Mọi người hai bên gia đình đều là chỗ quen biết, hiện tại lại có thêm quan hệ giữa hai bạn trẻ cho nên cũng không còn câu nệ khách sáo, không khí bữa ăn rất nhanh trở nên vui vẻ, náo nhiệt.
“Chúng ta quen biết lâu như vậy nhưng thật không nghĩ tới A Kiệt và Vũ Phi sẽ ở cùng nhau. Sớm biết như vậy lúc trước nên cho chúng nó hợp tác, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.” Bà Cố nói như vậy.
“Như vậy cũng không được, có khi chúng ta tác hợp ngược lại chúng nó lại nhìn nhau không vừa mắt. Duyên phận của chúng nó đến thì tự nhiên chúng sẽ ở cùng một chỗ. Về sau thế nào cũng phải xem chính bản thân hai đứa, chúng ta là bậc trưởng bối, lo lắng suông cũng vô dụng thôi.” Bà Tần đáp lời, quay ra nhìn con gái.
Cố Anh Kiệt cũng quay đầu nhìn Tần Vũ Phi, nhéo nhéo tay cô, nở nụ cười.
Tần Vũ Phi lại vụng trộm trừng anh một cái, rút tay ra, từ đầu đến giờ cứ nắm tay cô, không định cho cô ăn cơm chắc.
Không còn bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, Cố Anh Kiệt lại thuận tiện đặt bàn tay to lớn của anh lên đùi Tần Vũ Phi. Vừa ăn cơm, vừa đáp lời các trưởng bối, lại vừa vụng trộm ăn đậu hũ của cô. Bà Cố hỏi cô Cố Anh Kiệt có bắt nạt cô hay không, lại nói bọn họ đang trong thời gian “Vợ chồng son quấn quýt”, rốt cuộc Tần Vũ Phi không nhịn được nữa, cô vừa trả lời “Khiến bác gái chê cười, là cháu không hiểu chuyện”, vừa cười cười đưa tay xuống dưới mặt bàn hung hăng véo Cố Anh Kiệt một cái.
Cố Anh Kiệt bị đau, chỉ dám hít một ngụm khí lạnh, nhịn xuống không kêu lên.
“Cũng là A Kiệt nhà chúng ta không đủ quan tâm, Vũ Phi, cháu đã thông cảm nhiều, tốt nhất mắng nó một chút mới được.” Bà Cố là đang ở trước mặt vợ chồng Tần gia nên cho Tần Vũ Phi chút mặt mũi.
“Đúng, đúng, sau này anh nhất định sẽ chú ý.” Cố Anh Kiệt cũng rất phối hợp phụ họa. Hiện tại, tâm tình anh đang tốt phơi phới, cảm thấy phong cảnh nhà hàng này rất tốt, đồ ăn thật ngon miệng, bốn vị trưởng bối thật có khí chất mà vợ tương lai của anh cũng thật xinh đẹp.
Anh lại chọn những món cô thích ăn nhất gắp cho cô, cái đĩa nhỏ trước mặt cô đã chất cao thấy ngọn luôn rồi.
Trước mặt có nhiều đồ ăn sẽ thật mất mặt thế nên Tần Vũ Phi chỉ có thể liều mạng ăn. Nhìn thấy khẩu vị cô có vẻ tốt như vậy, Cố Anh Kiệt càng cao hứng, không kìm lòng được lại gắp cho cô thêm một chút.
Bà Tần nhìn tình huống này, thật sự là thấy thói đời đang dần dần xoay chuyển, đồ ăn lại có thể thay đổi con người rồi. Bà mặt không biến sắc nói một câu: “Vũ Phi, con ăn ít một chút.”
Tần Vũ Phi còn chưa kịp đáp “Được”, Cố Anh Kiệt đã nói: “Không sao đâu bác, Vũ Phi còn hơi gầy, ăn nhiều một chút không có việc gì.” Nói xong lại mang vẻ mặt sủng ái mà gắp thêm hai miếng thịt cho cô.
Bà Tần không nói lời nào được, con gái à, mẹ muốn giúp con mà không thành, tự con nỗ lực đi.
Thế là bữa cơm còn chưa được hơn phân nửa, Tần Vũ Phi đã no căng rồi. Cô rất muốn đem chỗ đồ ăn dư lại cho Cố Anh Kiệt hết nhưng hai bên cha mẹ đều ở đây, cô không tiện làm vậy. Thừa dịp bốn vị trưởng bối đang nói chuyện phiếm không chú ý bên này, cô lại véo Cố Anh Kiệt một cái.
Cố Anh Kiệt đau đến nhe răng, hôm nay cô gái hung dữ của hắn nói chuyện bằng phương thức véo người sao? Anh quay ra thì thấy cô đang nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
“Muốn uống đồ uống?” Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Anh lấy đồ uống cho cô. Cô nhận cốc đồ uống, định thừa dịp xin trợ giúp, nói với anh cô không ăn được nữa, nhưng chưa kịp mở lời thì di động của anh đổ chuông.
Tần Vũ Phi thần kinh nhạy cảm lại lo lắng, nhanh chóng uống hết đồ uống. Cố Anh Kiệt lấy điện thoại di động ra nhận cuộc gọi, vừa mở miệng liền nói: “Xin lỗi, tôi chưa trả lời cậu.” Không biết người bên kia điện thoại nói gì, Cố Anh Kiệt nói với mọi người:”Thật ngại quá, con ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Sau đó đứng dậy, trước khi đi còn sờ sờ tai Tần Vũ Phi để trấn an cô, sau đó vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được rồi, không có việc gì, cậu nói đi.”
Tần Vũ Phi không nén nổi suy nghĩ lung tung, đầu óc hoàn toàn không khống chế được cứ đoán người gọi tới là ai. Mấy vị trưởng bối lại bắt đầu trò chuyện về bọn họ, Tần Vũ Phi để không thể hiện ra thái độ khác thường, cũng nhắc nhở bản thân phải thả lỏng tâm tình nên lại bắt đầu ăn đồ ăn. Nhưng mà ăn thật sự không được, Cố Anh Kiệt cũng chưa quay lại.
Tần Vũ Phi nhịn không được, đành nói cô muốn đi toilet rồi đi ra ngoài. Tại một đầu hành lang, Cố Anh Kiệt đang đứng ở bên cạnh bồn cây xanh nói chuyện điện thoại, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô liền vẫy tay. Tần Vũ Phi đi qua, Cố Anh Kiệt một tay kéo cô ôm vào lòng vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Được, không thành vấn đề.”
Tần Vũ Phi nhích gần vào anh đến gần cái điện thoại mà nghe, Cố Anh Kiệt nhân cơ hội hôn lên lên má cô một cái rồi quay màn hình điện thoại cho cô xem, tên người gọi là “Sam”, hơn nữa giọng nói cũng là giọng nam. Tần Vũ Phi bĩu môi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Cô bày ra vẻ mặt phụng phịu, chỉ chỉ đầu kia hành lang, dùng khẩu hình miệng nói: “Toilet.” Tỏ ý là cô muốn đi toilet chứ không phải muốn nghe anh nói chuyện điện thoại.
Kết quả là Cố Anh Kiệt liền vui vẻ cười, dường như là nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô. Tần Vũ Phi đánh vào cái tay anh đang ôm hông cô một cái, vênh vào tự đắc mà đi.
Lúc Tần Vũ Phi từ toilet đi ra, Cố Anh Kiệt đã đợi ở bên ngoài. Cô chưa kịp nói gì, anh đã kéo cô đến góc tường, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Vội vàng không kìm được.
Tần Vũ Phi rất muốn cười, lại muốn kháng nghĩ thầm nghĩ địa điểm này không lãng mạn một chút nào. Nhưng anh vừa khẩn thiết lại vừa nhiệt tình, mà tâm tình cô thì cũng giống anh vậy.
Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, Cố Anh Kiệt lưu luyến không rời khỏi môi cô, lại mổ mổ thêm một chút, sau đó nói với cô: “Là bạn của anh, Tôn Diệc An, cậu ta đang đầu tư vào một hạng mục, cần chút tiền quay vòng nên hỏi anh mượn tiền.”
“Nhiều hay ít?” Tần Vũ Phi biết người tên Tôn Diệc An này, làm sao anh ta lại không có tiền.
“Một trăm tám mươi vạn.”
“Một chút tiền đó sao anh ta lại không có chứ?”
“Cha cậu ta không cho cậu ta theo đuổi hạng mục này, cậu ta giấu diếm mà làm, hiện tại hạng mục này cần thêm ít tiền, cậu ta yêu cầu khoản tiền này thì sẽ bị cha cậu ta phát hiện, mà giờ cũng chưa nghĩ ra được cái cớ nào để rút tiền công ty cho nên dứt khoát đi mượn trước.”
“À.” Tần Vũ Phi thực ra cũng không để ý chuyện tiền nong, “Anh ta không gây ra phiền phức gì chứ?”
“Sẽ không. Vừa rồi cậu ta đã nói rõ tình huống với anh, không có việc gì, chỉ là cậu ta vừa mới cãi nhau với ba khá căng, mà hạng mục này ba cậu ta đã nói rõ không được làm nên muốn giấu diếm chuyện này thôi.” Cố Anh Kiệt hôn hôn chóp mũi cô, “Đây là anh sợ em lo lắng cho nên mới nhanh chóng báo cáo với em đó. Sau này anh có chuyện gì hay gặp người nào cũng đều nói với em.”
Tần Vũ Phi giả bộ bày ra bộ dáng hung dữ nói: “Em là người nhỏ mọn vậy sao? Em không yêu cầu anh chuyện gì cũng phải báo cáo với em đâu.”
“Đúng, đúng, em không yêu cầu, là anh tích cực chủ động.”
“Vậy nhất định phải báo cáo rõ ràng một chút.” Tần Vũ Phi đưa tay nghịch cổ áo anh.
Cố Anh Kiệt cười, lại hôn lên trán cô.
“Anh mặc bộ quần áo này thật đẹp trai nha.” Xét thấy anh biểu hiện tốt nhứ vậy, cô quyết định phải khen anh, thế nhưng lại nói thêm một câu: “Là mắt nhìn của em thật tốt.”
Cố Anh Kiệt lại cười, nói: “Lấy điện thoại của em ra đây.”
“Để làm gì, em mới không có nhắn tin với người đàn ông nào khác, không cần kiểm tra.” Tần Vũ Phi vừa nói vừa đưa điện thoại đưa cho anh.
Cố Anh Kiệt cầm điện thoại của cô: “Ánh mắt em tốt như vậy, mà người đàn ông của em lại đẹp trai như vậy cho nên cho anh ta lên chức đi chứ.” Anh vừa nói vừa mở danh bạ điện thoại, tìm cái tên “Bạn trai” đổi thành “Ông xã tương lai”.
“Vừa ấu trĩ vừa buồn nôn.” Tần Vũ Phi nhíu mày phê bình, thế nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ nhếch lên cười.
“Ấu trĩ lại buồn nôn cũng được, đây chính là chuyện tình yêu.” Cố Anh Kiệt lại đưa điện thoại của anh cho cô: “Tới lượt em.”
Tần Vũ Phi cắn môi, mở danh bạ điện thoại của anh, miệng còn oán giận: “Viết tên buồn nôn như vậy mà bị người khác nhìn thấy thì thật mất mặt.”
“Em mất mặt anh cũng không ghét bỏ.”
“Anh là kẻ đa tình, trong điện thoại di động có đống tên buồn nôn này.”
“Này.” Cố Anh Kiệt kháng nghị.
Tần Vũ Phi lưu tên xong, đưa điện thoại trả cho anh. Cố Anh Kiệt nhìn một chút, hài lòng cho vào túi áo. Lại ngẩng mặt lên, thấy hai má cô phiếm hồng, đôi mắt sáng như sao, rõ ràng là bộ dạng thẹn thùng mà lại xinh đẹp như vậy, thực sự làm trái tim anh xúc động.
Anh ôm cô vào lòng, “Rồi sau này, sẽ có ngày chúng ta phải xóa hai chữ “Tương lai” đó đi.”
“Anh nói xem như thế nào thì đủ tiêu chuẩn đến ngày đó vậy?” Cô là thật tâm muốn hỏi.
Cố Anh Kiệt suy nghĩ một chút: “Anh thấy giờ cũng không khác biệt lắm, hay là bây giờ luôn đi.”
“Anh nói vậy chẳng khác gì không nói.” Tần Vũ Phi như nữ vương nói: “Em thì rõ ràng hơn, đợi em không giận anh vô cớ, khi điện thoại anh vừa có chuông một cái hay anh vừa đi ra ngoài một cái em cũng sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, hẳn là không không khác biệt lắm nhỉ.”
“Sao anh thấy tiêu chuẩn của em nghiêm khắc quá vậy, nghe có chút xa vời.”
Tần Vũ Phi ra sức vỗ anh một cái, bỗng nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, Tôn Diệc An có phải là anh trai của cái cô Tuyết gì đó không?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta sẽ không quỵt tiền của anh rồi sau đó nói gán em gái để trả nợ chứ?”
Cố Anh Kiệt cười ha ha, “Sao em lại đáng yêu thế chứ?”
Tần Vũ Phi Lại vỗ vỗ anh: “Cố Anh Kiệt, anh không được cười, có gì buồn cười chứ?”
“Cậu ta không thế đâu, cậu ta là bạn tốt của anh, biết anh có bạn gái rồi thì không muốn cho anh làm em rể tốt của cậu ta được, đúng không? Lần trước vấn đề nguyên liệu của công ty em, cậu ta đã giúp anh nhiều, không cần nói giao tình thế nào, anh chắc chắn phải giúp cậu ta. Yên tâm đi, không có âm mưu quỷ kế gì đâu.” Anh lại cười: “Hơn nữa chuyện không trả tiền gán em gái trả nợ này thật không đáng gọi là âm mưu quỷ kế, rất buồn cười đó. Cũng phải có người muốn mới được, em làm thế nào nghĩ ra vậy.”
“Em chỉ nói đùa một câu vậy thôi, anh nói nhiều như vậy là như thế nào?” Tần Vũ Phi hung dữ nói.
Nhưng mà Cố Anh Kiệt đối với sự hung dữ của cô đã quen rồi, không có sợ, anh lại bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Vũ Phi, em cứ luôn gọi anh là Cố Anh Kiệt.”
“Đúng vậy, không được sao?” Cô trừng mắt.
“Đương nhiên không được, rất không thân mật.”
Tần Vũ Phi đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Ai muốn thân mật với anh.”
“Gọi A Kiệt, hoặc là anh yêu cũng được.”
Tần Vũ Phi mím môi, Cố Anh Kiệt đưa tay ôm lấy gò má cô, kéo cô vào lòng thật chặt: “Tối thiểu phải gọi A Kiệt.” Anh hạ giọng ghé sát vào mặt cô nói.
Tần Vũ Phi càng đỏ mặt hơn.
“Nhanh lên một chút gọi anh đi, gọi một tiếng đi.” Anh cúi đầu, chóp mũi anh cọ cọ vào chóp mũi cô.
Tần Vũ Phi thấy rất xấu hổ, rõ ràng là xưng hô bình thường, chuyện này cũng rất bình thường lại bị anh làm cho thành xấu hổ thế này.
“Gọi đi, A Kiệt chỉ có hai chữ.”
“A Kiệt.” Cô khe khẽ gọi một tiếng, sau đó môi anh liền phủ lên môi cô.
Tần Vũ Phi xúc động, thật sự thấy hai chữ này rất dễ nghe. Cô kiễng chân đón lấy nụ hôn của anh.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Chủ ý không trả tiền gán em gái trả nợ không tồi nha.
Cố Anh Kiệt: Có người hỏi ý kiến bà sao?
Tác giả: Tôi không cần người khác hỏi, tôi tích cực chủ động. Cậu không thích tình tiết dùng em gái gán nợ này sao?
Cố Anh Kiệt: Đương nhiên không, nhiều lời vô ích.
Tác giả: Nếu không, tự dùng bản thân gán nợ thì sao?
Cố Anh Kiệt: Bà cảm thấy lâu lắm tôi không sửa lại vũ khí đúng không?
Tác giả: Kết chuyện không còn xa đâu, cậu không lấy lòng tác giả, tự chịu khổ.
Cố Anh Kiệt: …