Từ Ngôn Sướng rời khỏi nhà Cố Anh Kiệt. Anh ta nói làm người không thể đê tiện như vậy, anh ta phải về nhà kiểm điểm.
Cố Anh Kiệt biết rõ bạn bè đang quan tâm cảm nhận của mình. Anh nghe nói bị đưa vào danh sách đen, nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho Tần Vũ Phi, quả nhiên là gọi không được. Lúc này tâm trạng của Cố Anh Kiệt sa sút tới cực điểm, không muốn nói chuyện, không muốn quan tâm ai, cũng không muốn uống rượu.
Từ Ngôn Sướng nhìn ra, không đợi bạn bè đuổi, anh ta tự mình rời đi. Lúc đi còn trêu chọc vài câu, hy vọng Cố Anh Kiệt có thể dễ chịu hơn. Anh ta còn nói anh ta sẽ kiểm điểm xong rất nhanh, bảo Cố Anh Kiệt gọi cho anh ta bất cứ lúc nào.
Cố Anh Kiệt cảm ơn. Sau đó đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại mình anh.
Cố Anh Kiệt đã ngồi rất lâu, nhớ đến rất nhiều lần anh và Tần Vũ Phi ngồi trên ghế salon cười đùa thân mật, lại nhớ tới trước đó khi bọn họ còn chưa rõ tâm ý của nhau, giữa họ chứa đầy tia lửa mờ ám. Anh nhớ rõ lần cô đánh Triệu Hồng Huy, anh đưa cô về nhà, cô lấy gối trên ghế sa lon đánh anh, cô cưỡi trên người anh, sau đó bọn họ không khống chế được mà hôn nhau.
Anh còn nhớ rõ nét mặt của cô, chấn động lại nhiệt tình, đôi mắt lóe sáng kia, bộ dạng vừa thẹn thùng lại bướng bỉnh….
Cố Anh Kiệt nhắm mắt lại, ngã xuống ghế salon.
Lần đầu cô chạy mất, lần sau cô lại chạy mất, sau đó nữa cô lại chạy mất… Lúc này đây cô cũng chạy mất.
Cố Anh Kiệt đột nhiên ngồi dậy.
Thế nhưng mỗi lần cô chạy trốn đều trở lại, quay về bên cạnh anh. Bây giờ nhất định cũng sẽ không ngoại lệ! Anh không thể nhụt chí, không thể nhụt chí! Cô nhất định là muốn dỗ dành muốn nâng niu, cưng chiều, anh biết rõ, anh phải nỗ lực.
Cố Anh Kiệt bật dậy, bắt tay thu dọn phòng. Lúc dọn dẹp đến phòng bếp, thấy ở đó một đống lộn xộn, có thể thấy được lúc Tần Vũ Phi nấu cơm luống cuống không quen. Là anh không tốt, anh nên trở về sớm hơn, là anh không tốt.
Đem đồ ăn thừa đổ bỏ, chén rửa sạch sẽ. Cố Anh Kiệt quyết định phải nói rõ ràng với Tần Vũ Phi, về sau việc nhà không cần cô làm, đến lúc đó bọn họ mời người giúp việc về quét dọn nấu cơm, cô ở nhà là đại tiểu thư, ở đây cũng vậy, không cần quan tâm mẹ anh nói gì, anh chỉ muốn cô sống thoải mái, không cần vất vả, không cần miễn cưỡng làm việc mình không thích, không am hiểu.
Anh sẽ sửa khuyết điểm của mình, sửa đến lúc cô hài lòng mới thôi. Anh nhất định phải đối xử với cô thật tốt thật tốt.
Cố Anh Kiệt dọn dẹp xong, bụng đói kêu lên, lúc này mới nhớ tới bữa trưa còn chưa ăn. Vì vậy cầm chìa khóa ra ngoài, định đi kiếm gì ăn, thuận tiện mua điện thọai mới và vài cái sim, cô chặn một cái anh lại đổi một cái, tóm lại không thể cứ như vậy được. Lúc trước anh theo đuổi cô, không phải là dựa vào việc mặt dày không từ bỏ sao.
Tiến vào thang máy, bấm tầng một, thang máy chậm rãi đi xuống dưới. Cố Anh Kiệt lại nhớ tới trước đây khi có Tần Vũ Phi bên cạnh, một lần anh quay đầu nhìn cô, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, đôi mắt đang cười, hai má phấn hồng, sau đó anh nhịn không được mà hôn cô. Sau đó thang máy đã đến tầng một, hai người bọn họ cũng không ra ngoài, lại bấm trở về tầng nhà anh, về đến nhà liền lăn lên giường. Bữa tiệc lớn ăn không thành, cuối cùng hai người cùng nhau ăn mì trứng.
Chuyện cũ rõ ràng, Cố Anh Kiệt lòng như đao cắt.
Đã từng ngọt ngào và hạnh phúc như vậy. Anh không thể nào tưởng tượng đánh mất cô mất đi tất cả, mỗi ngày phải sống như thế nào.
Cố Anh Kiệt tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó chạy đến cửa hàng viễn thông mua điện thoại di động và thẻ sim. Về đến nhà, anh đã chuẩn bị tâm lý, sau đó bắt đầu dùng số mới gọi cho Tần Vũ Phi. Điện thoại đã thông, nhưng không lâu cô liền ngắt máy.
Sẽ không nhanh như vậy đã phát hiện chứ? Cố Anh Kiệt suy nghĩ. Nghĩ đến điều tốt, có lẽ là thấy số lạ, tâm tình cô không tốt nên không có ý định bắt máy, hôm nay lại là chủ nhật, không có điện thoại công việc, cho nên rất quyết đoán liền ngắt máy. Ừ, nhất định là như vậy.
Cố Anh Kiệt đợi một lát, lại gọi thêm lần nữa. Bình thường thấy cùng một dãy số gọi hai lần, sẽ cho rằng thực sự có việc gì gấp, sẽ nghe.
Quả nhiên, lần này sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, Tần Vũ Phi bắt máy. Nghe cô nói: “Này, là ai đấy?” Cố Anh Kiệt nhanh chóng nói: “Vũ Phi, em đừng tắt, em hãy nghe anh nói, anh biết sai rồi…”
Lời còn chưa nói hết, điện thoại bị ngắt rồi.
Cố Anh Kiệt ngây người, nhanh chóng gọi lại, kết quả gọi không được.
Bị đưa vào danh sách đen, tốc độ còn cực nhanh.
Cố Anh Kiệt khẽ cắn môi, đổi sim điện thoại, gọi lại một lần nữa. Lần này trực tiếp bị ngắt. Anh lại gọi, lại bị đưa vào danh sách đen.
Phụ nữ lòng dạ bắt đầu tàn nhẫn thực sự không phải kiên quyết bình thường.
Cố Anh Kiệt lại đổi sim điện thoại, vừa đổi vừa nhớ lại lúc trước khi hai người bọn họ còn chưa phải người yêu, Tần Vũ Phi không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh, về sau hẹn gặp mặt yêu cầu anh xóa số, lúc đó, cô dù từ chối anh thế nào, cũng không đưa anh vào danh sách đen.
Cố Anh Kiệt càng nghĩ lòng càng chua xót. Bọn họ có thể cùng một chỗ như vậy không dễ dàng, xa nhau dường như lại chỉ cần một cái chớp mắt.
Số mới đổi xong rồi, vận mệnh cũng giống như mấy dãy số trước đó.
Cố Anh Kiệt cầm điện thoại, thiếu chút nữa không kìm nén được muốn rơi lệ. Anh cảm thấy khóc thật sự không tệ, anh chụp lại gửi cho Tần Vũ Phi xem, nói không chừng cô có thể mềm lòng. Chỉ là sau khi anh trưởng thành đã không khóc nữa, bây giờ lại hối hận dù khó chịu hơn nữa cũng không khóc được. Muốn giả vờ đáng thương cũng vô dụng.
Cố Anh Kiệt lại đổi một số mới, đây là số cuối cùng anh mua hôm nay rồi, nếu như lại hi sinh, anh sẽ đi mua mười cái nữa.
Lần này anh thay đổi một phương pháp khác, không gọi điện thoại, mọi lời còn chưa nói đã hi sinh thật sự là quá oan uổng, anh muốn gửi tin nhắn, tốt xấu cô có thể sẽ liếc mắt nhìn. Vì vậy Cố Anh Kiệt vắt hết óc nghĩ anh muốn viết gì. Thật ra quan trọng nhất là, dùng cách nào mới có thể làm cô không tức giận, hoặc là, không tức giận như vậy.
Anh suy nghĩ, thật sự không biết viết như thế là tốt hay không nữa. Giống như mấy lời trước đó đã viết hết rồi, nhưng cô một chút dấu hiệu mềm lòng cũng không có, còn đưa anh vào danh sách đen.
Cuối cùng anh viết: “Anh muốn nói gì em cũng biết rồi, anh sẽ bổ sung một câu: Anh biết sai rồi, anh sẽ thay đổi. Anh sẽ chờ em hết giận đến tìm anh. Anh sẽ luôn đợi. Anh đồng ý không quấy rầy em, em không cần đưa anh vào danh sách đen đâu.”
Tin nhắn gửi rồi. Cố Anh Kiệt chờ đợi, hơn nửa ngày cũng không thấy trả lời. Tần Vũ Phi hoàn toàn không có động tĩnh. Cố Anh Kiệt rất muốn biết dãy số này đã bị đưa vào danh sách đen chưa, nhưng anh không dám gọi điện thoại. Ngộ nhỡ không bị đưa vào danh sách đen, anh gọi qua lại hi sinh thì thật thê thảm.
Lát sau, anh nhịn không được lại gửi một tin nhắn: “Em đưa anh vào danh sách đen sao?”
Lần này không lâu lắm, số điện thoại kia vang lên, tinh thần Cố Anh Kiệt chấn động, cầm lên xem, là Tần Vũ Phi! Nữ vương nhà anh gọi lại rồi! Cố Anh Kiệt rất mừng, thiếu chút nữa không biết nghe như thế nào. Nhận máy xong gọi liên tục: “Vũ Phi, Vũ Phi…”
Tần Vũ Phi điên cuồng giận dữ: “Cố Anh Kiệt, anh có thôi hay không! Muốn chết sao!”
“Không phải, không phải. Anh có lời muốn nói với em.”
“Bây giờ tôi hoàn toàn không quan tâm anh muốn nói gì!”
“Vậy đừng để ý tới anh, xin em bớt giận. Anh chỉ muốn nói chờ em để ý tới anh, có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào, anh chờ em.”
“Nếu như tôi suốt đời cũng không muốn để ý tới anh thì sao?”
Cố Anh Kiệt trầm mặc, bắt đầu khổ sở. “Anh…” Vậy mà anh lại không biết nói gì. “Em muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho anh đây?”
“Tôi cũng không biết.” Tần Vũ Phi đáp rất kiên quyết. “Anh đừng quấy rầy tôi nữa, để tôi yên tĩnh một chút. Chờ tôi hết giận tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Vậy được rồi.” Cố Anh Kiệt trả lời rất miễn cưỡng, nhưng anh không dám dị nghị. Hiện tại ít nhất cô đã sẵn lòng nói chuyện với anh. Anh bắt lấy cơ hội, nói thêm vài lời: “Bây giờ em ở đâu? Anh mua chút món ngon cho em được không? Gà rán, khoai tây chiên ăn cùng sốt cà chua gì đó.”
“Lúc cần quan tâm anh không có mặt, lúc này mới đến đây, ai mà thèm chứ?” Tần Vũ Phi nói không thương tiếc, làm Cố Anh Kiệt xấu hổ vô cùng.
“Thật sự xin lỗi.” Anh thật sự thành tâm thành ý.
Nhưng Tần Vũ Phi cũng không mềm lòng, cô hỏi anh: “Cố Anh Kiệt, bây giờ anh cảm thấy khó chịu sao?”
“Khó chịu.”
“Khó chịu bao nhiêu?”
“Rất khó chịu.” Anh cảm thấy quả thực là tan nát cõi lòng.
“Rất tốt, xin tiếp tục duy trì.” Tần Vũ Phi nói xong, ngắt điện thoại.
Cố Anh Kiệt ôm điện thoại ngã xuống ghế sô pha, trong lòng chỉ có một câu: Thật sự là tự tạo nghiệt, đáng đời.
Sau đó, bà Cố điện thoại đến, hỏi Cố Anh Kiệt tình hình thế nào. Cố Anh Kiệt nói chi tiết, Tần Vũ Phi vẫn còn giận, không muốn quan tâm đến anh. Bà Cố nói: “Vậy con cũng đừng quá sốt ruột, phụ nữ giận qua một lúc rồi thôi, trước tiên con hòa hoãn lại một chút, đợi nó hết giận thì tìm nó nói chuyện cho tốt.”
“Không được.” Cố Anh Kiệt nói: “Lúc cô ấy giận nếu con không đuổi theo quan tâm, cô ấy sẽ cảm thấy con không quan tâm cô ấy.”
Bà Cố nói thầm một câu: “Nào có nhỏ mọn như vậy.”
Cố Anh Kiệt mất hứng: “Mẹ, cô ấy không nhỏ mọn, cô ấy rất tốt.”
Bà Cố tức giận: “Thế nào không nhỏ mọn, bây giờ con thích nó, trong mắt con nó quả thực không có khuyết điểm.”
“Không phải, mẹ.” Cố Anh Kiệt tựa lưng trên ghế sô pha, nhớ đến dáng vẻ Tần Vũ Phi. “Con rất thích cô ấy, nhưng con cũng biết cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, con cũng có khuyết điểm, ai không có chứ. Chỉ là con thích cô ấy, ngay cả khuyết điểm của cô ấy con cũng thích.”
Bà Cố trầm mặc vài giây, trả lời: “Thật đáng tiếc, rõ ràng nó không có ý định yêu cả khuyết điểm của con.”
Cố Anh Kiệt trầm mặc, bà Cố cảm thấy lỡ miệng, bình thường bà nói chuyện có chút không lọt tai, nhưng hôm nay tâm tình con trai không tốt, bà nói như vậy quá đả kích nó rồi. Nhưng trong lòng bà thiên vị con trai, cảm thấy Tần Vũ Phi tức giận như vậy thì hơi quá. “Được rồi, ý mẹ là con cũng không nên để trong lòng quá, yêu nhau nào có ai không cãi vã, không giận hờn đâu.”
Cố Anh Kiệt hỏi: “Mẹ, hôm qua hai người nói chuyện gì đó, cô ấy vui vẻ như vậy, nói mẹ đồng ý chuyện của chúng con rồi. Trước kia con còn tưởng rằng mẹ sẽ giữ nguyên ý nghĩ này.”
Bà Cố có chút xấu hổ: “Mẹ cũng không nói là đồng ý, nói đúng là nếu các con hòa hợp mà nói mẹ cũng sẽ không cản trở hai đứa. Là do nó dễ dàng vui vẻ.”
Cố Anh Kiệt nghĩ đến Tần Vũ Phi hào hứng nhảy nhót, khóe miệng cong lên: “Vậy sao mẹ có thể nói những điều này? Mẹ cũng thấy cô ấy rất đáng yêu đúng không?”
Bà Cố suy nghĩ, thở dài: “Nó rất có lòng. Mẹ cũng không phải nhìn trúng cái gì khác, chính là nó nói, các con đã rất cố gắng, muốn một kết quả tốt. Mẹ đã cảm thấy, nó sẽ đối tốt với con. Nào biết gặp mặt một lần lại ầm ĩ thành như vậy.”
Ngực Cố Anh Kiệt như bị đấm mạnh một cái. Lập tức nói không nên lời.
Cô ấy nói bọn họ đã rất cố gắng, muốn một kết quả tốt. Nhưng cô vất vả lấy lòng mẹ anh, ngoảnh lại liền phát hiện anh và bạn gái cũ dây dưa không rõ. Cố Anh Kiệt không cách nào hình dung nỗi đau trong lòng anh, đành phải nói với mẹ anh mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi. Khi nào về sẽ gọi lại.
Cúp điện thoại, Cố Anh Kiệt cảm thấy hốc mắt nóng lên, anh lấy tay dụi, lại thấy nước mắt.
Hóa ra đàn ông cũng sẽ khóc.
Bởi vì anh cũng đau lòng.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: A Kiệt, A Kiệt, ngày mai đến bước đường cùng cậu nghĩ được cách phản công chưa?
Cố Anh Kiệt: Không có.
Tác giả: Vũ Phi, Vũ Phi, ngày mai cô nghĩ ra cách duy trì trái tim băng giá tra tấn cậu ta chưa?
Tần Vũ Phi: Không có.
Tác giả: Này, các người sao lại như vậy? Vậy ngày mai làm sao cập nhật bây giờ?!!!
Cừu Chính Khanh (nghiêm túc): Tôi có một đề nghị.
Tác giả: Nói mau nói mau!
Cừu Chính Khanh (nghiêm túc): Bà viết lên trên kia hai chữ kết thúc, sau đó có thể ghi tôi là nam chính của quyển sách kia.
Tác giả: …
Cừu Chính Khanh: Bà thấy thế nào?
Tác giả: Độc giả rất dữ dằn đó, rõ ràng là không có kết quả, đều không có kết quả.
Cừu Chính Khanh: Như vậy à. Vậy bà viết Cố Anh Kiệt đi tìm Tần Vũ Phi xin lỗi, sau đó tông xe bỏ mình, Tần Vũ Phi tự tử. Như vậy là có kết quả rồi. Sau đó tôi làm nam chính, hôm đó bà có thể viết tôi và Tiểu Đình gặp nhau tại tang lễ của bọn họ. Ngay cả mở đầu nội dung đều có rồi, bớt được nhiều việc.
Tác giả: … Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi Tiểu Đình xem nhân vật nam chính như vậy cô ấy còn dám yêu không.