Hôm sau mọi người đi làm như thường lệ, buổi tối Cố Anh Kiệt đúng hẹn về nhà ăn cơm. Cơn giận của bà Cố còn chưa tiêu tan, thấy con trai chịu về nhà, nói rằng: “Ái chà, bỏ được bạn gái rồi à?” Cố Anh Kiệt dở khóc dở cười, không thể làm gì khác ngoài việc mua quà dỗ bà. Để làm mẹ vui vẻ cùng với việc tăng thiện cảm cho Tần Vũ Phi, anh đành về nhà ở vài ngày.

Cứ như vậy, thời gian để hẹn hò với Tần Vũ Phi liền thiếu đi. Tần Vũ Phi cảm thấy áp lực rất lớn, không phải vì không thể hẹn nhau ra ngoài, mà bởi vì cô đã hỏi thăm đây đó một phen, nghe nói bà Cố thật sự thích phụ nữ nhã nhặn dịu dàng, trước đây đã từng để ý một cô thiên kim, còn cố ý sắp xếp để Cố Anh Kiệt gần gũi hơn với cô ta, cuối cùng Cố Anh Kiệt lại không chú ý. Cô thiên kim kia là mẫu người vừa dịu dàng vừa trang nhã, nấu nướng lại giỏi, còn biết quan tâm đến chuyện trong gia đình.

Mấy cô gái Cố Anh Kiệt qua lại trước đây, bà Cố cũng nghe được, nhưng bà không thích nên cũng không chủ động yêu cầu Cố Anh Kiệt đưa về nhà. Đối với hôn sự của con trai bà không gấp, cho rằng anh còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian, cho nên mâu thuẫn trong việc kén vợ gả chồng của hai người vẫn chưa có dịp bùng phát. Cố Anh Kiệt chơi bời thì cứ chơi bời, bà cũng không quá quản lý anh. Hẳn là Cố Anh Kiệt cũng biết yêu cầu của mẹ cao, cho nên thứ nhất, quả thực tình cảm của anh và bạn gái chưa sâu đậm đến mức đó, thứ hai có lẽ do thái độ của bà Cố, anh cũng chưa đưa bạn gái về nhà bao giờ.

Tần Vũ Phi đau đầu. Bạn gái trước đây của Cố Anh Kiệt so sánh với cô, quả thực là dịu dàng động lòng người hơn nhiều. Dựa theo danh tiếng lan rộng của cô, bà Cố hẳn là rất chướng mắt. Khó trách mẹ cô và bà Cố quen biết, trong tiệc rượu đầy tháng lần trước của cháu trai, Hứa Văn Chính có ý muốn mai mối cô với Cố gia, nhưng cuối cùng bà Cố cũng không sắp xếp để cô thân thiết với Cố Anh Kiệt.

Trước đây cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ vừa đẽo gọt ra liền biết, cô cũng không phải mẫu con dâu lý tưởng của bà Cố.

Tần Vũ Phi nói nỗi băn khoăn này cho Cố Anh Kiệt, anh trấn an cô: “Em đừng suy nghĩ nhiều, mẹ anh không có gì đâu. Bà ấy nói năng khó nghe nhưng lòng là đậu hũ, lần trước nổi giận là do sau khi anh xuất viện bà khăng khăng giữ anh ở nhà, cuối cùng anh trốn đi. Bà vốn đang nổi nóng vì chuyện này, hôm đó gọi điện anh lại không bắt máy, bà tìm tới cửa, vừa lúc nắm được nhược điểm, mượn cơ hội mắng anh một chút thôi mà.”

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Tần Vũ Phi nói. “Bà ấy nhân cơ hội tức giận với anh không hề liên quan tới việc không thích mẫu người như em.”

“Được rồi, vậy em muốn làm sao đây?” Cố Anh Kiệt lười biếng nằm trên giường phòng anh ở nhà lớn Cố gia, khó chịu quá, muốn đi hẹn hò quá rồi. Bắt một người đang trong tình yêu cuồng nhiệt lại có bạn gái yêu dấu như anh ở nhà nghỉ ngơi là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, nhưng để mẹ không giận chó đánh mèo lên bạn gái thân yêu, anh đành phải nhẫn nại vài ngày.

“Em còn có thể thế nào, phải nghĩ cách làm mẹ anh vui vẻ thôi.” Tần Vũ Phi thở dài.

“Cố Anh Kiệt à, em nói cho anh biết nhé, em thật sự rất liều mạng rồi đấy, cho nên anh phải thật tốt với em.”

“Sao, không phải em sẽ chặt đứt chân anh à?”

“Đúng thế.”

Cố Anh Kiệt cười ha ha, lại nói: “Bảo bối, chuyện trong nhà em do ba hay mẹ quyết định?”

“Ba em.”

“Vậy nếu anh không ưu tú như Cừu Chính Khanh, ba em có đồng ý chuyện của chúng ta không?”

“Anh hỏi làm gì thế?”

“Anh cảm thấy, rất rất áp lực.” Cố Anh Kiệt ăn ngay nói thật. Anh cố tình biểu hiện tốt trước mặt Tần Văn Dịch, nhưng lai lịch tuổi tác của anh bày ra ở đó, tuy rằng nhìn chung công việc hiện tại không tệ, nhưng anh cũng biết, nếu nói làm cho ông rửa mắt mà nhìn, năng lực siêu cường,… thật sự là nói quá. Anh hơi hối hận mấy năm trước trong công việc yêu cầu với chính mình không cao, nhân lực và quan hệ còn thiếu rất nhiều, cũng tích lũy chưa đủ kinh nghiệm. Bây giờ trước mắt Tần Văn Dịch có lão tướng Hứa Văn Chính, có người trẻ tuổi tài giỏi là Cừu Chính Khanh, ai cũng có thể biết, nếu mang anh lên bàn cân so sánh thì hoàn toàn không có ưu thế gì lớn. Huống hồ người ta không thiếu thế không thiếu tài, cái danh Cố tam thiếu này của anh trong mắt Tần Văn Dịch cũng chẳng là gì cả.

“Cho nên anh khiến bản thân bận rộn đến mức bệnh luôn sao?”

“Bệnh là trùng hợp, nhưng lúc ấy nếu không giải quyết được hạng mục đó cho Vĩnh Khải bọn em, anh chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.” Vậy cho nên anh sẽ là người mất mặt nhiều nhất trước mặt Tần Văn Dịch.

“À, vậy anh tiếp tục cố gắng đi.”

“Bảo bối à, thời điểm này chẳng lẽ em không nên cổ vũ anh một chút, dỗ dành vài câu sao?”

“Dỗ dành cái gì, cứ như vậy em thấy công bằng hơn.”

“Người phụ nữ vô lương tâm này.” Anh oán giận.

Cô mỉm cười.

Anh còn nói: “Em nên khen anh trẻ hơn Cừu Chính Khanh, đẹp trai hơn Cừu Chính Khanh, giàu hơn Cừu Chính Khanh, cho nên ba em nhất định sẽ thích anh hơn.”

Tần Vũ Phi cười ha ha, “Cho nên anh là “Cao phú suất” nông cạn à?”

“Đúng vậy, chỉ có anh mới hợp với “Bạch phú mỹ” nông cạn nhất.”

Tần Vũ Phi lại cười: “Nhưng bây giờ em trở thành tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục rồi, làm sao đây?”

“Này.” Cố Anh Kiệt tức giận.

Tần Vũ Phi cười lớn, cười xong lại yên tĩnh một lúc lâu. “Cố Anh Kiệt, anh nghĩ chúng ta có thể bên nhau năm năm không?”

“Em hi vọng ít thế sao?”

“Không thì, mười năm?”

“Anh không quan tâm đến em nữa.”

“Mục tiêu không thể đặt cao quá, như thế cơ hội thành công mới lớn. Nếu chúng ta đến mốc mười năm thì lại đặt ra mục tiêu tiếp theo.”

“Được rồi, vậy mục tiêu năm năm đầu là kết hôn, năm năm sau sẽ là cho con chúng ta đi nhà trẻ.”

Tần Vũ Phi nghe thấy từ “con” liền sờ sờ bụng, cảm thấy ẩn ẩn đau nhức. “Mục tiêu của em là, sau mười năm, chúng ta vẫn yêu nhau, không có người thứ ba chen chân vào, cũng sẽ không chán ghét đối phương.”

“Được.”

“Vậy ngày mai em sẽ bắt đầu học nấu ăn với đầu bếp.”

“Cái gì?” Sao từ đề tài đặt ra mục tiêu tình yêu vừa ảo vừa thật vừa mờ mịt vừa ấu trĩ lại chuyển sang hướng hiện thực củi gạo dầu muối vậy? “Không phải em đã nói rồi à, em trở thành tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục rồi, vào được phòng bếp ra được phòng khách, nấu ăn chỉ là một trong những kỹ năng khuê tú. Nhưng anh cũng đừng mong đến lúc đó em sẽ nấu cho anh đấy, em học chỉ dùng để bày trước mặt cha mẹ anh thôi.”

“Ừ, em chỉ cần biết nấu mì là được rồi. Anh thích ăn mì em làm, cho thêm thịt heo hai lát với trứng gà nữa.”

“Hừ.” Tần Vũ Phi nhớ đến kết thúc của nồi mì lần trước, lại còn bị phê là không săn sóc không trông nom cho Cố tam thiếu quý báu nữa.

“Anh biết nướng bánh mì với bánh ga tô, lần sau có thời gian anh làm cho em ăn.”

“Không thèm, anh chỉ cần đuổi hết oanh oanh yến yến bên cạnh ra xa một chút em đã hài lòng lắm rồi.”

“Trong lòng anh chỉ có em.”

“Buồn nôn quá.”

“Này, nhanh nói em thích nghe đi.”

“Không.”

“Vậy nói trong lòng em chỉ có anh thôi.”

“Ha ha.”

“Này!”

“Sao?”

“Không có gì, anh cảm thấy rất đủ rồi, ít nhất đại tiểu thư không trách mắng anh.”

“Ừm, ngoan.”

Cố Anh Kiệt thở dài, “Anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông đã bị tổn thương nghiêm nặng nề.”

Tần Vũ Phi cười ha ha.

Hai người ngốc nghếch nói những chuyện nhạt nhẽo hơn một tiếng đồng hồ, đến khi mí mắt mở không nổi nữa mới ngắt máy.

Cố Anh Kiệt nói dối, thật ra tôn nghiêm đàn ông của anh không hề bị tổn thương, bị nữ vương đại nhân dỗ một tiếng “Ngoan”, anh vô cùng vui vẻ. Người khác nói lời này sẽ làm đàn ông không được tự nhiên, nhưng anh cảm thấy người phụ nữ hung dữ nhà anh nói câu này rất là hợp, muốn khí thế có khí thế, muốn ngọt ngào cũng có ngọt ngào. Cô chịu học làm tú nữ khuê phòng dịu dàng hiền thục để lấy lòng mẹ anh, Cố Anh Kiệt cảm thấy mình rất được yêu thương nên vô cùng thỏa mãn.

Nhưng không nghĩ tới, chỉ một tuần sau anh đã “không ngoan”.

Hôm đó bà Cố nói có một bữa tiệc thân mật, muốn mời một người bạn đi ăn, mang con gái Cố Anh Từ và con trai Cố Anh Kiệt đi cùng. Cố Anh Kiệt gọi điện cho Tần Vũ Phi báo cáo lịch trình trong ngày của mình, còn nói hôm nay anh vốn đang muốn đưa Tần Vũ Phi đi xem phim, có một bộ phim mới lên rạp rất hay.

“Không sao đâu, lúc khác đi cũng được. Tối nay em cũng không có thời gian, ba em có một người bạn cũ vừa về nước, ông muốn đưa em và mẹ đi.”

“Khéo như vậy sao?”

“Đúng thế.”

“Như vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ có một ngày, không chiếm quá nhiều thời gian của chúng ta.” Cố Anh Kiệt nói như thế.

Cuối cùng đến buổi tối lại cảm thấy không hề tốt chút nào, bởi vì anh không nghĩ tới, mẫu thân đại nhân nhà anh đã sắp xếp cả rồi, thật ra đó là buổi xem mắt trá hình. Nhưng trên danh nghĩa không gọi là xem mắt mà là quen biết này nọ, gặp một người bạn, nhưng thật ra các vãn bối đều hiểu ý đồ của trưởng bối mình.

Không may, buổi gặp mặt của gia đình Tần Vũ Phi cũng tại nhà hàng đó. Phòng ăn của anh vừa hay ở góc nghiêng với của gia đình cô. Lúc mẹ cô đang nhiệt tình khen vị thiên kim ôn nhu mạo mỹ nhà bạn tốt của bà thì bị Tần Vũ Phi kéo tay, vừa hay ngang qua cửa phòng ăn của anh, mà cánh cửa đó, không đóng.

Hoàn cảnh gặp nhau là như vậy. Gia đình hai bên nói chuyện khách sáo vài câu, nhưng vẫn còn có khách, nên sau khi giới thiệu đơn giản thì ai về phòng người nấy.

Cố Anh Kiệt đứng ngồi không yên. Anh nghĩ vị đại vương hay ghen nhà anh, sau khi vào ngõ cụt sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, anh an ủi chính mình sẽ không có việc gì cả, dù sao lần này ra ngoài anh cũng đã báo cáo với cô rồi, hai nhà cùng nhau ăn, đưa con trai con gái đi là bình thường, chỉ cần không hiểu thành xem mắt là được, ăn xong thì đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại.

Chỉ trong chốc lát, di động anh liền có tin nhắn, cúi đầu xem, chính là Tần Vũ Phi. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: “Ha ha.”

Cố Anh Kiệt mắt nhìn căng thẳng, đã bắt đầu trị tội rồi sao? Anh nhanh chóng trả lời: “Em hiểu lầm rồi, đây là một bữa ăn vô cùng trong sáng.”

Tần Vũ Phi cũng rất nhanh hồi âm: “Em không hiểu lầm đâu, em cũng biết đó là một bữa ăn trong sáng mà.”

“Đúng thế, đúng thế.” Cố Anh Kiệt nhắn lại.

Không bao lâu sau Tần Vũ Phi lại gửi một tin: “Cô gái đó đẹp quá nhỉ, nhìn sơ qua là dạng tiểu thư khuê các hiền lành biết chăm sóc người khác, tính tình tốt, kỹ năng nấu nướng cao.”

Cố Anh Kiệt thật sự thua dưới tay cô, chỉ đành hồi âm: “Anh không biết cô ta, hoàn toàn không quen.” Anh vội vàng phủ nhận quan hệ, không có bất cứ liên quan gì đến cô gái kia.

“Không sao cả, sẽ thân quen nhanh thôi.”

“Anh vô tội mà.” Tin này vừa gửi đi, rất lâu sau cũng không có hồi âm.

Bà Cố liếc con trai vài cái, cố gắng đưa anh vào trọng tâm câu chuyện. Cố Anh Kiệt ra vẻ ứng phó vài câu, lòng âm thầm sốt ruột, cô không nhắn lại là sao?

Qua một hồi lâu rốt cuộc điện thoại cũng vang lên tiếng tin nhắn, Cố Anh Kiệt thở phào, cúi đầu xem, tin nhắn viết: “Bác gái thật sự rất hiện đại đó, biết rõ là anh có bạn gái rồi lại còn đưa phụ nữ cho anh, hoàn toàn không ngại chuyện con trai “Trái ôm phải bồng” nhỉ? Anh phải nói cho bà ấy biết bạn gái anh rất hung dữ, nếu anh dám chân đứng hai thuyền cô ấy sẽ đánh chết anh.”

Cố Anh Kiệt mất rất nhiều sức lực mới giữ được biểu tình tự nhiên trên mặt. Người phụ nữ hung dữ nhà anh đúng là càng ngày càng hung dữ hơn rồi.

“Anh nói thật đấy!”

Tần Vũ Phi nhìn tin này, “Nói đi!” Cô nhắn lại. Cô thật sự không tin, anh dám nói mới là lạ, còn dám khiêu khích cô nữa, ai sợ ai cho biết!

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Tiểu Đình à, có độc giả đề nghị cảnh tiếp theo của cô là cắt lông mũi, cô thấy sao?

Doãn Đình: Ai nói???!!!!!

Tác giả: là người có ID “Cường điệu”, là cô ta, là cô ta nói!

Doãn Đình: Phía dưới có người ha ha ha ha đúng không?

Tác giả: Đúng, chính là người tên “Destine” đó, nói thêm là cô ta thích nữa. Còn nữa còn nữa, có một vị tên “B” đề nghị, lông chân cũng không tệ. Cô có cảm nghĩ gì thì đi đến chỗ họ, tôi vô tội mà!

Doãn Đình: Tác giả à, tôi đã cân nhắc rồi, nữ chính của bà tôi không đảm nhiệm nổi, bà đi tìm người khác đi.

Tác giả: Khoan đã, đừng thế mà. Thật ra ra phòng lớn cắt lông mũi cạo lông chân cũng rất hay mà, không tàn nhẫn đánh người như Tần Vũ Phi nhưng cũng rất cool đúng không, chúng ta đi con đường tươi đẹp thôi, không đánh người…Khoan khoan, đừng đi mà, quay lại đi!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện