Ngày hôm nay, Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt mỗi người đều đang suy nghĩ.
Buổi chiều lúc gần ăn cơm tối, Tần Văn Dịch về nhà. Tần Vũ Phi lén quan sát. Tần Văn Dịch về nhà chuyện đầu tiên là tìm bà xã. Tất nhiên cha cô nhỏ giọng thông báo cho mẹ, không phải hô to “Bà xã tôi đã về” mà là đưa bóng cho quản gia xong sau đó liền yên lặng đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi, thấy trên đó không có gì khác thường. Tần Vũ Phi đang ở trong phòng khách, gọi một tiếng “Cha” sau đó giả bộ bận rộn xem tạp chí, thật ra là đang chú ý đến nhất cử nhất động của cha cô.
Tần Văn Dịch nói chuyện với con gái hai câu, đại loại như “Sao không ra ngoài chơi?”, sau đó liền rời khỏi. Tần Vũ Phi nhướn cổ lên, thấy cha mình đi về phía phòng ăn, vì vậy cô bỗng nhiên hiểu được, cha cô đang đi tìm bà xã của ông.
Bà Tần đang bày biện thức ăn trong phòng ăn. Ngước lên thấy Tần Văn Dịch, mỉm cười hỏi ông: “Ăn chưa? Hôm nay tôi nấu súp.”
“Ừ, lấy chén đũa cho tôi.”
Tần Vũ Phi đi qua, nghe cha cô nói như vậy, giọng điệu còn rất nghiêm túc. Sau đó Tần Văn Dịch lên lầu thay quần áo, bà Tần hát ngâm nga tiếp tục bày biện.
Lúc ăn cơm, Tần Văn Dịch ăn cũng không nhiều, nhưng uống hai chén súp. Trước kia Tần Vũ Phi không để ý cha cô, hôm nay nói chuyện với mẹ một hồi sau đó tỉ mỉ quan sát cha mình. Cô cảm thấy, cha cô nhất định đã ăn ở bên ngoài rồi, bây giờ ăn không vô, nhưng muốn làm mẹ vui nên uống chén súp mẹ cô nấu.
Ăn ít nên ngồi trên bàn ăn sẽ rất rảnh. Tần Vũ Phi đã thấy cha cô rất rảnh rỗi thỉnh thoảng liếc nhìn mẹ cô.
Được rồi. Tần Vũ Phi khẳng định, bụng cha cô thực sự không đói, ông đến phòng bếp tìm bà xã để được yêu thương. Làm ơn đi mà, lớn tuổi như vậy rồi, còn thích hợp dùng ánh mắt này nhìn bà xã sao? Tần Vũ Phi há miệng ăn, cô không thể chịu thua, cô cũng muốn ba mươi năm sau còn có thể nhìn chồng mình như vậy.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Không từ bỏ, không từ bỏ. Đây là muốn nói cái gì? Quan tâm làm gì, dù sao cũng có thể nói đến Cố Anh Kiệt nhà cô.
Cố Anh Kiệt bên kia đã ăn cơm chiều. Hắn bị bà Cố gọi về nhà ăn cơm. Vào cuối tuần, gia đình hai anh chị hắn đều ở đây. Bà Cố nghĩ, tình cảm của con trai bị đả kích, muốn lấy tình cảm trong gia đình ấm áp làm anh vui vẻ trở lại.
Cố Anh Kiệt dở khóc dở cười, dù sao về nhà ăn cơm là được rồi.
Trên bàn cơm bà Cố hỏi con trai vài câu gần đây thế nào, Cố Anh Kiệt nói công việc rất thuận lợi, bị bà Cố trợn mắt nhìn. Sau đó chủ đề trên bàn cơm trái một câu phải một câu, Cố Anh Từ hỏi chồng điện thoại bị gì, gọi không được. Con rể Cố gia giải thích vài câu. Cố Anh Kiệt nghe được giật mình, anh nghĩ ra cách rồi.
Cố Anh Kiệt nhanh chóng cơm nước xong xuôi chạy đi lấy điện thoại gọi. Bà Cố trợn mắt nhìn con gái. Cố Anh Từ không hiểu: “Làm sao vậy?”
Bà Cố tự nhủ trong lòng thật sự là “Ấm nào không sôi thì lấy ấm đó” (1), nhưng trên bàn cơm nhiều người, bà cũng không nên nói gì. Nhưng sau khi ăn xong bà kéo con gái qua một bên, cùng bà nghe ngóng Tần Vũ Phi.
(1) Na hồ bất khai đề na hồ: Là một thành ngữ phổ biến, đề cập đến một cái ấm nước không đun sôi được, đó là ấm bị hỏng. Người nào chọn cái ấm đó nghĩa là cố ý chạm vào nỗi đau, khuyết điểm của người khác.
“Ừ rất tốt, rất có năng lực.”
“Chỉ là quá nóng tính.” Bà Cố nói.
“Ồ.” Cố Anh Từ không biết nên nói gì. Cô biết rõ mẫu thân đại nhân chính là tìm người phù hợp với bà một chút. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa thăm dò tâm tư của mẫu thân đại nhân.
“Nóng tính sao, biết rõ phải trái là được.” Bà Cố còn nói.
“Vâng.” Cố Anh Từ may mắn bản thân vừa rồi chưa nói nóng tính thật sự không tốt.
“Nếu không phải nhờ cái tính khí này, cũng không khiến A Kiệt đến tình cảnh kia. Con nhìn nó xem, làm việc vẫn có chút thủ đoạn đấy.”
Cố Anh Từ gật đầu, trong lòng nghĩ: “Từ ‘Thủ đoạn’ dùng ở đây là khen hay là chê nhỉ?”
“A Kiệt làm việc có lúc không đủ quyết đoán. Con nói xem nó đã qua lại với rất nhiều người, sao lại không có một ai lâu dài.”
Cố Anh Từ im lặng, làm việc thiếu quyết đoán với yêu đương chưa bao giờ có kết quả liên quan chỗ nào vậy? “Lần này, tuy là hơi nóng tính, nhưng tốt hơn so với những người trước.”
“Vâng.” Những người trước mẹ cũng chưa từng gặp, sao lại nhận thấy tốt hơn? Cố Anh Từ thận trọng hỏi: “Mẹ, mẹ thích Tần Vũ Phi sao?”
Bà Cố nghiêm mặt: “Mẹ thích nó gì chứ, cũng không phải mẹ yêu đương.”
Cố Anh Từ cũng không tìm ra nội tình, rốt cuộc mẹ muốn nói điều gì?
Bà Cố do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Con nói, mẹ có nên hẹn bà Tần ra ngoài uống trà, hỏi thăm tình hình?”
Cố Anh Từ quay đầu lại gọi lớn: “A Kiệt, mẹ hỏi em có cần mẹ mời bà Tần ra ngoài uống trà, gắn kết tình cảm một chút không.”
Mọi người trong phòng đều lập tức dừng công việc trên tay nhìn mẹ con hai người này. Bà Cố vẻ mặt xấu hổ, ra vẻ muốn đánh con gái. Cố Anh Từ chạy nhanh: “Con đây làm việc rất quyết đoán mà.”
Cố Anh Kiệt đang gửi tin nhắn, cười cười với bà Cố: “Cám ơn mẹ. Chờ con và cô ấy liên lạc lại, nếu cần mẹ trợ giúp con sẽ nói.”
Bà Cố giật mình, nói thầm: “Ai muốn giúp anh. Con trai lớn như vậy rồi, còn muốn tìm mẹ giúp đỡ, cũng không sợ mất mặt.” Vừa thầm thì vừa đến phòng khách xem tivi. Chốc lát lại không nhịn được nói với người bạn già bên cạnh: “Thật ra, hôm nào đó mời Tần gia cùng ra ngoài ăn một bữa cũng tốt. Đến lúc đó hai đứa nó gặp nhau, sau này ra sao chúng ta làm cha mẹ cũng sẽ không xen vào.”
Cố Anh Kiệt không nghe thấy cha và mẹ bàn bạc, chẳng qua tâm trạng của anh coi như không tệ, anh cảm thấy rất có hi vọng. Anh gửi tin nhắn cho Tần Vũ Phi nói: “Anh mở chức năng cuộc gọi chờ, sau này bất kể anh nghe điện thoại của ai, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của em.”
Sau khi tin nhắn gửi đi hai phút, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn, là số điện thoại cũ của anh, Cố Anh Kiệt cầm lên xem, lại có thể là Tần Vũ Phi nhắn tới, cô viết: “Tôi xóa số điện thoại của anh khỏi danh sách đen rồi.”
“Ha ha.” Cố Anh Kiệt vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Anh cầm điện thoại chạy lên tầng, trở về phòng, để tiện nói chuyện riêng.
Bà Cố thấy con trai cười đến giống như một thằng điên, không khỏi cau mày, làm mẹ thật sự là lao tâm khổ trí. Con trai cả và con gái kết hôn đã lâu như vậy, bà cũng không nhớ năm đó nó có lúc nào tụi nó ngốc như vậy không.
Cố Anh Kiệt chạy về phòng, gọi điện thoại cho Tần Vũ Phi, ha ha, thực sự có thể gọi. Anh rất vui. Nhưng mà một giây sau điện thoại đã bị ngắt. Mặt của anh cứng ngắc, còn chưa kịp khổ sở, điện thoại đã reo lên.
Là Tần Vũ Phi gọi tới.
Cố Anh Kiệt than một tiếng lăn lên giường, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, sẽ thật sự bị bệnh tim.
Anh nhanh chóng nhận điện thoại, cảm giác tâm trạng của mình thay đổi thật sự quá nhanh.
“A lô.”
“Cố Anh Kiệt.”
Hai người đồng thanh nói. Cố Anh Kiệt mỉm cười.
“Cười cái gì mà cười.”
“Cảm thấy giọng nói của em thật sự rất êm tai.”
“Cố thiếu, anh lại dỗ ngon dỗ ngọt rồi.” Tần Vũ Phi thở dài, cô lại tái phát rồi, anh nói lời ngọt ngào cô lại nghĩ trước kia có phải anh cũng nói như thế với bạn gái cũ.
“Em gọi cho anh anh thật sự rất vui.” Cố Anh Kiệt tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt.
“Vì vậy có thể coi như tôi chủ động gọi.”
Cố Anh Kiệt lại cười, nữ vương đại nhân thật đúng là sĩ diện, ai gọi trước có gì quan trọng đâu, chuyện này mà cũng muốn tranh giành, khó trách cô ngắt điện thoại của anh rồi gọi lại.
“Anh không cần lúc nào cũng cười, ngu ngốc.”
“Anh cài đặt điện thoại tốt rồi, sau này điện thoại của em anh nhất định sẽ không bỏ lỡ, sẽ khiến em không vui nữa .” Cố Anh Kiệt nắm bắt thời gian nói chuyện chính.
“Ừ. Nhưng trước đây cho dù anh đã biết tôi gọi, cho dù để tôi chen ngang nói trước, sau đó anh vẫn trả lời điện thoại bày tỏ của phụ nữ, vậy tôi vẫn sẽ tức giận. Lòng dạ tôi hẹp hòi, còn nhớ không?”
“Vậy sau này có phụ nữ gọi anh đều đưa cho em kiểm tra một chút.”
“Tôi là thư ký của anh à.”
“Anh sẽ từ chối kiên định hơn, khuyên nhiều lần không được anh sẽ giao cho em. Anh sẽ nói cho các cô ấy biết mời cô nói chuyện với bà xã của tôi.”
“Ai là bà xã của anh?”
“Anh sẽ đưa em đi gặp bạn anh, còn có họ hàng và những người xã giao, nếu như bọn họ đều biết càng khẳng định chúng ta đang yêu, thật ra cũng sẽ rất ít người cố ý muốn chen chân. Nếu thật sự có, thì là người kia không tốt, lúc ấy lạnh lùng mà từ chối cũng hợp lý.
Lời này của Cố Anh Kiệt khiến Tần Vũ Phi trầm mặc, cho nên tính ra cô từ chối công khai tình cảm lưu luyến cũng là một trong những nguyên nhân tạo thành cục diện bây giờ. Cô không có cách nào phủ nhận, cô cũng có trách nhiệm. Hôm nay cô đã đổi một góc độ khác để nghĩ về việc này, cô nghĩ nếu như cô là Cố Anh Kiệt cô sẽ xử lý như thế nào, tính cách của bọn họ, bạn bè chung quanh…
“Vì vậy tìm một cơ hội anh đưa em đi gặp bàn bè của anh thế nào? Chính thức giới thiệu một chút. Thật ra đa số mọi người em đều biết, chỉ là chính thức tuyên bố thân phận mới một chút, được không?”
“Cố Anh Kiệt.”
Cô không đồng ý ngay lập tức. Trong lòng Cố Anh Kiệt thoáng trầm xuống, nhưng liền giữ vững tinh thần: “Bây giờ anh đi tìm em được không, chúng ta lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em.”
“Cố Anh Kiệt, tôi phát hiện hóa ra cha mẹ của tôi rất yêu thương nhau.”
Cố Anh Kiệt sửng sờ một chút, sao đột nhiên nói đến cha mẹ yêu thương nhau.
“Cố Anh Kiệt, tôi cảm thấy trong chuyện tình yêu, tôi rất ngu ngốc, anh cũng không thông minh.”
“Ừ.” Lời này nên trả lời thế nào mới tốt đây? “Vậy coi như trời sinh một cặp?”
“Anh nói chuyện buồn nôn ngược lại rất có thiên phú đấy, nhưng nói yêu đương không được.”
Cố Anh Kiệt xoa trán, góp ý quả là có chiều sâu. Nữ vương, em muốn gì đây?
“Cố Anh Kiệt, tôi gọi điện là muốn nói với anh một chuyện.”
Cố Anh Kiệt lập tức có chút khẩn trương: “Chuyện gì em?”
“Tôi muốn đi nước ngoài một chuyến, ra ngoài một chút. Lúc tôi không ở đây, mong anh giữ mình trong sạch, không được nhìn các cô gái khác.”
Ra nước ngoài? Cố Anh Kiệt vội vã nói: “Em đưa anh theo giám sát anh đi.”
“Không được, tôi muốn đi một mình.”
Cố Anh Kiệt nhíu mày, cô nói vậy là có ý gì? Cơn giận còn chưa tan sao?
Đầu bên kia điện thoại im lặng, bỗng nhiên mũi Tần Vũ Phi có chút chua xót: “Cố Anh Kiệt, em có rất nhiều khuyết điểm, em cũng có vấn đề của em. Em thừa nhận trong chuyện này cũng có trách nhiệm của mình, nhưng anh và bạn gái cũ dây dưa không rõ thì thật sự không được.”
“Em vẫn còn giận sao?” Cố Anh Kiệt thở dài.
“Không thể nói là giận, nhưng khúc mắc chắc chắn vẫn phải có.”
Cố Anh Kiệt không biết nên nói gì, lời xin lỗi anh đã nói hết.
“Nhưng em muốn nói cho anh biết, em rất yêu anh, Cố Anh Kiệt, em yêu anh, cho nên mới khó vượt qua như vậy.”
Cố Anh Kiệt nghe xong trái tim đã muốn tan chảy, cho một gậy lại cho một quả táo ngọt ngào, bà chằn nhà anh mới thật sự là cao thủ dỗ ngon dỗ ngọt.
“Em yêu anh, cho nên anh buồn em cũng sẽ buồn.”
Ai đúng ai sai, người kia sai bao nhiêu đều không quan trọng. Quan trọng là, một người không vui, người kia cũng không cách nào sống tốt.
“Cố Anh Kiệt, bây giờ em cảm thấy trong lòng còn rất rối, có mấy lời không nói rõ. Cho nên anh đợi em, em ra ngoài một chút, thả lỏng một chút, sau đó trở về cẩn thận suy nghĩ về anh. Không cho anh nhìn các cô gái khác, nếu không em sẽ đánh gãy chân anh.”
Tần Vũ Phi để lại câu nói tàn nhẫn đó, sau đó chưa qua mấy ngày, đã đi châu Âu.
Cố Anh Kiệt để cô đi, cũng để lại cho cô câu nói: “Tuy rằng em không nói lý lẽ, còn rất hung dữ, nhưng anh sẵn sàng nuông chiều em.”
Mỗi ngày Tần Vũ Phi rời đi, Cố Anh Kiệt đều gửi tin nhắn cho cô. Mỗi ngày đều có những hình ảnh mới, viết: “Đây là quà hôm nay, hy vọng em nhanh chóng trở về.”
Tần Vũ Phi cũng gửi tin nhắn cho anh, cũng có hình ảnh, chẳng qua thường là chụp trai đẹp trên đường. Nói cô tới đâu, nhìn thấy phong cảnh dễ chịu.
Cố Anh Kiệt cố ý gửi biểu cảm nghiến răng nghiến lợi qua, nói phong cảnh dễ chịu ở đâu, ngược lại là gửi chút ít ảnh chụp phong cảnh tới, thế nào đều là trai đẹp? Anh tỏ ra nghiêm khắc kháng nghị và nghiêm chỉnh thương lượng. Tần Vũ Phi biết tỏng anh ra vẻ, hỏi anh: “Anh cũng biết ghen sao?”
Cố Anh Kiệt đáp: “Anh đây không phải ỷ vào em yêu anh sao.”
Tần Vũ Phi đọc mấy lời này, lén lút khóc một lúc lâu. Cô yêu anh, cho nên anh có lòng tin với cô. Anh yêu cô, mà cô lại không đủ tin tưởng anh. Tính ra, anh thật sự là lỗ lớn rồi.
Hôm đó, Tần Vũ Phi nhận được hình ảnh của Cố Anh Kiệt, cô mở ra xem, lại là nước Mỹ, những vì sao, nhà hàng, đèn phố. Nhưng đã không còn là những nhà hàng đèn sao.
Anh đi Mỹ?
“Đèn sao đã biến mất, nhà hàng biến thành cửa hàng quà tặng, anh đang trong đó mua quà cho em. Em yêu, em muốn nhìn xem là vật gì không? Anh đã mua rất nhiều quà rồi, anh muốn tự tay tặng quà cho em. Đời người ngắn ngủi, luôn luôn có những việc ngoài ý muốn, anh sẽ cẩn thận, muốn bên cạnh em thật lâu thật lâu.”
Tần Vũ Phi ngây người.
Quá đáng, anh lại nói như vậy, muốn dọa cô sao?
Nhưng cô thật sự lo sợ.
Đã từng có người, là bạn thân nhất của cô, nhưng lại phản bội cô, cùng một chỗ với bạn trai cô phản bội cô, khắc nên vết thương nặng nhất trong lòng cô. Tình bạn đã hết, đời này không muốn gặp lai. Chỉ là chưa từng nghĩ, một ngày nào đó nhận được bưu kiện từ phương xa, người kia tìm kiếm những món quà vì cô, lặng lẽ nhớ nhung tình bạn mà các cô đã mất, mang theo tiếc nuối đi đến một thế giới khác.
Đây là nỗi đau trong lòng cô.
Nếu như bạn rất hận một người, cô ấy chết bạn có thể nào không vui? Tần Vũ Phi có thể dùng kinh nghiệm của mình để trả lời: Sẽ không. Chẳng những không vui, ngược lại sẽ rất khó chịu. Chỉ là nếu thời gian có thể quay ngược, biết rõ có kết quả này, cô vẫn sẽ chọn thù hận và chấm dứt, không thể tha thứ.
Con người chính là như vậy, tàn nhẫn và mềm lòng.
Đồng thời cùng tồn tại.
Cố Anh Kiệt biết rõ, chỉ có anh biết rõ. Trên thế giới này chỉ có anh biết chuyện này và tâm trạng như vậy của cô.
Anh lại lấy để đối phó cô.
Cô thật sự sợ. Cô yêu anh như vậy, cô sẽ sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn mang theo tiếc nuối. Trước giờ cô không dám nghĩ. Cô còn chưa tốt với anh, còn chưa hòa thuận như lúc ban đầu, còn chưa nói cho anh biết cô muốn cùng anh trải qua ba mươi năm, thậm chí năm mươi năm, nếu như có thể, đương nhiên càng lâu càng tốt. Cô đang thay đổi bản thân, cô hy vọng cô sẽ không kém cỏi như vậy, cô không muốn nổi giận lung tung, cô hy vọng cô có thể khoan dung và thông cảm hơn.
Cô đấu tranh như vậy vì anh! Nhưng anh lại có thể hù dọa cô!
Biết rõ là anh dọa mình, nhưng cô thật sự sợ.
“Cố Anh Kiệt, anh chờ đó! Trở về em sẽ đánh gãy chân anh!”
Vở kịch nhỏ:
Nguyệt lão: Tác giả, tại sao tôi chỉ có một bóng lưng?
Tác giả: Còn có thuyết minh đấy.
Nguyệt lão: …
Tác giả: Với lại, ông nhìn ý tưởng của ông xem, Cố Anh Kiệt nhanh chân giữ không được.
Nguyệt lão: Đây không phải lập tức bắn tia lửa ra bốn phía sau? Nguội quá không được, cần phải mạnh mẽ. Nguyệt lão bọn tôi thật là có trách nhiệm. Đúng rồi, tại sao tôi cảm thấy là lạ.
Tác giả: Bởi vì ông không có điện thoại, ông dùng cuốn nhật ký giả làm điện thoại gọi. Nguyệt lão các ông không được thể có điện thoại, tôi cũng không có cách nào.
Nguyệt lão: Thêm vài cái máy ảnh không được sao?
Tác giả: Cho ông ra ngoài ánh sáng một chút cũng không tệ, thật ra ông cũng không khác gì người qua đường, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Nguyệt lão: …
Tác giả: Nói thật lòng, lời nói của ông không quá quan trọng.
Nguyệt lão: Mẹ nó, cướp đi toàn bộ danh tiếng đưa cho 2238. Đúng rồi, tôi là số bao nhiêu?
Tác giả: Tôi quên rồi, còn phải xem xét thông qua nhà của chúng tôi có vợ giúp chăm sóc bề ngoài, dù sao ông cũng không quan trọng, số mấy cũng không sao.
Nguyệt lão: …