lắc lư lắc lư phi tới một tiết điểm lịch sử trọng yếu khác.

Triệu Tương vương giống như bị một quyền hung hăng đánh thẳng vào mặt, nhưng lại mờ mịt tìm không ra đối thủ để mà đánh trả, muốn giết chất tử Tần quốc Dị Nhân, nhưng Dị Nhân đã chạy mất rồi, trong thành Hàm Đan chỉ còn lại Hoa Dương phu nhân tới đây nghỉ phép.

Cùng lúc đó, Ngụy Vô Kỵ nhận được thư cầu viện khẩn cấp của tỷ hắn, Tín Lăng quân* vừa từ Triệu quốc trở về lại chọn tuyến đường Thái Hành sơn lần nữa, binh phát Hàm Đan. [*Tín Lăng Quân cũng chính là Ngụy Vô Kỵ]

Từ sau trận chiến Trường Bình và trận chiến Hàm Đan, quân Triệu đã bị tổn hao và suy sụp đi nhiều. Sau khi Bạch Khởi chôn vùi bốn mươi vạn quân Triệu, khiến nguyên khí Triệu quốc đại thương, ngay sau đó vào chiến dịch Hàm Đan, Vương Hột lại vây thành chừng một năm, lương thảo trong thành Hàm Đan cạn kiệt, bách tính ăn thịt lẫn nhau, nhưng Triệu vương thà chết không hàng, rốt cuộc chống đỡ được đến ngày Tín Lăng quân đánh cắp binh phù, suất lĩnh quân đội Ngụy quốc tới viện trợ.

Hạo Nhiên nói: “Đó chính là chuyện Tín Lăng quân trộm ấn cứu Triệu”

Tử Tân thờ ơ nói: “Chỉ tiếc cho tướng quân Ngụy quốc Tấn Bỉ, tận trung nghe lệnh, nhưng lại rơi vào kết cục bị đánh chết”

Hạo Nhiên cười nói: “Cách thức nhìn vấn đề của ngươi lúc nào cũng thật kỳ quái”

Tử Tân đáp: “Bạch Khởi, Ngụy Vô Kỵ, Liêm Pha, Triệu Quát không phải đều như vậy sao? Trong một cuộc chiến, dù đạt được danh mãnh tướng, hay danh bại tướng, thì dưới chân ai cũng chẳng lót mấy vạn thậm chí mấy chục vạn tính mạng”

Trên lộ trình đào vong, thôn trấn lớn nhỏ dọc đường vắng lặng đến kỳ lạ, ngay cả Dị Nhân, Lã Bất Vi cũng phát hiện có bất thường. Hạo Nhiên chợt nói: “Nghĩa mẫu ngươi Hoa Dương phu nhân ở lại Triệu, nếu Tần quốc tới công thì tính sao?”

Dị Nhân mờ mịt lắc lắc đầu, nói: “Nàng và An Quốc quân bất hòa đã lâu, lúc này trăn trở đến Hàm Đan nương nhờ Triệu thái hậu Ngụy Viên, đã không còn ý định về Tần nữa”

Hạo Nhiên gật gật đầu, thầm nghĩ Hoa Dương phu nhân bất quá cũng chỉ là một nữ tử vô tội trong cuộc đấu tranh chính trị mà thôi.

Dị Nhân chợt nói: “Hạo Nhiên, Tần quốc tới đánh Triệu sao?” Phạm Thư truyền thư triệu chất tử Dị Nhân về nước gấp, lúc này đã khiến hắn nhạy bén phát giác ra gì đó, dọc đường bách tính trốn chạy, đúng là điềm báo chiến tranh sắp đến.

Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta chạy trốn rất đúng lúc, nói không chừng lúc này đại quân của An Quốc quân đã vào lãnh thổ Triệu quốc, chẳng biết chút binh trong tay Lý Mục có chống đỡ lại nổi hay không”

Hàm Đan sẽ không thất thủ, điểm này Hạo Nhiên có thể khẳng định, tuy lịch sử bởi vì hai người mình tới chơi mà phát sinh chút sai lệch, nhưng nhân quả quyết định trục thời gian vẫn không hề cải biến, An Quốc quân sắp binh bại về nước rồi, không lâu sau đó sẽ lập Dị Nhân làm trữ quân, rồi buông tay quy tây, nhưng Lý Mục chỉ đem theo có mấy ngàn kỵ binh tái ngoại thì sao ngăn được thiết kỵ Tần quốc? Thế cục sẽ cho y đáp án tốt nhất.

“Lui sang phía nam_____!”

Vương Tiễn đi trước một bước dò đường cho mọi người lúc này đã quay trở lại, hắn từ bên kia bình nguyên xa xa phi tới, cả người đẫm máu.

Hạo Nhiên và Tử Tân lập tức cảnh giác ngồi thẳng người, trông về phía vật thể sau lưng Vương Tiễn.

Một con cự điểu bằng gỗ giang hai cánh, cả thân thể lẫn đầu rộng chừng ba trượng.

Nó chao lượn trên bầu trời, đuổi sát theo Vương Tiễn, mỗi lần cự điểu đập cánh, đôi cánh gỗ sau lưng nó liền phát ra âm thanh cơ quan ma sát nhau truyền xa trăm dặm.

Hạo Nhiên và Tử Tân đồng thời kinh hô: “Đó là cái gì!?”

Lã Bất Vi biến sắc nói: “Là cơ quan của Mặc gia! Chạy mau!”

Tử Tân một tay chống thành xe, đang muốn nhảy ra cứu viện thì trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, kéo hắn lại: “Chờ đã”

Mã xa lập tức quay gấp một vòng, Tử Tân đưa tay che nắng, mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Vương Tiễn, chỉ thấy vào khoảnh khắc cơ quan diều hâu vỗ cánh gỗ, đột nhiên dùng một tư thế quỷ dị ngưng đọng lại giữa không trung.

Vương Tiễn xoay người lại, chỗ ngực bắn một tia hào quang kim sắc cực nhạt, chiếu về phía cơ quan diều hâu đang há to miệng trên không. Một cây thiết tiễn đen nhánh rời khỏi mỏ cơ quan diều hâu, duy trì trạng thái bay xéo tới, đứng hình ở trên cao.

Hạo Nhiên và Tử Tân hít vào một hơi, trăm miệng một lời hô: “Gương Côn Lôn! Ở đâu ra?! Sao lại nằm trong tay phàm nhân?!”

Vương Tiễn nháy mắt chạy thục mạng tới xe kéo.

Hạo Nhiên và Tử Tân khẩn trương vạn phần, lập tức xoay người nhìn nhau_____

“Kéo búa bao…Ra!”

Tử Tân ra bao, Hạo Nhiên ra kéo, Tử Tân tức giận.

“Ngươi ra chậm! Lát nữa tính sổ với ngươi sau!”

Mọi người trên xe chỉ cảm thấy hoa mắt, giáp thép của Tử Tân lóe sáng hào quang chói mắt, đã nhảy khỏi xe, chạy bộ trên thảo nguyên, lao về phía Vương Tiễn đang hoảng hốt chạy tới trước mặt.

“Xuống ngựa_____!” Tử Tân quát.

Vương Tiễn nhạy bén cực điểm trở mình một cái, núp dưới bụng ngựa, Tử Tân đã đề tốc độ lên mức cao nhất, tung mình nhảy vọt lên, một tay ra sức đè lên lưng ngựa, con ngựa kia lập tức đau đớn hí vang, sống lưng bị bẻ gãy. Tử Tân mượn lực nhảy này bay lên bầu trời cao mấy chục thước như đạn pháo, nghênh đón cơ quan diều hâu đang nhào tới trước mặt.

Đầu nắm đấm của hắn tỏa sáng kim quang, một quyền thiên băng đánh trúng đầu cơ quan diều hâu.

Một tiếng nổ vang dội, cơ quan diều hâu hóa thành mảnh vụn, xe kéo thắng gấp ngay tại chỗ, ngừng lại.

Một đốm lửa đen lượn vòng trên không trung, sau đó bay về phía tây bắc, tan biến ở cuối bầu trời mênh mông.

“…”

Khóe miệng Hạo Nhiên hơi giật giật.

Bỗng Triệu Chính hỏi: “Gì thế? Sao vẻ mặt kỳ cục quá vậy?”

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Vị tướng quân trẻ tuổi kia toi đời rồi!”

Lời chưa dứt đã nghe một tiếng kêu gào thảm thiết của chiến mã trước lúc chết ở đằng xa, bốn vó mềm nhũn, quỳ phịch xuống, Vương Tiễn bị đè bên dưới, ló ra hai cái chân không ngừng giãy dụa.

Đội tiên phong Tần quốc đã tới ngoại thành Hàm Đan, nhưng bỗng nhiên gặp phải quân đội Hàn quốc tới cứu viện.

Thang mây Hàn Mặc đưa tới từ trong thành Hàm Đan chìa ra như xúc tu quái vật, nhìn chòng chọc vào Tần quân.

Đại đội của An Quốc quân một đường men theo thượng du Thấm hà mà tới. Dưới sự chỉ huy của Vương Lăng, quân tiên phong bắt đầu trận chiến công thành lần thứ ba.

Hoa Dương phu nhân bị giải lên tường thành cao, hướng mặt về phía mấy vạn lợi nỏ lóe hàn quang của Tần quốc. Vương Lăng vừa thấy vị phụ nhân trên đầu thành kia liền không dám tấn công nữa, vội phái lính truyền tin quay về thông báo cho An Quốc quân.

Đại binh án quân bất động, Mặc Môn phái ra gần trăm cơ quan diều hâu lượn tới lượn lui trên bầu trời Hàm Đan. Lệnh binh ra roi thúc ngựa một đường xông vào hậu đội phe mình: “Báo_____!”

Vương Lăng đã nhận được ý chỉ sau cùng, hạ lệnh một tiếng, vạn nỏ cùng phát, bắn chết Hoa Dương phu nhân – tần phi mà An Quốc quân từng sủng ái nhất – trên tường thành cao Hàm Đan, tên nỏ lấp trời kín đất bay vào trong thành, mở màn cho cuộc chiến xâm lược.

Vương Tiễn mệt mỏi vô cùng, gật đầu cảm tạ Hiên Viên Tử Tân rồi lập tức nằm phịch trên mã xa.

Triệu Chính kéo cả tay lẫn chân của hắn ra giữa xe, nói: “Sư…Hạo Nhiên, chữa trị cho hắn đi”

Nhất thời ánh mắt của mọi người trên xe đều dồn lên người Vương Tiễn, ba người đồng thời mở miệng hỏi thăm các vấn đề khác nhau.

Lã Bất Vi hỏi: “Trong nước phái tới bao nhiêu người tiếp ứng?”

Dị Nhân hỏi: “Cha ta có suất binh công Triệu không?”

Hạo Nhiên hỏi: “Miếng gương hộ tâm* của ngươi từ đâu có được vậy?” [*xem hình minh họa bên dưới]

Vương Tiễn thở hắt ra, nhận lấy túi da Triệu Chính đưa qua, uống ừng ực mấy hớp, dần dần dễ chịu lại, đáp: “Di vật của Thương Ưỡng đại nhân, pháp gia thánh khí, tên là Gương đo”

Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đi mòn giày tìm không thấy, tới khi gặp được lại chẳng phí chút công sức nào, dù lúc này gương Côn Lôn không thuộc về mình, nhưng biết được tung tích dẫu sao cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Vương Tiễn lại cảnh giác đánh giá Hạo Nhiên và Tử Tân, giống như đang suy đoán lai lịch của bọn họ.

Tâm tình Hạo Nhiên nhẹ nhõm vô cùng, cười nói: “Tìm thêm được một món nữa rồi”

Nhưng Hiên Viên Tử Tân lại nói: “Tiến gần điểm cuối thêm một bước nữa rồi”

Vương Tiễn mù tịt, hoàn toàn không biết hai người bọn họ đang nói cái gì, bèn xoay qua giải thích cho Dị Nhân và Lã Bất Vi nghe hành động quân sự lần này của Tần quốc.

Vương Tiễn dẫn hai trăm thị vệ Tần quốc, vì nghĩ cách cứu Dị Nhân ra nên toàn bộ đã chôn thây ngoài thành Hàm Đan. Đánh đến khi chỉ còn lại một mình hắn, khi nói tới thuật cơ quan của Mặc gia thì có thể thấy được hận ý của hắn.

Đoàn xe có hoảng nhưng vô hiểm, rốt cuộc cũng rời khỏi Triệu quốc, lúc này Triệu Tương vương, Lý Mục vẫn còn đang loay hoay sứt đầu mẻ trán vì Tần quân vây thành, không rảnh bận tâm tới vương tôn Tần quốc trốn chạy này nữa. An Quốc quân ngay cả phi tần của mình cũng hạ thủ tàn nhẫn thì lo gì tới một tên thế tử con thứ chứ? Nhưng Dị Nhân và Lã Bất Vi còn chưa chạy khỏi biên cảnh Triệu quốc thì Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ đã suất lĩnh tám vạn quân cứu viện ùn ùn kéo tới ngoại thành Hàm Đan.

Ảnh hưởng của việc Tín Lăng quân trộm binh phù cứu Triệu vào mấy năm trước vẫn còn đó, toán binh trong tay Lý Mục nháy mắt mở rộng cổng thành, thủ quân trong thành đồng loạt giết ra, phối hợp với thuật cơ quan của Mặc gia, ồ ạt tiến hành cắn xé vô tình đối với quân Tần do Vương Lăng suất lĩnh, nhất thời binh bại như núi đổ, thế là sau biết bao nhiêu năm, trước thế tiến công của Triệu quốc, quân Tần lại triệt để tan rã, đào binh tứ tán, bại tướng đầy đồng, quăng nón vứt giáp chạy khỏi thành Hàm Đan.

Dị Nhân còn chưa kịp phản ứng thì bại binh Tần quốc đầy đồng hoang đã như hải triều từ sau lưng lui vào Hàm Cốc quan.

Tử Tân hơi có chút ngoài ý muốn, nói: “Tần binh? Bại rồi sao?”

Vương Tiễn khịt mũi coi thường: “Không bại mới lạ, An Quốc quân mù quáng tự đại, lấy thân thể máu thịt làm bình phong chắn cơ quan gỗ đá, không bại sao được?”

Dị Nhân cao giọng nói: “Vương tướng quân, đừng mở miệng buông lời bất kính”

Vương Tiễn liếc nhìn Dị Nhân, dù Dị Nhân là con thứ, nhưng dù sao cũng là vương thất. Vương Tiễn đang muốn nói gì đó thì đám người đào vong đã nghênh đón quân đội đi sau do An Quốc quân suất lĩnh trở về.

Đội quân sau hiển nhiên cũng không ngờ rằng lại bại nhanh như thế, vệ đội đốc trận vừa mắng đào binh, vừa thu biên bại binh.

Dị Nhân và Lã Bất Vi rốt cuộc cũng gặp được trận doanh quân đội phe mình, vội vàng xuống xe sai người thông báo, không lâu sau liền có tướng lĩnh đi ra, dẫn mọi người tới doanh trại thân binh của An Quốc quân bên ngoài quan.

Triệu Chính, Dị Nhân, Triệu Cơ, Lã Bất Vi một nhà bốn người xuống xe, chỉ còn Vương Tiễn, Hạo Nhiên, Tử Tân thân phận đặc thù là ở lại trên xe, hai người sau còn dẫn theo tiểu đồ đệ Cơ Đan.

Hạo Nhiên nói: “Vương tướng quân và An Quốc quân không chung đường à?”

Vương Tiễn gật gật đầu, cũng không ngạc nhiên vì sao Hạo Nhiên lại đoán được điều này, nói: “Ta phụng mệnh Vương Hột tướng quân tới đây”

Tử Tân cười nói: “Mai sau Dị Nhân sẽ thành vương, ngươi cần phải thân thiện với hắn mới đúng”

Vương Tiễn nhíu mày nói: “Sao ngươi biết?”

Lời chưa dứt đã thấy Triệu Chính vội vã từ trong binh doanh chạy ra, chạy về phía Tử Tân trên xe, nói: “Sư phụ! Hỏi ngươi một chuyện!”

Hạo Nhiên cười nói: “Cha ngươi sao rồi?”

Triệu Chính đã từng thấy uy lực thông thiên của Hạo Nhiên, cho nên không chút nghi hoặc đối với câu hỏi này của Hạo Nhiên, chỉ gật đầu đáp: “Phải, An Quốc…Trong nước truyền rằng, đêm qua vương thượng lâm bạo bệnh qua đời, An Quốc quân kế vị, cha ta được lập làm trữ quân!”

Vương Tiễn kinh hãi không nhẹ.

Triệu Chính lại vội nói: “Hạo Nhiên, hỏi ngươi chuyện này, ngươi có thể cứu Hoa Dương phu nhân sống lại không? Là việc lớn đấy!”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, nói: “Ngươi dẫn ta đi xem thử?”

Triệu Chính vội vã dẫn mọi người tới lều chứa xác, không ngừng nói bên cạnh: “An Quốc quân vẫn luôn nhớ thương nàng, nếu ngươi có thể cứu sống nàng, vậy…”

Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Triệu Chính xốc tấm vải gai lên, lập tức dở khóc dở cười, quay người bỏ đi.

Triệu Chính tức giận nói: “Đi đâu vậy?”

Hạo Nhiên: “Ngươi…hãy ráp đống thịt vụn đó thành…bộ dáng nãi nãi ngươi trước đi, rồi hẳn kêu ta tới cứu…Cáo từ”

—————————————-

_ Gương hộ tâm: 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện