Dịch: Mon

“Vào rồi hẵng nói.” Úy Đông Đình bảo nàng vào trong phòng.

Vân Phỉ vào phòng, việc đầu tiên là hành lễ rất trang trọng: “Đại tướng quân, mấy hôm trước đắc tội với ngài, Vân Phỉ xin nhận lỗi.”

Sao hôm nay nha đầu này như biến thành người khác thế nhỉ? Y quan sát nàng, cười trêu đùa: “À, lại đến nhận tội nữa sao? Sao không mang rượu tới?”

Mặt Vân Phỉ đỏ ửng lên, tránh né không trả lời câu hỏi khiến người ta xấu hổ này mà đi thẳng vào vấn đề: “Đại tướng quân từ kinh thành tới Kinh Châu chắc là vì chuyện thông gia với Vân gia phải không?”

Úy Đông Đình hơi ngẩn ra, rồi cười: “À, sao nàng lại biết?”

Câu hỏi ngược lại này cũng tương đương như câu trả lời. Vân Phỉ nghĩ thầm: quả nhiên là mình đã đoán đúng, thừa tướng Úy Trác vừa muốn lợi dụng cha đi thảo phạt Tần Vương, vừa lo ông có lòng dạ khác nên mới bảo con trai tới Kinh Châu cầu hôn, nhưng đến đây Úy Đông Đình lại thay đổi kế sách, dùng A Tông làm con tin để kiềm chế cha.

Nàng ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Vậy sao đại tướng quân lại thay đổi ý định ban đầu?”

“Bởi vì nàng không chịu đồng ý chứ sao. Dù sao thì Úy mỗ cũng không thể ép buộc người khác.” Úy Đông Đình như cười như không mà nhìn nàng. “Vừa rượu độc, vừa ám sát, cho nên ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà rút lui.”

Vân Phỉ hơi cúi đầu, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ ửng như ráng chiều, hàng mi dài khẽ chớp chớp mấy cái, như đã hạ quyết tâm, nàng bỗng ngước mắt lên: “Nếu bây giờ ta đồng ý thì có còn kịp hay không?”

Đôi mắt trong trẻo linh hoạt giống như một hồ nước mùa xuân đang gợn sóng, chớp lên vô vàn vẻ mê hoặc. Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng lại giống như hòn đá ném xuống giếng, lập tức làm nước bắn tung tóe, làm ướt cả trái tim của Úy Đông Đình.

Y hơi bất ngờ, không ngờ nàng đến tìm y lại là vì chuyện này.

Mặt Vân Phỉ đỏ bừng, kiều diễm, nồng nàn như một bình rượu làm người ta say.

Tuy nàng to gan lớn mật nhưng dù sao cũng là một thiếu nữ mười lăm tuổi, đối mặt với một người đàn ông bàn vấn đề này đúng là thật xấu hổ. Nhưng an nguy của A Tông còn quan trọng hơn nhiều so với thể diện của nàng. Nàng thà gả cho một người đàn ông mình không thích cũng không muốn A Tông đi làm con tin.

Úy Đông Đình cố đè nén cơn rung động trong lòng xuống, thờ ơ nói: “Chẳng phải nàng không đồng ý sao?”

Vân Phỉ đỏ mặt, nói: “Bây giờ ta đồng ý.”

Y hừ một cái: “Chẳng phải nàng chê ta lớn tuổi sao?”

Mặt Vân Phỉ lại nóng lên, tình cảnh đêm đó giống như một con bướm hoa đang vỗ cánh bay tới trước mặt nàng. Thật ra nàng không hề chê y lớn tuổi, chẳng qua chỉ viện đại một cái cớ mà thôi. Thích thì không cần lý do, nhưng không thích thì có hàng ngàn hàng vạn lý do.

Nhưng bây giờ nàng có việc phải cầu người ta, đương nhiên là không thể nói thật. Nàng cười ngượng ngùng: “Tướng quân diện mạo trẻ trung, nhìn giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.”

Mười bảy mười tám tuổi, đúng là tuổi đẹp như hoa. Úy Đông Đình rót một ly trà, chậm rãi uống. Tuy lời nịnh nọt này không có chút thành ý nào, hơn nữa nhìn y cũng không hề giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng kỳ lạ là trong lòng y lại dâng lên một cảm giác thích thú, cho nên ly trà đã nguội lạnh này, uống vào miệng cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Vân Phỉ chờ đợi câu trả lời của y, thế nhưng y lại cố ý thong dong uống chén trà nhìn chẳng có vẻ gì là thơm ngon kia, không nói được, cũng không nói không được, đúng là khiến người ta phải sốt ruột.

Nàng đành phải mặt dày hỏi lại lần nữa: “Tướng quân, rốt cuộc ngài có đồng ý hay không?”

Y liếc nàng một cái, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta thì rất muốn, nhưng chỉ sợ đến lúc đó nàng lại đổi ý thôi.” Chứng tỏ y đã không còn tin tưởng nàng, nàng lập tức nghiêm túc hứa hẹn: “Lần này ta tuyệt đối không nuốt lời, thật đấy.”

Úy Đông Đình nhìn nàng chằm chằm.

Nàng cũng nhìn y, đôi mắt trong veo sáng long lanh, ánh mắt chân thành đến nỗi không thể chân thành hơn, khẩn khoản đến nỗi không thể khẩn khoản hơn. Ánh mắt khi người ta hứa hẹn sống chết có nhau, trọn đời trọn kiếp chắc cũng như thế là cùng, suýt nữa là y đã động lòng. Đáng tiếc, những lời nàng nói với y mấy ngày trước còn văng vẳng bên tai chứ nếu không y đã mắc mưu, tưởng bở rằng nàng vừa gặp đã yêu y, yêu đến vô cùng sâu đậm.

Rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những toan tính trong lòng nàng, thế nhưng y vẫn không tự chủ được mà bị ánh mắt này mê hoặc.

“Nói miệng không bằng không chứng.” Y dời mắt sang hướng khác, rót thêm trà vào cái ly trống rỗng, ra vẻ thờ ơ không quan trọng.

Vân Phỉ cũng biết trước mặt y, uy tín của mình đã không còn nên trong tình thế cấp bách, liếc thấy bút mực trên bàn, nàng lập tức nói: “Vậy thì ta sẽ viết giấy cam đoan cho ngài.” Nói xong, nàng liền bước tới, xăn tay áo lên, mài mực, cầm bút, tìm một tờ giấy và lưu loát viết ra vài chữ.

Úy Đông Đình chậm rãi uống trà.

Vân Phỉ cầm tờ giấy chìa ra trước mặt y: “Lần này ngài tin rồi chứ?”

Y nhìn theo tay nàng, đọc lên: “Vân Phỉ tự nguyện gả làm thê tử của Úy Động Đình.”

Mặt nàng đỏ ửng lên, không ngờ y lại cố ý đọc ra thành tiếng thế này.

Y gật đầu. “Tốt lắm, có ba chữ mà nàng đã viết sai hết hai chữ[1].”

“Hả? Viết sai rồi sao? Thật à? Hai chữ nào?” Vân Phỉ chớp chớp mắt, làm như là không biết mình đã viết sai tên của người ta, ánh mắt ngây thơ vô tội đến mức không thể vô tội hơn, còn mang theo ngàn lời xin lỗi.

“Dù sao đại tướng quân ngài biết là được mà.” Nàng nói rất mềm dẻo, tính lừa gạt cho qua.

Đáng tiếc y không hề động lòng, đôi mắt sâu và đen như mực nhìn thẳng vào nàng: “Nàng cố ý viết sai để sau này lật lọng phải không?”

“Đâu có!” Vân Phỉ bị y vạch trần mưu kế trong lòng thì vừa thất vọng, vừa xấu hổ nên vội vàng biện bạch: “Ta thật sự không biết tên của ngài viết thế nào cả.”

Y đặt cái ly xuống, nắm lấy bàn tay nàng.

Vân Phỉ giật mình, nhưng còn chưa kịp giãy giụa thì y đã xòe tay nàng ra, đặt ngón tay của mình vào.

Y chậm rãi viết từng nét của hai chữ ‘Đông Đình’ vào tay nàng.

Nàng vừa thẹn thùng vừa bối rối, lòng bàn tay ngứa ngáy khiến nàng muốn phát điên, nhưng bây giờ đang có việc cầu xin y nên đành phải cố kìm nén, không nhảy dựng lên đập vào đầu y.

“Biết viết chưa?” Y ngước mắt lên, nhìn nàng, có vẻ như ‘nàng không biết viết thì ta sẽ dạy đến khi nào nàng biết’. Vân Phỉ nào dám nói không biết, lập tức cười gượng rồi gật đầu.

Y buông tay nàng ra, mỉm cười: “Vậy thì tốt, viết lại một tờ khác, không được viết ngoáy.”

Đúng là một tên cáo già xảo quyệt. Vân Phỉ đưa lưng về phía y, gằn bút viết ba chữ ‘Úy Đông Đình’. Kẻ này đúng là đáng ghét, khôn khéo đến nỗi dường như trên người có tám, mười đôi mắt.

Mặt nàng hằm hằm, nhưng khi viết xong quay người lại thì nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào: “Úy tướng quân, ngài xem lần này đã được chưa?”

Y nhận lấy, nhìn tên của mình, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khó nói nên lời. Những chữ thanh mảnh khéo léo kia đúng là cực kỳ đáng yêu, từng nét chấm nét phẩy đều như những đóa hoa nhỏ nở rộ trong lòng y.

Nàng dè dặt hỏi: “Có được không vậy?”

Y im lặng không đáp, ung dung thong thả gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong áo, xong mới chậm rãi nói: “Sao tự nhiên nàng lại đồng ý?”

Vân Phỉ lập tức cười nịnh nọt: “Bởi vì… bởi vì ta không biết ngài là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, thảo nào mà võ công của ngài lại cao thế, còn có rất nhiều tiền nữa.”

Úy Đông Đình: “…..”

Vân Phỉ nói xong thì lập tức hối hận vì đã nói ra vế phía sau, để lộ tật xấu thấy tiền sáng mắt của mình.

Úy Đông Đình hắng giọng, thản nhiên nói: “Là vì đệ đệ của nàng đúng không?”

Vân Phỉ bị y nói trúng tim đen, thầm nghĩ quả nhiên là chuyện gì cũng không thể giấu được y, cho nên quyết định nói trắng ra: “Đệ đệ của ta còn nhỏ, ta không yên tâm để nó vào kinh, không bằng ta đồng ý với ngài…”

Nàng ngượng ngùng nên không nói tiếp được, chỉ cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run run, gương mặt trắng trẻo xinh xắn lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, xinh đẹp khiến người ta sững sờ.

Quả nhiên là vì nguyên nhân này. Úy Đông Đình xoa xoa trán, thở dài: “Đáng tiếc nàng đến muộn mấy ngày rồi. Ta đã bẩm báo với hoàng thượng chuyện Vân Tông vào kinh, thánh chỉ đã hạ xuống, không thể thay đổi được.”

Cái gì? Làm chuyện không công rồi ư? Bị y trêu đùa sao? Vân Phỉ ngước mắt lên, gương mặt đỏ ửng xinh đẹp dần trở nên trắng bệch, rồi tái nhợt. Cuối cùng, nàng xụ mặt, hung dữ nói: “Vậy trả tờ giấy lại cho ta.”

Quả nhiên là tiểu hồ ly trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách, Úy Đông Đình mỉm cười: “Chẳng phải nàng đã nói lần này tuyệt đối không nuốt lời sao?”

Vân Phỉ giận dữ nói: “Ta đồng ý gả cho ngươi là vì không muốn để A Tông lên kinh. Bây giờ A Tông phải lên kinh, ta gả cho ngươi nữa thì chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao? Ta đâu có ngốc như thế. Mau trả tờ giấy kia lại cho ta.” Nói xong, không hề để ý đến hình tượng gì nữa mà xông tới định giật luôn.

Úy Đông Đình đưa tay nắm cổ tay nàng lại. Cổ tay nhỏ nhắn, da thịt mềm mịn, hết sức đáng yêu, dường như có một ma lực nào đó khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

“Vậy phải chăng nàng nên trả lại ngân lượng cho ta?”

Vân Phỉ tức giận nói: “Ngươi tới sòng bạc đánh bạc, thua rồi còn lấy lại được không? Đó vốn là chuyện đánh cược thua thì phải chịu, đại tướng quân đúng là keo kiệt.”

Rõ ràng là nàng mặt dày, bây giờ lại đổi thành y keo kiệt. Úy Đông Đình vừa tức giận vừa tức cười: “Nhỏ mặt dày, ta không có thua, thua là nàng kìa.”

Vân Phỉ đỏ mặt, dữ dằn nói: “Lát về trả tiền lại cho ngươi là được chứ gì, đồ keo kiệt.”

Y cười cười, nói: “Vậy thì được, khi nào nàng trả ngân lượng cho ta thì ta sẽ trả tờ giấy cam đoan này lại cho nàng.”

Vân Phỉ tức đến nỗi muốn cắn người. “Được, ngươi đợi đấy, ta lập tức về nhà lấy ngân phiếu trả ngươi.” Nàng vừa quýnh vừa giận, lòng thì hối hận đến thúi cả ruột. Vì nóng lòng trong nhất thời mà cuối cùng bị y tính kế, sau này gặp phải y thì nhất định phải cẩn thận ngàn lần mới được.

“Không vội, chỉ cần là của ta thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta.” Úy Đông Đình thả nàng ra, nụ cười có vẻ rất thâm thúy sâu xa.

[1] Tên của Úy Đông Đình là 尉东霆 , Vân Phỉ lại viết là Úy Động Đình 尉洞庭, cùng đọc là wèi dòng tíng nhưng lại sai mất hai chữ, chỉ có họ là đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện