Tôi hé mắt nhìn bản phân công công việc trong lúc đi ngang qua phòng để đồ đông lạnh. Tên tôi bị gạch chéo ở ô ngày Thứ Sáu, nghĩa là ngày mai tôi được nghỉ. Điều này có vẻ kì lạ bởi vì nhà hàng thường rất đông khách vào thứ sáu. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Ellen có thể xoay sở một mình tối nay được. Trên ô làm việc của tôi, dường như có vết bút xóa. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Có một cảm giác vui thích như đứa trẻ được nghỉ học.

Có lẽ ngày mai, tôi sẽ bắt chuyến xe đầu tiên đến cửa hàng và gửi một tấm bưu thiếp về nhà. Đã lâu rồi tôi không gọi điện về nhà, và có lẽ bố mẹ đang mong chờ sốt ruột. 

Thứ sáu. 

Như kế hoạch tôi đi ra cửa hàng và chọn một tấm thiếp thật đẹp. Trên đường đi, tôi gặp Phillip, anh chàng đầu bếp học việc, người có ngày nghỉ như tôi. Anh ta thường đeo cặp kính cận khá dày, cũng phải 4-5 đi-ốp, và lúc nào cũng tỏ ra nghiêm trang. Tôi hiếm khi nói chuyện với Phillip bởi vì trông anh ta rất khó gần, nhưng hóa ra nói chuyện với anh cũng thú vị. Anh sinh ra ở Utah, từ bé đến lớn chỉ quanh quẩn ở Utah. Phillip tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin, nhưng anh lại tìm thấy niềm đam mê ở nấu ăn. Phil bảo rằng anh có thể kiếm được một công việc lương cao và làm việc trong những tòa nhà sang trọng, nhưng điều đó không thể sánh được với niềm đam mê mà anh đang theo đuổi. Tôi có thể phần nào hiểu được điều đó, bởi vì có lẽ tôi cũng giống anh ta. Tôi học một ngành mà tôi biết mình không có năng khiêu hay đam mê, nhưng lại không có can đảm để từ bỏ nó. Mỗi con người đều dành ra 8-12 tiếng mỗi ngày cho công việc, 7-8 tiếng để ngủ và 8-4 tiếng cho sinh hoạt. Nếu bạn không thích công việc của mình, nghĩa là bạn đã bỏ phí cả gần một nửa cuộc đời. Cho nên tôi rất khâm phục những người có đam mê và sống hết mình vì điều đó. Tôi cho rằng Phillip là một người may mắn bởi anh biết rõ mình muốn đi con đường nào và hạnh phúc với lựa chọn của mình, trong khi hàng triệu con người khác trên thế giới này vẫn đang loay hoay đi tìm ước mơ.

Tôi đi cùng Phillip ra cửa hàng trên triền dốc ăn trưa rồi lang thang một lúc trong rừng. Khi tôi trở về lại phòng thì trời đã về chiều. Những vệt nắng cuối ngày ửng hồng cả bầu trời. Jess đang ở trong phòng, đắp một lớp mặt nạ rong biển, duỗi thẳng người và đọc một cuốn sách tình cảm nào đấy. Tiếng nhạc hòa tấu êm dịu, đem lại cảm giác thanh thản. 

Jess thấy tôi vào, ngẩng mặt ra nói:

- Bà Mary cho người tìm cậu từ chiều đến giờ - Jess nói, ánh mắt không giấu một vẻ nham hiểm.

- Có chuyện gì vậy? - Cậu lên gặp bà thì biết thôi. – Nụ cười hình như nở trên khóe môi cô ta. 

Tôi nghĩ hẳn là có chuyện gì quan trọng thì Mary mới cho người tìm tôi, bởi vì bà vốn dĩ rất ít khi giao tiếp với nhân viên. Tôi chạy nhanh vào bếp. Mary đang ở đó.

- Bà cho gọi cháu ạ? Tôi tiến đến gần Mary.

- Tại sao hôm nay cô không đi làm việc? Mary hỏi một cách gay gắt.

- Hôm nay cháu không có lịch làm việc mà. – Tôi ngạc nhiên sửng sốt

Mary đưa cho tôi tờ phân công lịch. Rõ ràng tên tôi nằm trên ô Thứ sáu. Không thể nào. Chuyện này thật kì lạ. Tôi nhớ rất rõ ngày hôm qua, không hề có tên tôi trên ấy. Tôi thừ người ra. Đã có một người nào đó đang ném đá giấu tay. Nhưng tôi biết giải thích thế nào đây?

- Từ mai cô có thể nghỉ việc được rồi

- Cháu … – Tôi thật sự không biết nói gì.

Ai tin tôi đây? Làm việc nơi này, muốn xin nghỉ một ngày thì phải báo cáo trước một giờ, tất nhiên phải có được sự đồng ý của quản lí, và chỉ được nghỉ việc khi có người đồng ý thay thế. Nếu ai tự ý nghỉ việc một ngày thì ngày hôm sau, người đó nên tự động xách vali rời khỏi đây. Quy định đó từ bao lâu nay đã như vậy. Tôi cảm thấy ấm ức trong lòng nhưng không biết làm cách nào. 

- Xin lỗi, tôi quên mất. Hôm qua, Tâm có việc bận nên nhờ tôi làm việc hộ cô ấy hôm nay. Nếu bà cho cô ấy nghỉ việc thì tôi cũng nghỉ luôn, bởi vì đó là lỗi của tôi.

Tôi quay người lại, sửng sốt nhìn người vừa lên tiếng. Là John. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Mary thách thức. Mary không nói gì, chỉ nhìn John một lúc rồi bỏ đi. Trước khi khuất khỏi cánh cửa bếp, bà bỗng quay người lại, nghiêm khắc nhìn tôi:

- Lần nay tôi tha cho cô. Lần sau nếu còn tái phạm thì cô biết mình cần làm gì rồi đấy.

Tôi cảm thấy thực sự lạ lùng. Mary vốn dĩ là một người rất nghiêm túc và coi trọng các quy tắc. Tại sao lại nể vì John? Tôi thường nghe mọi người bảo rằng John rất thông minh, cậu ấy cũng rất có năng khiếu nấu ăn, nhưng như vậy không có nghĩa là John được Mary nể trọng? Huống gì trong lời nói cậu ấy có vẻ xấc xược. 

- Cám ơn anh, John – Tôi nói

- Không có gì. Và đừng nghĩ rằng tôi làm vậy là vì cô. Chỉ vì tôi thôi. – John nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi bỏ đi.

Suốt cả buổi tối hôm ấy, có nhiều điều làm tôi thấy ngạc nhiên mà không tìm được lời giải. Ai đã tráo lịch làm việc của tôi? Và tại sao John lại giúp tôi? Tại sao Mary không đuổi việc cả tôi và John? 

Tôi thẫn thờ suy nghĩ, không biết rằng mình đang đi về phía gốc cây có bộ bàn ghế đá trắng. Chỉ đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đọc sách, tôi mới sực giật mình tỉnh lại. Tôi lặng lẽ ngồi xuống đối diện người đó. Những sợi tóc rũ xuống trán khiến anh có một vẻ lãng tử, phớt đời. Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Nelson kể từ cái đêm anh bảo rằng anh chỉ xem tôi như là em gái. Tôi cố gắng tránh anh đến mức tối đa. Có lẽ bởi vì tôi sợ nhìn thấy anh thì trái tim tôi sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc. Dù gì anh cũng đã vạch ra một ranh giới tình bạn rõ ràng giữa chúng tôi. 

- Có ai đó đang muốn hại cô đúng không? – Nelson ngẩng mặt lên nhìn tôi, khiến tôi bối rối và cố gắng nhìn về một hướng khác. 

- Tôi cũng chẳng biết. Có lẽ thế. – Tôi vân vê hai bàn tay thừa thãi.

Nelson chẳng nói gì thêm nữa. Anh im lặng đọc tiếp cuốn truyện. Có nhiều khi tôi chẳng hiểu được anh, nhất là lúc này, trông anh thật lạnh lùng và xa cách. Tôi cố gắng trấn tĩnh, tự bảo mình không nên có tình cảm với Nelson nữa nhưng mà trái tim lại chẳng thể nghe lời lí trí. Trái tim tôi cứ đập dồn dập, dồn dập. Nhiều lúc tôi rất muốn thoát ra khỏi thứ tình cảm này. Tôi chỉ muốn xem anh như một người bạn, nhưng hình ảnh của anh mỗi ngày lại càng ngập tràn trong tôi. Ở bên anh, tôi luôn có một cảm giác bình yên kì lạ. 

Tôi chẳng biết mình ngồi ở đó trong bao lâu. Bầu trời chuyển từ màu vàng đỏ sang màu lam chiều rồi dần dần xám xịt. Gió thoảng qua, rung nhẹ những tán lá. Nelson gập cuốn sách lại, nhìn tôi:

- Đi thôi. Tôi đưa cô về.

Chẳng hiểu tại sao tôi lại líu ríu đi theo Nelson, rồi lại tự cảm thấy tại sao mình lại vô dụng đến thế. Anh ta nói gì, chẳng lẽ mình cũng nghe theo? Tôi thật sự điên mất rồi. 

Tôi nhận ra một điều, hóa ra cuộc sống của người lao động cũng không đơn giản. Từ trước tới nay, tôi chỉ tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp trên và tôi cảm thấy họ thật là thủ đoạn, gian manh. Hóa ra tầng lớp lao động cũng vậy. Cho dù họ ở đâu, có cấp bậc nào thì cũng chỉ là con người với những cung bậc cảm xúc yêu ghét hờn giận, và những nỗi lo về miếng cơm manh áo. Tôi tự hỏi một người như mình sẽ thuộc về thế giới nào? Tôi không biết liệu mình sẽ có đủ sự khôn ngoan để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này hay không.

Những ngày sau đó, tôi thường cẩn thận kiểm tra lịch làm việc của mình một cách kĩ càng. Tôi cho rằng chỉ có hai người có thể hại tôi: Lance và Jess. Lance đã bị tôi cho một cái tát trước biết bao nhiêu người, hẳn anh ta còn rất hận tôi. Còn Jess, có lẽ bởi vì cô ta ghen với tôi, ghen vì sự thân thiện mà Nelson đối với tôi. Nhưng tôi nào có chứng cứ? 

Những ngày này, mặc dù đã cẩn thận nhưng vẫn có một việc vẫn thường xuyên xảy ra. Tối nào, sau khi làm xong việc, tôi đều cẩn thận chùi rửa tất cả dụng cụ và lau sạch gian bếp. Vậy mà đến sáng, tất cả lại bề bộn như cũ, và tôi luôn nhận được lời than phiền của Ellen bởi vì cô thường làm ca sáng. Điều này khiến tôi thấy rất bực tức. Có một người nào đó núp trong bóng tôi đang muốn hại tôi. 

Tôi đem chuyện kể lại cho Nelson, có lẽ bởi vì tôi chỉ có mỗi Nelson là bạn. Anh ta, có lẽ là người duy nhất ở nơi này đem lại cho tôi cảm giác tin tưởng. Nelson bảo tối nay, anh ta sẽ cẩn thận núp vào một góc nào đó theo dõi rồi sẽ báo lại cho tôi. 

- Tôi muốn đi cùng anh. 

- Không cần đâu. Tôi có thể tự xoay sở được. Dù sao thì đó cũng là công việc của một bảo vệ.

- Tôi thật sự muốn đi cùng với anh. Bởi vì chuyện đó liên quan đến tôi cơ mà. – Tôi bướng bỉnh nhìn anh, ánh mắt có phần van nài lại có phần kiên quyết. 

- Thôi thế cũng được. - Nelson nói một cách miễn cưỡng bởi vì anh ta biết rằng khi tôi đã quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản được. 

Tối hôm ấy, sau khi làm xong việc và chùi rửa tất cả, tôi đi dọc con đường mòn hướng về nhà của nhân viên, rồi bọc lui đằng sau bếp một cách bí mật. Nelson đang đứng chờ tôi ở đó. Chúng tôi nấp vào giữa hai bức tường của gian bếp chính, nơi có thể quan sát rõ được mọi chuyện xảy ra. Gương mặt anh gần sát tôi, hơi thở đậm mùi nam tính, khiến tôi có phần bối rối. Tôi cố trấn tĩnh lại, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, rồi chợt lóe lên một suy nghĩ. Người đó có khi cũng là một bảo vệ giống Nelson, bởi vì chỉ có quản lí và người bảo vệ mới có được chìa khóa bếp. 

Gian bếp tối om, thỉnh thoảng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình. Một giờ, hai giờ trôi qua. Tôi gần như bỏ cuộc, định bảo Nelson về phòng, thì có tiếng khóa lục cục vang lên. Tôi nín thở chờ xem những việc đang tiếp diễn. Mồ hôi túa ra như mưa mỗi lần tôi hồi hộp. 

Đèn điện được bật sáng lên. Là Lance. Đúng như tôi từng dự đoán. Chỉ có hắn mới có thể thù hằn với tôi đến như vậy. Lance cầm một bịch rau quả thức ăn thừa và rắc lên gian bếp của tôi. Làm như vậy mọi người sẽ nghĩ rằng tôi lười biếng, không chịu làm việc, và sớm muộn gì tôi cũng bị đuổi việc. Với một thủ đoạn ngu xuẩn và vớ vẩn này, chỉ có một đầu óc cũng ngu xuẩn như Lance mới nghĩ ra được.

- Lance, cậu đang làm gì vậy? – Nelson lên tiếng

Lance giật mình quay lại. Hắn ta làm rớt luôn bịch thức ăn khi nhìn thấy tôi và Nelson. 

- Tôi … tôi … - Hắn lắp bắp.

- Cậu có thể giải thích được rồi đấy. – Nelson cười một cách chế giễu.

Lance sượng sùng không đáp. Hắn ta không có gì để chối cãi. 

- Sao anh lại làm thế với tôi? – Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn

- Vì tôi ghét cô. Cô làm tôi bẽ mặt với tất cả mọi người. – Hắn gào rít lên như một con thú, khiến tôi phải bịt tai lại. 

- Vậy cái người đã tráo lịch làm việc của tôi cũng chính là anh? 

- Không… không phải. – Lance rối rít trả lời – Tôi thề với cô người đó không phải là tôi. Thề có chúa chứng giám.

Tôi không biết có nên tin Lance hay không, bởi vì một người gian xảo như hắn, lẽ nào lại biết nói thật. Tôi nhìn Nelson, có vẻ như anh ta cũng đang nghĩ điều tương tự như tôi.

- Tôi biết hai người không tin tôi. Nhưng thật sự tôi không hề làm điều đó.

- Tại sao anh có chìa khóa của bếp? Nelson đột ngột hỏi

- Tôi đánh cắp từ anh lúc anh ngủ, rồi sao lại một bản chìa khóa y đúc vậy. – Lance ngập ngừng trả lời.

- Ồ. Vậy có lẽ tôi là người gián tiếp gây ra chuyện này rồi, Tâm. Xin lỗi cô, tôi đã quá bất cẩn – Nelson nói với một giọng hối lỗi.

- Không sao đâu – Tôi nói – Anh cũng đâu cố ý.

- Vậy giờ cô muốn xử trí thế nào? – Nelson quay đầu hỏi tôi.

Tôi thật sự không biết nên làm thế nào. Có nên bỏ qua cho anh ta hay không? Nếu bỏ qua, anh ta biết đâu sẽ làm những trò ngu ngốc như thế này một lần nữa. 

- Tôi hứa sẽ không làm hại cô nữa – Lance nhìn tôi, giọng tha thiết. 

Có vẻ như anh ta thật sự hối lỗi. Hoặc cũng có thể tôi sẽ là một đứa ngu ngốc nếu tin lời anh ta, nhưng dù sao, nếu tôi làm to chuyện lên cũng chẳng được ích gì. 

- Được rồi. Lần nay tôi tạm tha cho anh. – Và ngập ngừng một lúc, tôi hỏi tiếp mặc dù không tin rằng mình sẽ biết câu trả lời – Anh có biết ai hay lui tới xem lịch phân công ngày hôm đó không?

- Cô đang hỏi một câu ngu ngốc đấy. – Khóe môi Lance cong lên – Có biết bao nhiêu người xem lịch trong ngày hôm đó. Nhưng tôi thấy hai người khả nghi. Cả hai đều cầm trên tay hai cây bút.

- Là ai vậy? Tôi hỏi dồn. Tôi đã thấy vết bút xóa trên tờ phân công ngày hôm ấy, và rõ ràng trong tờ Mary đưa thì hoàn toàn không có vết tích đó.- Có ai cầm một cây bút xóa không?

- Tôi không rõ có cây nào là bút xóa không. Nhưng một trong hai người là Lưu Ngữ Yên– Lance cười một cách bí hiểm – Và người còn lại chính là cô bạn cùng phòng của cô. Tôi chỉ biết ngang đó thôi. Tôi có thể đi được chưa?

- Được rồi. Anh đi đi – Nelson bỗng lên tiếng. 

Ngữ Yên? Là Ngữ Yên ư? Nhưng tôi đâu làm gì xấu xa với cô ta? Tôi và cô ấy cũng nào có thù oán gì. Vậy chắc hẳn phải là Jess rồi. Cô ta vốn nghĩ rằng giữa tôi và Nelson đang có chuyện tình cảm, mà cô ta thì rõ ràng rất thích Nelson.

- Anh nghĩ thế nào, Nelson? – Tôi hỏi

- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi sẽ điều tra dùm cô. Tuy rằng Ngữ Yên tính tình có phần cáu gắt, nhưng cô ta chưa làm hại ai bao giờ. Huống gì, có vẻ như cô cũng thân thiết với gia đình cô ta thì phải.

Tôi gật đầu, cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ.

- Vậy người đó có thể là Jess? – Tôi cười tinh nghịch. – Chắc cô ấy nghĩ rằng tôi và anh đang yêu nhau. Anh biết cô ta thích anh mà, đúng không?

- Tôi biết, nhưng tôi không có ấn tượng gì về cô ta – Nelson trả lời chắc nịch – Thôi chúng ta về đi. Đã khuya lắm rồi. 

Tôi tự hỏi ai mới là người trong lòng Nelson. Không phải Jess, cũng chắc chắn không phải tôi. Ai mới là người sẽ được anh yêu? Có một cảm giác buồn vô cớ dâng lên trong lòng, và tôi cố gắng xóa bỏ đi cái cảm giác ấy. 

Tôi bước ra khỏi gian bếp. Một cảm giác thật hỗn loạn. Tất cả dường như đang chưa đựng một bí mật nào đó. Tại sao John lại giúp tôi? Lẽ nào John tình cờ thấy mọi chuyện, và anh ta biết tôi không có lỗi? Anh ta đã bảo rằng anh ta làm vậy không phải vì tôi, vậy vì cái gì? Và cả Mary, hành động của bà ấy cũng thật khó hiểu. Và còn cả Jess lần Ngữ Yên, ai mới là người hại tôi? 

Đêm tĩnh mịch và im ắng đến mức có thể nghe rõ những tiếng động trong rừng khuya.

Đêm nay lại là một đêm khó ngủ liên tiếp của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện