Một buổi sáng sớm trong trang viên Malfoy.

Nữ chủ nhân Narcissa vừa tỉnh, chuyện đầu tiên phải làm không phải rửa mặt đánh răng, cũng không phải thay quần đổi áo, mà là cầm lấy cái trướng mạn đuôi vàng gọi đến một gia tinh: “Dobby, ngươi lấy mấy cái bánh kem sữa hôm qua mới làm gói lại, dùng cú đưa đến cho Draco liền đi.” Con gia tinh gập người thật sâu, trả lời bằng chất vọng cao vút: “Vâng, phu nhân, Dobby lập tức đi làm.”

Bên người nàng, quý ngài Malfoy nghe được tiếng vang lớn khi gia tinh độn thổ bất mãn mở mắt: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải ra ngoài đóng cửa rồi mới được độn thổ! Lần nào cũng ồn ào đánh thức ta.”

“Được rồi, ta lần sau không gọi nó đến đây nữa.” Narcissa trấn an chồng mình: “Dobby quả thật hơi cẩu thả. Lại nói,” nàng nhìn lên vẻ mặt ông chồng, “Draco bé bỏng ở trường có tốt không?”

“Ừ.” Lucius Malfoy vuốt mái tóc dài mượt màu bạch kim qua một bên, lười biếng nói: “Nó ở Hogwarts rất vui vẻ. Duy có một điều chưa được hoàn mỹ là, cho đến bây giờ nó vẫn chưa có được một mối quan hệ thân thiết với thằng bé nhà Potter.”

Gương mặt Narcissa xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Nhưng là vì cái gì? Chúa tể Hắc ám…”

“Xuỵt!” Lucius Malfoy lập tức phát hoảng, hắn đè thấp thanh âm: “Không được nói!” Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nhạt màu của vợ mình: “Chuyện này là ta bảo Draco đi làm, Chúa tể Hắc ám đã lâu lắm rồi chưa triệu kiến ta.”

Narcissa cũng hiểu được sự tình phức tạp: “Ngài… đã gặp chị ấy, phải không?”

Một nét hỗn loạn giữa phẫn nộ và oán hận hiện lên gương mặt Lucius: “Chúa tể Hắc ám không tín nhiệm ta… Bắt đầu từ sau cái đêm Ngài muốn tiêu diệt đứa bé nhà Potter, ta đã không còn được Ngài triệu kiến lần nào nữa.” Hơn nữa theo tin tức hắn biết, cũng chẳng có Tử thần thực tử nào gặp được Ngài. Nhưng hắn biết Ngài còn chưa chết, nguyên nhân thì chính là do biểu hiện dị thường của nhà Lestrange, bà chị kia đột nhiên an tĩnh lại, rất ít khi ra ngoài.

Bà ta cuồng nhiệt sùng bái người kia, mà nếu người kia thật sự biến mất như mọi người vẫn đồn đại, nàng không có khả năng cái gì cũng không làm. Hơn nữa, từ mấy lần gặp mặt giữa Cissy với bà ta, Bella hiển nhiên đang dương dương tự đắc, chẳng qua hỏi cái gì cũng không nói. Nếu người kia xảy ra chuyện gì, Bella chắc chắn sẽ phát cuồng, mà trừ bỏ người kia ra, ai có thể khiến một Bella đang phát cuồng an tĩnh lại? Bà ta nhất định đã biết một vài chuyện mà bọn họ không biết.

“Thằng nhóc Potter kia…” Narcissa cẩn thận nhìn sắc mặt ông chồng mới dè dặt hỏi: “Nó thật sự là…”

“Toàn nói hưu nói vượn!” Lucius tức giận trả lời: “Ta chỉ là hi vọng nó biết mười năm trước rốt cuộc xảy ra cái chuyện gì, đủ để khiến Chúa tể Hắc ám vứt bỏ ta.”

Narcissa không lên tiếng. Nếu suy nghĩ của nàng và chồng nàng là đúng, vậy có nghĩa nhà Malfoy đang ở vào một vị trí cực kì nguy hiểm. Ai biết được Chúa tể Hắm ám khi nào thì bất ngờ làm khó làm dễ đâu? Trên dãy bàn Gryffindor vào bữa ăn sáng, Harry đánh hai cái hắt xì thật to. Xoa xoa cái mũi, chẳng lẽ gần đây nó rất ít nghỉ ngơi cho nên trời mới đầu thu đã có dấu hiệu sinh bệnh? Nhưng mấy quyển sách này không xem không được nha, nó còn phải cứu chú Sirius ra khỏi ngục giam nữa! Ngoại trừ cái lý do này, còn có một nguyên nhân khác trọng yếu hơn, vòng nguyệt quế của Ravenclaw đã biến mất.

Sau một hồi vật vã giữa những đống lộn xộn trong Phòng cần thiết, Harry đã tìm được đến đúng địa điểm, thế nhưng lúc lia mắt lên đầu bức tượng lão già nhăn nheo xấu xí phủ đầy bụi bặm thì: nó ngây người. Cái vòng nguyệt quế đáng lẽ nên nằm trên đầu bức tượng giờ đang ở đâu? Nó vào Phòng chứa Bí mật tìm được bộ da của Tử xà, trong những buổi tìm kiếm lác đác sau giờ học hai tuần liền, nó thậm chí tìm được một cái lọ thuỷ tinh nằm trong diện tình nghi là chứa nọc độc Basilisk, tuy nhiên, vòng nguyệt quế vẫn chưa thấy tăm hơi.

Chuyện này khiến tâm tình khẩn trương của Harry bay lên một tầm cao mới. Có người đã cầm đi cái vòng nguyệt quế trước khi nó kịp hành động. Cái ý niệm này giống như một thanh dao sắc nhọn đâm xuyên qua bao tử nó. Nó ý thức được rằng mình phải tăng tốc độ lên, mặc kệ việc chiếc vòng nguyệt quế mất tích là do cố ý hay ngẫu nhiên. Cho nên, sau khi chắc chắn trong Phòng cần thiết không có thứ nó cần, Harry chui đầu vào thư viện. Nó hiện tại cần nắm tất cả những tri thức liên quan đến người hoá thú.

Người đến đại sảnh càng lúc càng đông, rất nhiều cú mèo đem theo thư tính hay bưu kiện bay vào. Harry thoáng nhìn qua dãy bàn Slytherin thấy được Malfoy lại thu được quà ăn vặt ở nhà gửi cho, đang dương dương tự đắc khoe với bạn bè. Lúc này, một con cú mèo bự chảng cũng đậu xuống bên cạnh nó, bao hàng rất nặng khiến con cú loạng choạng suýt đụng vào bình sữa trên bàn.

Harry vội chụp được bình sữa, thế này mới chú ý tới gói bưu kiện đó là gửi cho Neville. Cậu bé mặt tròn lộ rõ vẻ kích động: “Là bánh mật, mẹ tớ tự tay làm.” Harry chớp chớp mắt, xác định mình không nghe lầm: mẹ Neville tự tay làm bánh mật?

Nó trừng lớn đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng động tác của Neville – người đang vui vẻ xé lớp giấy gói lấy ra một chiếc hộp rất to, hương thơm của sữa và mật ong truyền tới ngào ngạt. “Mấy cậu nếm thử một chút xem!” Neville nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Harry đang nhìn nó chăm chú. “Ơ, Harry, đây là cho cậu.” Harry cúi đầu nhìn hai cái bánh mật đã được đầy tới trước mặt nó, lẩm bẩm: “Trông rất ngon mắt!” Neville cười toe toét, hạnh phúc chia sẻ bánh mật với các học sinh khác.

Nó cư nhiên không chú ý đến! Harry hối hận nghĩ, nó nên phát hiện sớm hơn mới phải… Tuy trí nhớ của Neville vẫn tệ như vậy, nhưng cậu ta xác thật sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không hề tỏ vẻ nhút nhát rụt rè, vậy mà nó còn không phát hiện ra cái gì bất thường!!! Nếu đã như vậy, Bellatrix Lestrange – bà điên kia – đã không tra tấn vợ chồng Longbottom chỉ vì muốn biết tung tích Voldemort?

“Wow, Neville, tay nghề mẹ cậu thật tuyệt!” Dean ngồi đối diện với Harry đang gặm bánh, một miệng đầy tràn nói không rõ chữ. Ron cũng đang vất vả nhồi bánh vào miệng mình, liều mạng gật đầu phụ hoạ. Neville hiển nhiên phi thường cao hứng, bởi vì bên dưới chiếc hộp còn có một Quả cầu gợi nhớ. “Cái này khẳng định là bà nội gửi đến. Bất quá tớ không nhớ rõ mình đã quên cái gì.” Nó tiện tay nhét quả cầu đang chậm rãi chuyển sang màu đỏ vào trong túi, có vẻ không mấy để ý. “Cám ơn lời khen của các cậu, mẹ tớ nhất định sẽ rất vui. Nhưng bà nội với ba tớ đều nói…”

Harry đứng bật dậy, không thèm quản một đám Gryffindor đang lấy ánh mắt kinh dị nhìn nó, lao ra khỏi đại sảnh đường. Nó cần đi kiếm tờ Nhật Báo Tiên Tri số ra năm ấy, trên đó có đăng danh sách Tử Thần Thực Tử bị bắt vào Azkaban.

Harry cuối cùng rời khỏi thư viện giữa tiếng rống giận của phu nhân Pince. Nó đang rất sốt ruột, đem mấy tờ báo cũ được lưu trữ lật xoèn xoẹt không thương tiếc, cho nên nó cơ bản không nghe được phu nhân Pince đang rống cái gì. Trên thực tế, một thời gian dài sau đó, Harry luôn bị vây trong trạng thái thất hồn lạc phách như vậy. Vợ chồng nhà Lestrange không ở trong Azkaban, mà sự thật là sau khi Voldemort biến mất, Bộ Pháp Thuật căn bản tra không được tin tức bọn họ, giống như cố ý lẩn trốn.

Harry không chỉ một lần tận mắt chứng kiến cơn điên của Bellatrix cùng với sự sùng bái mù quáng bà ta dành cho Voldemort, cho nên nó không thể tin nổi đối với việc chủ nhân mất tích bà ta lại lựa chọn thờ ơ. Là cái gì ngăn cản bà ta? Hoặc là, ai đã ra lệnh cho bà ta phải như vậy? Harry bực bội, nó hung hăng đấm lên vách tường.

Bà ta là hung thủ giết chết chú Sirius… Harry trừng mắt nhìn bức tượng trên tường, nó vừa mới nhận ra vấn đề: Người thừa kế duy nhất dòng họ Black còn đang ở trong Azkaban, Bellatrix là chị họ của chú ấy, con gia tinh Kreacher canh giữ hộp dây chuyền hiện tại đang một thân một mình ở ngôi nhà số 12 Quảng trường Grimmauld… Vòng nguyệt quế của Ravenclaw trong Phòng cần thiết biến mất, mà cụ Dumbledore đến bây giờ còn chưa biết được Voldemort làm ra Trường Sinh Linh Giá, phải sau khi nhìn thấy quyển nhật kí Tom Riddle cụ mới có suy luận ấy… Trong dạ dày như có cái gì sôi trào, Harry có dự cảm phi thường bất hảo: hộp dây chuyền có khả năng không còn trong căn phòng cũ nát kia nữa, Bellatrix có lẽ đã phụng mệnh đem nó đi.

“Ủa? Harry, cậu đứng ở nơi này làm gì? Giáo sư McGonagall rất không thích học sinh đi trễ.” Thanh âm Hermione từ xa truyền lại, nghe ra tâm tình không tồi. Bất quá khi nhìn đến gương mặt Harry, cô bé rõ ràng bị doạ sợ: “Cậu bị làm sao vậy?”

Harry ngẩng đầu, phát hiện ra bên cạnh Hermione còn có một người nữa, mà ngoài dự đoán của nó, người đó cư nhiên là Tom. Khoé miệng cậu hơi câu lên, nhìn ra được hai người bọn họ đang nói chuyện rất khoái trá. Harry tin tưởng mình chưa từng thấy cậu ta cười bao giờ. Nó tuỳ tiện trả lời vài câu liền cùng hai người sánh vai đến lớp học Biến hình.

Hôm nay, Giáo sư McGonagall muốn tụi nó đem mấy con nhện con nhỏ cỡ móng tay người biến thành màu đỏ. Khi bà yêu cầu mỗi học sinh đi lên nhận một con nhện, Harry để ý thấy hầu hết mọi nữ sinh đều lùi bước, chỉ còn mỗi Hermione tuy nhíu mày nhưng vẫn dũng cảm tiến lên phía trước. Harry thì không sao cả, nó đã từng gặp qua vô số thứ còn kinh tởm hơn nhiều! Nếu nói đến một đống xác chết thối rữa còn biết bay trong hang động nào đấy, hoặc đơn giản là con Aragog trong Rừng Cấm thì mấy con nhện con này đáng cái gì. Khi nó đứng lên gia nhập đội ngũ lấy nhện, Tom bên cạnh hơi hơi nhíu mi, sau đó lần đầu tiên giơ tay trong lớp.

“Trò có chuyện gì sao?” Giáo sư McGonagall đang đứng bên cái bồn chứa nhện, hiển nhiên đối với cậu học sinh an tĩnh này không có ấn tượng mấy. Thanh âm rõ ràng của Tom truyền đi hơn phân nửa phòng học: “Con có thể sử dụng chính thú cưng của mình được không, thưa Giáo sư?”

Giáo sư McGonagall hoài nghi nhìn cậu bé: “Thú cưng của trò?” “Là một con cú mèo, thưa Giáo sư.” Tom thoạt nhìn có thể chống cự lại ánh mắt của Giáo sư McGonagall. “Trò nên biết, mục tiêu càng nhỏ thì càng dễ thành công.” Bà nghiêm túc nói, nhưng hiển nhiên Tom vẫn bất vi sở động. Sau một hồi đánh giá Tom qua gọng kính vuông vức, cuối cùng Giáo sư McGonagall lấy một loại ngữ khí không mấy dễ chịu nói: “Nếu trò đã kiên quyết như thế, thì cứ làm theo ý trò đi.” Quay lại với đội ngũ xếp hàng chờ nhận nhện con, Giáo sư McGonagall phát hiện gần như tất cả các nữ sinh đang lấy loại ánh mắt cực kì hâm mộ nhìn về người vừa được chấp nhận cho phép sử dụng thú cưng của mình luyện tập, ngay cả cậu nhóc nhà Weasley cũng đã giơ tay.

Kết quả, tiết học này đối với Giáo sư Mcgonagall có thể nói là lần đầu tiên thất bại: trong lớp học nơi nơi đều là tiếng cú mèo, cóc nhái kêu ỏm tỏi, hoàn toàn hỗn loạn. Phần lớn học sinh chẳng quan tâm bùa chú mình niệm ra có thành công hay không, bọn chúng chỉ đơn giản muốn rời xa mấy con quái vật trên bục giảng – ít nhất cậu nhóc nhà Weasley nghĩ như thế – càng xa càng tốt.

Ron lần này may mắn không có nhắc đến mấy câu thần thú kiểu “mặt trời màu quýt”, Harry cảm thấy Ron chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với hai ông anh sinh đôi của mình trong giờ nghỉ trưa, bởi bọn họ toàn dạy Ron mấy thứ vớ vẩn. Hiện tại, con chuột của Ron đang quay cuồng trên bàn với ý đồ trốn thoát bàn tay đang muốn bắt lấy cái đuôi nó, có vẻ nó không muốn bị đũa phép chĩa vô chút nào.

Harry đột nhiên nảy ra một sáng kiến, nó không thể tin được nó chưa từng nghĩ đến phương pháp này. Nhiều người cùng luyện tập bùa chú như thế, nó có thể lén hạ một vài bùa chú hiện hình lên người Peter, sau đó thực hiện một vài bùa đổi màu là được, Bộ Pháp Thuật chỉ có thể kiểm tra bùa phép cuối cùng được phát ra từ chiếc đũa… Hơn nữa nhiều người như vậy, nếu có phương pháp nào có thể tra ra được tất cả bùa chú đã được sử dụng thì muốn đem tất cả đũa phép ở đây đi kiểm tra là điều không thể. Mà cho dù bọn họ có quyết tâm tra đến cùng Harry cũng hoàn toàn không hề lo lắng, hai bùa phép này phát âm có điểm tương tự, nó chỉ cần nói mình phát âm sai, đũa phép chỉ lệch mục tiêu thì bọn họ không có cớ gì đi điều tra tiếp. Nếu cơ hội lần này bị bỏ lỡ, ai biết lần tiếp theo sẽ phải đợi bao lâu. Còn nếu thành công, chỉ cần Giáo sư McGonagall nhìn thấy một Peter vốn đã sớm chết sẽ lập tức giao hắn cho cụ Dumbledore, chuyện còn lại thì không cần nghĩ nữa.

Harry nhanh chóng nhét đũa phép vào ngăn bàn, chỉnh lại đầu đũa cho chính xác mục tiêu, sau đó cúi xuống giả bộ mang lại giày, trong miệng thì thầm không ngớt: “Mau hiện nguyên hình! Mau hiện nguyên hình!” Bùa hiện hình dễ hơn rất nhiều so với bùa hoá thú, Harry hiện tại phi thường mơ ước đầu óc Hermione, nó nhớ rõ cô nàng đã làm một loạt phép thuật kiểm tra cuốn sách của Hoàng tử Lai, mà cái này chỉ là một trong số đó.

Đột nhiên có tiếng người thét chói tai, Harry cả kinh. Vẫn duy trì vẻ mặt ngạc nhiên nó đứng thẳng lên, nhìn thấy Ron đang lùi ra xa khỏi cái bàn của mình. “Scrabber!” Cậu nhóc trợn mắt nhìn con chuột của mình đang dần dần phình to, làm quyển “Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn” từ trêb bàn rơi xuống đất.

Giáo sư McGonagall bước nhanh đến: “Trò làm cái gì vậy, trò Weasley?” Ron đỏ mặt lắp bắp: “Con, thưa Giáo sư, con nghĩ là, con niệm sai bùa chú… biến thành bùa phóng lớn gì đó…” Giáo sư McGonagall nhíu chặt mày, lúc bà vừa định mở miệng thì lại có liên tiếp mấy tiếng hét to vang lên, đồng thời có cả tiếng mấy cái bàn bị xô đẩy ken két.

“Con chuột kia biến thành hình người thưa Giáo sư!” Harry kêu to, đũa phép trong tay giơ cao sẵn sàng. Nếu Giáo sư McGonagall trong lúc Peter biến hình không có hành động nào hữu hiệu, nó sẽ lập tức cho Peter một cái Stupefy, miễn cho hắn chạy thoát đi mất. Bất quá nó không cần phải làm như thế, Giáo sư McGonagall tuy rằng giật mình nhưng khi bà nhìn đến thân ảnh đang chạy trối chết hướng về phía cửa phòng học, phản ứng của bà vẫn rất nhanh. “Colloportus!” Bà vẫy đũa phép, một sợi dây thừng bắn ra từ đầu đũa.

Thân ảnh đang chạy kia lập tức bị trói cứng ngắc, vậy mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhoài người về phía cửa. Nhưng trong quá trình đó hắn té ngã, đầu đập vào cạnh bàn phát ra một tiếng “thịch” nặng nề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện