Dịch: Mon

Vân Phỉ thấy đầu bên kia hành lang có một đám nha hoàn và bà vú đang đỡ một lão phu nhân khoảng sáu mươi tuổi run rẩy đi qua phía bên này. Vị lão thái thái ấy hiền lành phúc hậu, trên tay cầm một chiếc gậy đầu rồng, từ xa xa đã gọi: “Nguyên Nhi, Nguyên Nhi của ta đã về chưa?”

Lục Nguyên vội vội vàng vàng bước lên đỡ lão phu nhân, không ngừng nói: “Bà nội, cháu nội bất hiếu, đã để cho người phải lo lắng rồi.”

“Cháu ngoan của bà.” Lão thái thái kích động ôm lấy Lục Nguyên và khóc.

Lục Kim hờn dỗi: “Bà nội, ca ca đang định đi thăm bà đây, sao bà lại ra đây chứ. Mấy người các ngươi cũng thật là, sao không ngăn lão thái thái lại, bà còn đang bệnh kia kìa.”

“Nguyên Nhi của ta đã về thì bệnh của bà già ta cũng tự nhiên khỏi.” Lão thái thái ôm Lục Nguyên vừa khóc vừa cười, vui mừng quá đỗi.

Vân Phỉ đứng bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ. Ông ngoại cũng từng yêu thương nàng như thế, đáng tiếc người đã đi rồi. Bây giờ, ngoại trừ mẹ ra thì không còn ai yêu thương nàng như thế nữa. Úy Đông Đình cũng rất yêu thương nàng… Vừa nghĩ đến đây, lòng nàng lập tức ‘xì’ một tiếng: ai cần y yêu thương, y chẳng qua là cáo chúc tết gà thôi.

Vân Phỉ thầm bực bội, sao mình lại nghĩ đến y nữa chứ, phải chăng là bị ma nhập? Lục Nguyên chỉ vào Vân Phỉ đứng phía sau, nói: “Bà nội, đây là Tô cô nương. Lần này con có thể trở về bình an đều là nhờ nàng ấy cứu.”

Lục Nguyên vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vân Phỉ. Ánh mắt của lão thái thái sáng rực hơn ai hết, cứ nhìn nàng không chớp mắt.

Vân Phỉ lập tức nở nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu với bà, thoải mái bước tới trước hành lễ: “Tô Vân xin thỉnh an lão phu nhân, chúc lão phu nhân thọ bỉ nam sơn.”

Lão thái thái bước tới trước vài bước, nắm lấy tay nàng, quan sát từ trên xuống dưới rồi cứ tấm tắc khen ngợi: “Tiểu cô nương này sao lại xinh đẹp thế chứ, còn đẹp hơn cả A Kim nữa ấy. Ai da, dáng vẻ này đúng là làm người ta phải yêu thương hết mực đây. Nhìn đôi mắt long lanh này mà xem, cứ như là biết nói chuyện ấy, đúng là khiến người ta phải thích mà.”

Lão thái thái thích nhất là cảm giác con cháu đầy đàn, đáng tiếc con trai chỉ có một trai một gái, bây giờ đột nhiên gặp được tiểu cô nương xinh xắn như Vân Phỉ, lại là ân nhân cứu mạng của cháu nội mình thì lập tức yêu thương vô vàn. Bà cứ nắm lấy tay nàng không chịu buông, khen không dứt lời.

Tuy da mặt Vân Phỉ dày gấp đôi các cô nương khác nhưng cũng không đỡ được những lời khen ngút trới của bà lão ngay trước mặt mọi người, thế là gương mặt xinh đẹp nổi lên hai rặng mây hồng rất đáng yêu, làm tôn thêm vẻ diễm lệ vô song của nàng.

Mọi người đều nhìn nàng và nghĩ: một tiểu cô nương dịu dàng xinh đẹp thế này mà có thể cứu thiếu gia thoát khỏi tay bọn cướp hung ác, chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm?

Lục Nguyên đứng bên cạnh nhìn mặt đoán ý, thấy bà nội thích Vân Phỉ như thế thì vui mừng đến nỗi sắp không khép miệng được.

Trước nay Lục Kim là hòn ngọc quý trên tay lão thái thái, bây giờ đột nhiên cảm thấy như bị thất sủng thì quay người làm nũng: “Bà nội, chẳng lẽ bà muốn nhận Tô cô nương làm cháu gái sao?”

Lão thái thái không nén được cười, dùng tay chỉ vào trán nàng ta, cười ha hả: “Thì sao chứ, nhìn bộ dạng ghen tỵ của nha đầu này xem.”

Lục Kim cười hì hì, nói: “Con không có ghen tỵ, con cũng thích Tô cô nương.”

Lục Nguyên nghe thế thì cả kinh. Nếu Vân Phỉ bị nhận làm cháu nuôi thì há chẳng phải nàng sẽ trở thành muội muội của hắn sao? Hắn vội vàng bước tới nói: “Bà nội, bà mau vào nhà nghĩ ngơi đi, Tô cô nương cũng đã mệt cả ngày rồi, để con mời nàng ấy đi nghỉ ngơi một lát trước đã rồi lại đến trò chuyện với bà có được không?”

Lão thái thái lập tức nói: “Xem ta hồ đồ chưa này, vừa thấy các con trở về là vui tới nỗi quên cả đạo đãi khách. Tam Thuận, mau đi dặn nhà bếp tối nay phải làm một bữa cơm thật thịnh soạn để tẩy trần cho Tô cô nương và Nguyên Nhi.”

Thê tử của Lâu Thuận Tam là Bình Thị xin chỉ thị: “Lão thái thái, người thấy nên sắp xếp cho Tô cô nương ở đâu thì tốt?”

Không đợi lão thái thái lên tiếng, Lục Kim đã cười tươi tắn: “Đương nhiên ở gần ta là tốt nhất. Phía đông của Hòa Duyệt Uyển còn trống rất nhiều phòng, để ta dẫn Tô cô nương qua đó.” Nói xong, Lục Kim liền hăm hở nắm tay Vân Phỉ, nháy mắt với Lục Nguyên: “Huynh ở đây trò chuyện với bà nội, muội đi sắp xếp. Huynh yên tâm đi.”

Lục Kim dẫn Vân Phỉ đến Hòa Duyệt Uyển nơi mình ở.

Lúc này, trời vừa chập tối, các đình viện như bước bao bởi một tầng lụa mỏng màu xám tro, cứ như là được vẽ ra bởi mực nước màu nhạt, tĩnh mịch khác thường, như chốn bồng lai.

Vân Phỉ theo Lục Kim vào phòng khách, thị nữ Mặc Hương châm nến, Thư Hương thì dâng trà. Chén trà bằng sứ Điềm Bạch đựng trà xanh Lục An màu biêng biếc, hương thơm ngan ngát.

“Tô cô nương uống trà trước đi.”

Lục Kim quay sang căn dặn Thư Hương: “Em dẫn Linh Nhi, Uyển Nhi đi sắp xếp phóng dành cho khách ở phía đông, phải dùng đồ đạc tốt nhất, không thể tiếp đón Tô tiểu thư không chu đáo.”

“Dạ, tiểu thư.” Thư Hương dẫn hai nha hoàn khác lập tức đi sắp xếp phòng nghỉ.

Vân Phỉ bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một hớp. Môi chạm vào nước, giống như là cánh hải đường đọng sương. Da thịt nõn nà như ngọc kia còn sáng bóng hơn cả sứ Điềm Bạch.

Lục Kim vừa thích thú vừa hâm mộ, không nén được mà thở dài một hơi: “Tô cô nương, sao ngay cả dáng vẻ uống trà của cô cũng đẹp thế nhỉ?”

Vân Phỉ cười ngượng ngùng. Vị Lục Kim cô nương này đúng là khác một trời một vực với ca ca Lục Nguyên của mình. Một người thanh cao kiêu ngạo, người lạ chớ gần; một người thì nhiệt tình cởi mở, miệng mồm nhanh nhảu, tính cách hồn nhiên như là trẻ con.

Nếu so sánh thì vị Lục Kim cô nương này càng làm người ta yêu thích. Lão thái thái kia cũng rất hiền lành nhân hậu. Vân Phỉ vào Lục gia, tâm trạng bất giác cũng trở nên vui vẻ, sự kinh hãi cùng bôn ba vất vả trên đường từ kinh thành đến đây thoáng chốc cũng tan biến mất.

Lục Kim tò mò hỏi: “Tô cô nương, làm sao mà cô gặp được ca ca ta thế?”

Vân Phỉ bèn kể cho Lục Kim nghe chuyện mình và Lục Nguyên cùng bị bắt cóc, rồi quá trình tính toán để chạy trốn tra sao. Đương nhiên, nàng tự động tỉnh lược chi tiết bạo lực là dùng dao kề cổ buộc Lục Nguyên qua trạm kiểm soát ra sao.

Lục Kim vỗ tay ca ngợi: “Tô cô nương trí dũng song toàn, thật là khiến người ta bội phục.”

“Lục tiểu thư quá khen rồi, ta thật không dám nhận.”

Lục Kim thích nhất là những thứ xinh xắn và những người xinh đẹp. Ca ca đột nhiên dẫn về một mỹ nhân đẹp như tiên nữ, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của ca ca thì càng thêm có hảo cảm với Vân Phỉ hơn. Sau đó, nàng ta hỏi và biết Vân Phỉ mười sáu tuổi thì lập tức sửa miệng gọi nàng là Tô tỷ tỷ, cực kỳ thân thiết.

Vân Phỉ uống trà chén trà xong thì Thư Hương nói phòng đã được thu dọn sẵn sàng, Lục Kim lập tức mời nàng qua đó.

Trong căn phòng gồm hai gian này được bài trí hết sức xa hoa lộng lẫy, không hề thua kém khuê phòng của Lục Kim, phía sau còn có một gian phòng nghỉ. Vân Phỉ vừa nghĩ đến việc hai ba ngày nay mình không được thay quần áo thì ngại ngùng hỏi: “Lục tiểu thư, ta đi quá vội vàng nên không mang quần áo theo, có thể làm phiền Thư Hương cô nương đi mua cho ta hai bộ quần áo không?”

Lục Nguyên vừa nghe thì đã bật cười: “Còn phải đi mua sao, quần áo của muội nhiều lắm, rất nhiều bộ còn chưa mặc qua lần nào. Thư Hương, em sang tủ quần áo của ta mang ít quần áo mới qua đây. Đi nhanh nhanh lên, để Tô tỷ tỷ còn chọn.”

Một lát sau Thư Hương đã trở lại, còn dẫn theo hai nha hoàn, trên tay mỗi người còn ôm mười mấy bộ quần áo, đặt lên giường của Vân Phỉ.

Lục Kim hớn hở nắm tay Vân Phỉ kéo qua đó: “Tô tỷ tỷ, tỷ cứ tha hồ mà chọn, mặc tạm một bữa đi. Ngày mai muội mời thợ mày tới đo may cho tỷ sau.”

Vân Phỉ nhìn lụa là gấm vóc muôn hồng nghìn tía trên giường, chỗ này mà còn cần may thêm sao? E là mặc cả một mùa hè cũng không hết.

Nàng lấy hai bộ, cười thật tươi: “Lục muội muội, vậy ta không khách khí nữa.”

“Tô tỷ tỷ đừng khách khí với muội thì tốt rồi.”

Vân Phỉ đi tắm rửa, thay quần áo, cảm thấy người nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Quần áo của nàng đã được coi là dùng chất liệu tốt nhất, nhưng nếu so với quần áo của Lục Kim thì vẫn kém rất nhiều. Cùng là lụa tơ tằm nhưng quần áo của Lục Kim càng mỏng và thoáng mát, mặc trên người nhẹ nhàng bay bổng giống như là không có gì, không cần gió mà cũng phất phơ bay hệt như lăng ba tiên tử, khi cử động có cảm giác như sắp cất cánh bay.

Lục Kim vừa thấy nàng bước ra thì ồ lên tán thưởng: “Woa, Tô tỷ tỷ đúng là đẹp như tiên. Mau đi thôi, bà nội bảo chúng ta qua ăn cơm kia.” Nói xong, liền thận thiết ôm lấy cánh tay Vân Phỉ cùng ra ngoài.

Hai nha hoàn xách lồng đèn đi trước, hai nha hoàn và hai bà vú theo sau, hộ tống Lục Kim và Vân Phỉ sang đình viện của lão thái thái.

Lão thái thái ở tại Phúc Thọ Uyển. Lúc này sắc trới đã tối, trên hành lang trong viện treo những cái đèn lồng đỏ thẫm, nhìn rất có không khí vui mừng. Nha hoàn bà vú nối đuôi nhau bưng thức ăn vào trong phòng.

Mặt đất được trải thàm lông cừu màu lam sẫm, trên có thêu những đóa mẫu đơn thật to khiến mỗi bước đi cứ như là đang giẫm lên hoa mà đi. Phòng khách xa hoa nhưng lại không kém phần tinh tế tao nhã, khiến người ta phải tán thưởng. Tuy nguy nga tráng lệ nhưng không tạo cho người ta cảm giác vàng bạc chất đống quá tầm thường.

Trước tấm bình phong bằng đá cảm thạch khắc hình biển mây rất khí phái có hai thị nữ đang đứng, một người tay bưng thau bạc, một ngươi tay cầm khăn.

Vân Phỉ rửa tay vào chiếc thau bạc sáng như soi gương được ấy rồi tiếp nhận chiếc khăn tơ tằm màu trắng có thêu hoa do thị nữ dâng lên để lau tay. Chiếc khăn ấy mềm mại như da thịt trẻ sơ sinh vậy.

Lướt qua bình phong, tiến vào trong nhà, bên trong ánh nến chiếu sáng rực như ban ngày.

Bên chiếc bàn bát tiên[1] bằng gỗ trắc, trừ lão thái thái và Lục Nguyên ra còn có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo anh tuấn mà không kém phần uy nghiêm, mặt mũi trông giống Lục Nguyên nhưng có vẻ chín chắn chững chạc hơn, có phong thái điềm đạm của người đã trải qua dâu bể. Tuy ông chỉ khoác một chiếc áo dài mặc ở nhà màu lam sẫm, nhưng lại gây cho người ta cảm giác như biển cả mênh mông vô bờ.

Lòng Vân Phỉ có hơi kích động. Trời ạ, đây chính là Lục Thịnh – người giàu nhất Sơn Tây sao? Thần tượng của ông ngoại đây mà, không ngờ lại trẻ tuổi và nho nhã như thế.

Vừa nghĩ đến truyền thuyết giàu ngang quốc khố của ông, nàng lập tức cảm thấy quanh người ông bỗng trở nên lấp lánh như là mặc một chiếc áo bằng vàng, sáng chói đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng.

Lục Nguyên đứng dậy nói: “Tô cô nương, đây là cha ta.”

Vân Phỉ nước tới hành lễ ra mắt với tâm trạng kích động vì sùng bái, mắt nàng lóe lên vẻ ngưỡng mộ. Nếu nàng có thể có nhiều tiền giống như ông ấy thì tốt biết bao.

Lục Thịnh làm động tác đỡ nàng dậy, nói: “Tô cô nương không cần đa lễ. Lần này ít nhiều cũng nhờ Tô cô nương cứu gúp Nguyên Nhi, cả nhà ta đều rất cảm kích.” Nói xong, ông cầm cái hộp gấm trên bàn đưa cho nàng. “Đây là chút quà tạ ơn, mong cô nương nhận cho, tuyệt đối đừng khách khí.”

Đối với quà tặng của thần tượng, Vân Phỉ vừa kích động vừa ngại ngùng, từ chối cả buổi trời mới miễn cưỡng tiếp nhận.

“Tô cô nương, đến đây nào, ngồi vào bên cạnh ta này.” Lão thái thái nhìn thấy Vân Phỉ là vui không sao tả xiết, bà gọi cô tới ngồi bên cạnh mình.

Vì thế, Lục Nguyên liền ngồi cạnh nàng, còn Lục Kim thì ngồi cùng phía với hắn.

Chén đĩa trên bàn bát tiên đều dùng sứ Điềm Bạch và sứ Thanh Hoa, chất men trắng sáng tinh xảo như là ngà voi. Bầu rượu bằng vàng ròng có hình cửu long hí châu, bình trà bằng đất tử sa[2], muỗng đũa bằng đồi mồi… mỗi một thứ đều là thượng hạng. Bữa ăn này có hương vị còn ngon hơn cả ngự thiện trong cung.

Lục Nguyên ngồi bên cạnh Vân Phỉ, khóe mắt cứ liếc qua những ngón tay thon dài trắng nõn, làn da mềm mại và sáng như tuyết của nàng, bất chợt trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, nếu như nàng có thể ngồi cạnh hắn cả đời thì tốt biết mấy.

Ánh đèn ấm áp, bữa tiệc gia đình yên vui, trong phòng đều là những người thân thiết nhất trong đời hắn: bà nội, cha, muội muội; nếu có thêm nàng nữa thì sẽ trở nên hoàn hảo. Tuy hắn đã đến tuổi lập gia đình nhưng chưa từng động lòng với một cô gái nào. Một là vì hắn luôn cao ngạo, hai là vì cha cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc với hắn. Mười lăm tuổi liền cho hắn gánh vác việc làm ăn, hắn bận tối mắt tối mũi nên chuyện tình cảm vẫn chưa có gì.

Nhưng nay gặp được Vân Phỉ, hắn giống như là uống phải một ly rượu mạnh, khiến hắn lập tức đắm say.

Hắn gắp thức ăn mà lòng cứ không yên, suýt nữa là không cẩn thận đụng phải đũa của Vân Phỉ. Cạch một tiếng, chiếc đũa trong tay hắn rơi xuống đất.

Hắn luống cuống tay chân, vội vàng cúi người xuống nhặt. Dưới bàn, từ trong làn váy đỏ lộ ra mũi hài nho nhỏ xinh xinh của đôi hài thêu hoa lan trắng. Hắn lập tức nhớ đến việc mình từng cắn váy của nàng, từng kề sát chân nàng, từng được nàng ôm vào lòng, từng dùng môi chạm vào lòng bàn tay nàng…

Một dòng máu nóng bốc lên tận não, phịch một tiếng, hắn từ trên ghế té xuống đất.

Vân Phỉ ngồi ngay cạnh hắn, bị tiếng phịch bỗng dưng vang lên ấy làm giật mình nên vội vàng nghiêng người qua hỏi: “Lục công tử, huynh không sao chứ?” Nàng định đỡ hắn dậy nhưng nhớ ra lão thái thái và Lục Thịnh đang ở đây, mình nâng hắn thì không được hợp lễ cho lắm.

“Không, không sao.” Lục Nguyên bối rối từ dưới bàn bò dậy, mặt giống như là bị tạt nước sôi, đỏ đến nỗi thấy tội vô cùng.

Vậy mà Lục Kim còn vô tư cười ha hả: “Đang yên đang lành mà ca ca cũng có thể té nhào đầu, tức cười chết mất thôi.”

Lão thái thái ân cần nói: “Nguyên Nhi, hai ngày nay con bị kinh hách, không được nghỉ ngơi. Mau ăn cho xong rồi đi ngủ một giấc đi.”

Lục Nguyên gật đầu lia lịa. “Tối qua con không ngủ được, đầu hơi choáng váng.”

Vân Phỉ không nghi ngờ gì, ăn cơm xong liền cùng Lục Kim về lại Hòa Duyệt Uyển.

Trước khi ngủ, nàng mở cai hộp gấm Lục Thịnh tặng, bên trong là một xấp ngân phiếu được xếp ngay ngắn.

Nàng vừa nhìn số lượng là cảm thấy tim bắt đầu đập loạn xạ, đợi cầm lên đếm thì kích động đến nỗi muốn ngất đi. Không ngờ lại là một vạn lượng.

Trời ạ, đúng là đại lão gia giàu có hào phòng, ra tay một cái là một vạn lượng.

Vân Phỉ kích động đến nỗi cả đêm ngủ không yên giấc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy số tiền thù lao này quá lớn, mặc dù nàng yêu tiền nhưng làm người thì không thể quá tham lam.

Sáng hôm sau, nha hoàn qua mời Vân Phỉ đến dùng bữa sáng, đúng lúc Lục Thịnh cũng có mặt.

Vân Phỉ dâng cái hộp bằng hai tay, ngại ngần nói: “Xin bá phụ thứ lỗi, vãn bối không hiểu chuyện, tối qua không biết cái hộp này nặng nhẹ thế nào mà đã nhận lấy. Xin bá phụ hãy nhận lại đi, lễ vật này quá nhiều, vẫn bối không dám nhận.”

Gương mặt khôi ngô nghiêm nghị của Lục Thịnh cũng xuất hiện một nụ cười. “Tô cô nương không cần khách khí. Chút lòng thành này so với số tiền chuộc Nguyên Nhi chỉ như là cát giữa sa mạc mà thôi. Nếu không nhờ Tô cô nương, ta phải mất trăm ngàn lần thế này nữa.”

Lão thái thái cũng nắm tay nàng, nói: “Tô cô nương nhận lấy đi, ta nghe Nguyên Nhi nói cô đến kinh thành nương nhờ họ hàng, một thân một mình, còn gặp phải bọn người xấu. Đây chỉ là chút lòng thành của Lục gia, nếu Tô cô nương không chịu nhận thì bọn ta sẽ thấy rất áy náy.”

Lục Nguyên cũng nói: “Hôm ấy ta đã nói sẽ báo đáp hậu hĩnh, nếu nàng không chịu nhận thì chẳng phải đẩy ta vào chỗ bất tín bất nghĩa rồi sao.”

Vân Phỉ đành phải nhận lấy món quà quý giá này.

Cầm cái hộp gấm trong tay, nàng lập tức cảm thấy có khí thế, lưng cũng cứng cỏi hơn. Sức mạnh của ngân lượng đúng là còn vĩ đại hơn cả sức mạnh của tình yêu, Úy Đông Đình chưa từng khiến nàng cảm thấy sống lưng cứng cỏi như thế, chỉ luôn làm lưng nàng cứng đờ… Chẳn hạn như, mỗi khi y hôn nàng…

Vân Phỉ đột nhiên ý thức được mình đang nhớ tới những nụ hôn của y thì suýt nữa là làm rơi cái hộp gấm xuống đất. Tiêu rồi, chắc chắn là nàng đã bị mười sáu đĩnh vàng kia bỏ bùa mất rồi.

Trong lúc nàng đang hoảng loạn thì lão thái thái đột nhiên mỉm cười hỏi một câu: “Tô nha đầu đã hứa gả cho ai chưa?”

[1] Bàn bát tiên: loại bàn hình vuông to, mỗi phía ngồi được hai người

[2] Đất tử sa: một loại đất sét rất mịn, có hàm lượng sắt cao nên sau khi nung có màu nâu đỏ hoặc tím đen, chủ yếu làm dụng cụ pha tra
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện