Được biết Cố Anh Kiệt sẽ tới tham gia bữa tiệc, đám bạn xấu kia mừng như điên. Mọi người tụ tập trong nhà Tôn Diệc An bàn bạc xem làm thế nào để trừng trị Cố Anh Kiệt cái tội trọng sắc khinh bạn. Nào là phạt cậu ta uống hết một chai, cởi quần áo, ca hát đều nghĩ ra rồi.
Tôn Diệc An giơ tay đánh ngay một người. "Đây là bữa tiệc của em gái tôi, cởi quần áo cái rắm ý! Các người không giữ ý một chút, làm hỏng bữa tiệc của em gái tôi thì tôi đánh chết các người."
Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh cười to: "Sẽ không đâu, mọi người náo nhiệt một chút mới vui chứ. Không thì mở tiệc có ý nghĩa gì. Quan trọng nhất là mọi người vui vẻ, chơi cái gì đều được."
"Hay lắm." Một đám bạn bè liền nói: "Là chính miệng Shirley nói nhé, Sam, cậu học hỏi em gái cậu đi."
Tôn Diệc An nhìn tên bạn với ánh mắt khinh bỉ. Tôn Diệc Tuyết lại cười: "Nhưng mà em đánh cuộc các anh, uống với anh ấy không lại đâu, còn cởi quần áo á, ha ha, James chắc chắn sẽ trở mặt."
"Cậu ta dám! Mẹ nó, cậu ta không hoạt động gì với anh em đã bao lâu rồi. Tìm một người bạn gái cũng giống như tìm được mẹ vậy. Ai không có bạn gái chứ, sao không mang người đến đây để mọi người cùng gặp mặt. Bạn gái hắn quý giá đến mức không thể gặp người khác sao? Anh còn tưởng có chuyện gì xảy ra, lâu như vậy không thấy mặt, hóa ra là thế. Cậu ta nói cậu ta muốn nỗ lực gây dựng sự nghiệp làm cho dân giàu nước mạnh đi, anh đây cũng không nói gì nữa, đằng này có bạn gái một phát là không cần bạn thân nữa, như vậy sao được? "Cũng không trách James được" Tôn Diệc Tuyết bày ra bộ mặt khuyên giải, "Chắc anh ấy có nỗi khổ riêng"
"Nỗi khổ riêng cái con khỉ. Không phải chỉ là Tần Vũ Phi sao? Nếu thật sự bị một đứa con gái quản như vậy, cậu ta còn mặt mũi gì nữa? Lần này nhất định phải dạy dỗ lại thật tốt, để cậu ta hối hận, trở lại làm bạn tốt." Một người kêu lên.
"Dẹp đi, rõ ràng là các người mượn cớ để làm loạn, bạn thân cái rắm." Tôn Diệc An vạch trần bọn họ.
"Được rồi, trước tiên đừng nói cho Jason, tên kia thân thiết với James, lại tiết lộ hết. Chúng ta phải chỉnh cho hắn trở tay không kịp." Một người nói, mọi người đều tán thành, đều muốn này phải chỉnh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ mới vui.
"Nếu như cậu ta đưa Tần Vũ Phi theo thì sao?" Một người trong đó lại nói.
"Không phải nói không chịu tới sao?"
"Tôi có nói nhỡ đâu, chúng ta bày xong kế hoạch rồi, cậu ta lại mang theo Tần Vũ Phi, như vậy không ổn."
"Mang thì mang, dẫn theo càng tốt. Nếu như dẫn theo Tần Vũ Phi, bọn anh phải dạy dỗ cô ta, giúp James lập uy. Cho cô ta biết, James có chỗ dựa là anh em ta đây."
"Tôi nhớ không lầm thì lúc nãy có người nói là muốn chỉnh chết cậu ta mà nhỉ?" Tôn Diệc An lạnh lùng vạch trần bọn họ.
"Chỉnh cậu ta là một chuyện, giúp cậu ta là việc khác, hai việc khác nhau. Thế này mới là bạn thân chứ."
"Nếu James mang theo Tần Vũ Phi tới, mọi người nên khách khí với người ta một chút. Đừng làm James khó xử. Nói thật ra khuyên hay mắng cậu ta là chuyện, trước mặt bạn gái cậu ta, dù thế nào cũng phải giữ cho cậu ta chút mặt mũi. Đúng là Tần Vũ Phi có nhiều lời đồn truyền đi truyền lại, nhưng thật ra hiểu biết của mọi người về cô ấy rất ít, James cũng không phải người qua loa, nếu cô ấy thực sự kém như vậy, cậu ấy sẽ không yêu đương với cô ấy đâu." Tôn Diệc An nói giúp Cố Anh Kiệt khiến Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh hơi nhíu mày.
"Nói đi cũng phải lại nói lại." Tôn Diệc An tiếp tục nói, "Lần trước chuyện của Abby vài người cũng thấy rồi đấy, Tần Vũ Phi cũng không phải người dễ chọc, khi đó mà ầm ĩ lên, James không có mặt mũi, mọi người ầm ĩ với một cô gái, còn đâu mặt mũi để mà ra ngoài nữa. Suy nghĩ ở góc độ khác đi, nếu như bạn gái của mình không được anh em của mình thích, các anh em đối xử không lễ độ, mọi người nghĩ như thế nào."
Tôn Diệc An nói xong, mọi người đều ngậm miệng, không ai trả lời được.
Tôn Diệc Tuyết vội vàng: "Ấy, anh cũng khoa trương quá rồi, có nghiêm trọng vậy đâu. Mọi người vẫn hay thích nói đùa. Em nghĩ Tần Vũ Phi sẽ không đến đâu, nếu như cô ấy chịu tới, James đã sớm đồng ý rồi. Kéo dài đến mức cuối cùng mọi người cùng mời trái mời phải mới được, như thế không phải là thái độ rõ ràng rồi sao. Nói không chừng James lén lút đến đây ý. Hơn nữa, nếu như Tần Vũ Phi muốn tới, James nhất định đã nói với mọi người rồi, để mọi người chuẩn bị tâm lý trước. Anh ấy chỉ nói anh ấy tới thôi mà. Cho nên chúng ta cũng không cần lo lắng."
Một người bạn nói: "Sam nói vậy cũng có đúng. Dù sao James cũng đến, chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch trừng trị hắn một chút, không thì thực sự không nuốt trôi cục tức hắn đã vứt bỏ chúng ta lâu như vậy. Tần Vũ Phi không đến cũng tốt, Sam nói đúng, chúng ta có điều gì thì ngầm nói với James, Tần Vũ Phi là ai chứ, không cần phải động đến cô ấy."
Người còn lại kêu lên: "Được rồi, được rồi, phải nhanh lập kế hoạch. Cho cậu ta chơi cái gì thì tốt, tôi không thể chờ được nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của cậu ta."
Một đám người lại khí thế ngất trời thảo luận. Tôn Diệc Tuyết tựa như luôn luôn vui đùa mà đưa một số ý kiến, sự tình cũng không được thuận lợi như cô ta tưởng tượng, cô ta lại không thể có ý xúi giục mọi người quá rõ ràng, chỉ hy vọng tối chủ nhật mọi việc diễn ra thuận lợi như cô ta đã nghĩ.
Đến buổi tối chủ nhật, trước sự chờ đợi tha thiết của Tôn Diệc Tuyết, Cố Anh Kiệt đã tới.
Tôn Diệc Tuyết nhìn thấy Cố Anh Kiệt đi vào cửa lớn mà bên cạnh cũng không có Tần Vũ Phi, cô vội vàng kêu một tiếng: "James" Rồi chạy lại tiếp đón.
Những người khác vừa nhìn thấy Cố Anh Kiệt tới, lập tức bùng nổ. Không ít người như ong vỡ tổ đổ ra cửa chặn anh: "Dựa vào cái gì cậu lại dám đến?" "Hừ, đúng là tới, không tới tôi sẽ tế sống cậu." Mọi người vừa mắng vừa đẩy anh, cười thành một đoàn.
Tôn Diệc Tuyết đứng ở giữa bọn họ, đúng lúc Cố Anh Kiệt đến bên cạnh, thấy anh anh tuấn tiêu sái, lại tươi cười ôn nhu, trái tim khẽ rung động
"Quà của em đâu?" Cô ta hỏi.
"Đương nhiên là có." Cố Anh Kiệt đánh trả đấm của một người, nâng túi quà trên tay: "Anh và Tần Vũ Phi cùng tặng cho em, chúc em làm việc thuận lợi, từng bước thăng chức."
Anh lại có thể nói anh và Tần Vũ Phi tặng, Tôn Diệc Tuyết rũ mắt giấu đi sự không vui, cười nói: "Tốt quá, cảm ơn anh."
Lúc này bạn bè hỏi: "Được rồi, nói đến Tần Vũ Phi, cô ấy đâu?"
"Cô ấy hôm nay không có thời gian, khi nào tôi với cô ấy cùng nhau mở tiệc mời mọi người, nhất định phải tới đấy."
"Chúng tôi chờ, dám không mời thử xem!"
Cố Anh Kiệt cười to.
Từ Ngôn Sướng từ bên kia chen đến: "Được rồi, được rồi, James tới rồi, các người nhanh công bố rốt cuộc phần quà lớn đó là gì? Còn không chịu tiết lộ một chút, vội chết tôi."
Cố Anh Kiệt kinh ngạc: "Quà gì mà phải chờ tôi đến mới mở?"
Tôn Diệc Tuyết mím môi nói: "Là bọn họ chuẩn bị cho anh, đương nhiên phải chờ anh tới."
"Như vậy không tốt, tôi quá là nổi trội như vậy, không cẩn thận biến thành nhân vật chính, các cậu làm nhân vật chính khóc thì sao bây giờ?"
"Cậu im lặng ngay. Nói cho cậu biết, nếu hôm nay biểu hiện cậu không tốt, đám bạn thân này sẽ phá cậu đến cùng."
"Bạn thân mấy cậu sao hôm nay lại tình cảm như vậy, làm tôi thật sự muốn khóc." Cố Anh Kiệt cười trêu trọc, hoàn toàn không lo nghĩ gì.
Từ Ngôn Sướng lại thúc dục, anh ta rất muốn biết đó là cái gì. Lúc này mọi người đẩy Cố Anh Kiệt tới một cái hộp tròn bên cạnh, để anh rút dây ruy-băng. Cố Anh Kiệt nhìn chằm chằm cái hộp quà một lúc lâu, "Sao tôi thấy cứ có dự cảm chẳng lành ý nhỉ?"
"Mẹ nó, nhanh lên!" Một đám người ở hai bên trái phải cùng đấm anh.
Tôn Diệc Tuyết đứng ngay ngắn tại vị trí, lặng lẽ dơ di động lên.
Cố Anh Kiệt rút dây ruy-băng, mở nắp hộp. Đột nhiên nhảy ra một vũ nữ bán khỏa thân, cánh hoa rơi đầy, cô ta giơ tay ôm lấy cổ Cố Anh Kiệt rồi hôn lên môi anh.
Cố Anh Kiệt lại càng hoảng sợ, vô thức đẩy cô ta ra. Mọi người xung quanh vội vàng kêu to, cô vũ nữ ngã ngược vào trong hộp, kêu lên đau đớn, nhưng mà không ai để ý cô ta, cô ta không thể làm gì khác là tự đứng lên, cười với Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt theo bản năng lui lại mấy bước, lấy từ trong áo ra khăn tay, đưa lên lau miệng. Son phấn của cô ta làm cho anh buồn nôn.
"Mấy cậu đùa kiểu gì thế? Làm tôi còn tưởng ngày mai mình kết hôn đến nơi rồi, còn hôm nay là tiệc độc thân cuối cùng. Tôi nhớ rõ hôm nay là tiệc của Shirley mà." Cố Anh Kiệt quay ra nói với lũ bạn, loại kinh ngạc kiểu này chẳng vui vẻ chút nào.
"Đúng vậy, chính xác là bữa tiệc của Shirley, cho nên chúng tôi chuẩn bị tiết mục này cho cô ý. Ban đầu định cho cậu uống say rồi thoát y, nhưng mà chúng tôi cho rằng nhìn cậu khỏa thân thì thật buồn nôn, chúng tôi thích con gái khỏa thân hơn. Cho nên tặng cậu một người bạn nhảy."
Lúc này vũ nữ đã đu lên cây cột bên cạnh, xoay tròn một vòng, bắn mị lực quyến rũ ra khắp nơi. Mọi người xung quanh lại cười to một trận.
Bạn bè lại tiếp tục nói với Cố Anh Kiệt: "Được rồi, để xử phạt việc cậu trọng sắc khinh bạn, chúng tôi quyết định cho cậu theo cô nàng này học múa cột, sau đó uống ba ly, coi như ân oán này cho qua."
Cố Anh Kiệt nhếch miệng: "Rất có sáng kiến." Sau đó tiếp một câu: "Mặc kệ mấy người."
Mọi người không phục, xông lên nói lý lẽ, nhất định bắt Cố Anh Kiệt phải chịu phạt. Đương nhiên là Cố Anh Kiệt không muốn, Từ Ngôn Sướng với mấy người đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt cười to.
Thừa dịp không ai để ý, Tôn Diệc Tuyết trốn ở một góc xem lại ảnh đã chụp được, chỉnh sửa một chút, cắt bỏ một chút, chỉ có hình ảnh Cố Anh Kiệt bị ôm hôn, lại xác nhận thêm một lần. Ngẩng đầu nhìn thấy đám đàn ông còn đang náo loạn, cô ta khẽ run rẩy, sợ bị người khác phát hiện. Cô ta tắt điện thoại, thay một sim mới, lại mở lại, sau đó gửi ảnh chụp kèm theo địa chỉ tổ chức bữa tiệc vào số điện thoại của Tần Vũ Phi.
Sau khi làm xong, lòng lại kinh hoàng. Tôn Diệc Tuyết ngẩng đầu nhìn Cố Anh Kiệt, anh đang bị giày vò, không biết mấy người đàn ông đàm phán thế nào, mọi người cũng không náo loạn nữa, mà vũ nữ đã bắt đầu khiêu vũ.
Nhưng mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng là Tần Vũ Phi sẽ phản ứng thế nào. Tôn Diệc Tuyết cắn cắn môi, thật hy vọng lúc này Tần Vũ Phi có thể đứng ngay trước mặt để có thể xem được phản ứng. Tôn Diệc Tuyết đang suy nghĩ, bỗng điện thoại vang lên, cô ta cúi đầu nhìn, là Tần Vũ Phi gọi đến. Cô ta hoảng hốt, nhanh chóng từ chối. Nhưng Tần Vũ Phi lại gọi lại ngay lập tức, Tôn Diệc Tuyết sợ hãi, nhanh chóng từ chối, lần này lại như vậy, Tần Vũ Phi lại gọi, Tôn Diệc Tuyết lại từ chối.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phi gửi tới một tin nhắn: "Là ai?"
Chỉ những chữ đơn giản như thế nhưng Tôn Diệc Tuyết lại rùng mình. Cô ta vội vàng tắt máy, thay lại sim cũ, vứt ngay cái sim đó vào thùng rác. "Shirley!" Có người gọi cô, "Cậu ở đó làm gì thế, ra đây!"
Tôn Diệc Tuyết nhìn cái thùng rác một chút, trả lời người bạn một tiếng, sau đó đi về phía người đó.
Tim đập rất nhanh, rất khẩn trương. Lúc đầu nghĩ thì thấy hưng phấn vô cùng, thật sự rất muốn nhảy lên sung sướng, nhưng đến lúc làm rồi thì lại thấy hoảng sợ. Tôn Diệc Tuyết khẽ cắn môi, không thể hối hận được, chỉ mong tất cả như cô ta mong muốn, Tần Vũ Phi phát hiện mọi người ở đây không hoan nghênh lại còn khinh bỉ mình, vì vậy giận dữ mà chia tay Cố Anh Kiệt, từ nay về sau không qua lại nữa.
Nếu như vậy thì tốt quá. Bây giờ chuyện cô ta muốn là nhìn thấy Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi đang ở nhà đắp mặt nạ, sau khi ở bên Cố Anh Kiệt, cô chú trọng hơn đến việc trang điểm và chăm sóc da. Trang điểm cho mình thật đẹp làm bạn trai vui vẻ, cô nghĩ đó cũng là trách nhiệm của bạn gái. Nhưng mới đắp mặt được một nửa thời gian, điện thoại bỗng vang lên. Cô tưởng là Cố Anh Kiệt gọi điện báo cáo bữa tiệc làm sao, thế nhưng, kết quả lại là một dãy số lạ.
Gửi một tin nhắn tới, trong tin có một địa chỉ. Địa chỉ cô biết, là địa điểm bữa tiệc đêm nay mà Cố Anh Kiệt tham gia.
Tần Vũ Phi mở hình ảnh ra, là hình ảnh Cố Anh Kiệt cùng một cô gái bán khỏa thân hôn môi.
Hô hấp Tần Vũ Phi ngừng lại, sau đó cảm thấy tức giận.
Không phải vì nụ hôn này, mà là bởi vì kẻ gửi ảnh này cho cô chắc chắn có âm mưu rất xấu xa.
Tần Vũ Phi liếc mắt nhìn lại ảnh chụp, nhanh chóng gọi cho dãy số kia. Đối phương nhanh chóng từ chối, Tần Vũ Phi tiếp tục gọi, đối phương lại ngắt. Cứ như vậy đến lần thứ ba, Tần Vũ Phi gửi một tin nhắn: "Là ai?"
Lúc gửi tin nhắn này, Tần Vũ Phi cảm thấy mình rất bình tĩnh. Ngực vẫn thấy tức giận, nhưng đầu óc rất rõ ràng. Cô biết bản thân đang làm gì, biết mình đang nghĩ gì.
Đối phương không nhắn lại.
Tần Vũ Phi gọi lại, bỗng nhiên cô vô cùng chắc chắn, cô tin tưởng Cố Anh Kiệt.
Số máy kia đã tắt.
Tần Vũ Phi nhìn ảnh chụp lại một lần nữa, càng thêm tin tưởng Cố Anh Kiêt. Sau đó cô ném điện thoại trên giường, đứng dậy, bỏ mặt nạ, rửa mặt, rồi thoa kem dưỡng da. Cô hành động nhanh chóng, cũng không cuống quýt. Cô vấn tóc lên, làm kiểu hợp với một bữa tiệc, đeo dây chuyền cùng khuyên tai lấp lánh. Cuối cùng cô mặc một bộ lễ phục màu bạc, phối với giày cao gót cùng màu, nhìn thoáng qua gương, cảm thấy rất mỹ mãn.
Cầm lấy điện thoại di động nhìn thời gian, cách lúc nhận được tin nhắn khoảng 28 phút. Tần Vũ Phi bỏ điện thoại vào túi, đi xuống tầng.
Cô rất tức giận, nhưng cô không hoảng hốt. Trên đường lái xe đến địa chỉ đó, cô lại nghĩ về chuyện này. Nghĩ đến ảnh chụp trong một khoảnh khắc kia, trong đầu cô nghĩ không phải Cố Anh Kiệt vụng trộm, anh cũng bị người ta gài bẫy thôi.
Dám gài bẫy người của Tần Vũ Phi, quả thực không thể nhịn!
Một đường chạy thẳng đến nơi tổ chức bữa tiệc, rất nhanh xe đã đến nơi. Tần Vũ Phi không gọi cho Cố Anh Kiệt, cô muốn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, là ai gửi ảnh cho cô. Trước khi vào cửa, cô lại gọi cho số máy kia, vẫn tắt máy.
Tần Vũ Phi cười nhạt, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi vào bữa tiệc.
Tinh thần Tôn Diệc Tuyết không yên, cô ta cũng không biết Tần Vũ Phi sẽ thế nào, có đến hay không, trong đầu cô tưởng tượng đến hơn mười loại khả năng, ví dụ như Tần Vũ Phi không đến, trực tiếp gọi cho Cố Anh Kiệt lôi thôi, hoặc gọi Cố Anh Kiệt trở về, hoặc Tần Vũ Phi sẽ tới, ở trước mặt mọi người cãi nhau với Cố Anh Kiệt, có khi không cãi nhau, chỉ đến chất vấn ai gửi ảnh cho mình...
Cuối cùng cô ta nghĩ, nếu Tần Vũ Phi đến, phản ứng của những người ở đây thế nào, là trầm mặc, là lấy lòng hay trêu chọc, hiện tại cô ta không hề yên tâm chút nào.
Biểu hiện của Tôn Diệc Tuyết có chút khác thường, đương nhiên những người khác sẽ chú ý tới cô ta. Tôn Diệc An hỏi em gái làm sao, có khó chịu hay không? Bạn bè cũng thấy tinh thần cô ta không được tốt. Cố Anh Kiệt thừa cơ nói bọn họ náo loạn quá, giọng khách át giọng chủ, làm nhân vật chính tức giận.
Cố Anh Kiệt vừa nói như vậy, mấy người bạn thân đều xông tới, lúc này rượu đã uống không ít, bắt đầu mắng Cố Anh Kiệt.
Tôn Diệc Tuyết vội hỏi: "James có thể đến đây là được rồi, các anh cũng đừng mắng anh ấy nữa"
Nói đến cái này, tự nhiên lại nhắc tới việc Cố Anh Kiệt có bạn gái. Lúc trước mọi người bắt anh nói chuyện, cũng đã nói qua nói lại vài câu về chuyện này, nhưng vì lúc nãy Tôn Diệc An đã nói qua, cho nên ngay từ đầu mọi người đã xác định phải giữ ý, bây giờ câu chuyện bị khơi mào lại, uống nhiều quá cũng không chịu được. Những câu phê bình lại phát ra.
Tần Vũ Phi là đại tiểu thư nóng nảy, kiêu ngạo, điêu ngoa, tùy hứng, không lễ phép, mắt cao hơn đầu, luôn tự cho mình là đúng. Lần trước chuyện của cô ta với Triệu Hồng Huy là như thế nào? Rốt cuộc James thích cô ta ở điểm gì? Nói thật đi, có phải cậu gặp chuyện gì hay không, Tần Vũ Phi làm gì cậu? Cậu có cần giúp đỡ không?
Lời nói này rất đúng, Tôn Diệc Tuyết thở dài một hơi. Tôn Diệc An lại nhỏ giọng hỏi cô ta làm sao vậy, nếu như khó chịu thì nói với anh, đi nghỉ ngơi sớm một chút. Tôn Diệc Tuyết vội vàng nói không có chuyện gì. Sợ lại bị nhìn ra cái gì, cũng tránh bị nghi ngờ, cô ta mượn cớ đến bàn khác ngồi.
Tôn Diệc Tuyết mới vừa đứng dậy đi vài bước, liền thấy từ đằng xa, một bóng dáng lấp lánh sáng rỡ đang đi tới đây.
Tần Vũ Phi, cô ta nhận ra cô gái này.
Tôn Diệc Tuyết vô ý ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình tuyệt đối không thể thua.
Tần Vũ Phi nhìn xung quanh một vòng, khiêu vũ lại khiêu vũ, nói chuyện lại nói chuyện, một đống người. Sau đó cô nhìn thấy cô gái kia, nhìn qua thì trang điểm khá tỉ mỉ, cũng có chút quen mặt, nhưng cô thật sự không nhớ ra là ai, chỉ biết đã gặp qua ở đâu. Thế nhưng biểu tình của cô ta có chút có ý tứ, Tần Vũ Phi bỗng nhiên hiểu rõ.
Cô vừa đi tới vừa cười cười.
Dáng vẻ tươi cười bước đến gần Tôn Diệc Tuyết.
Bên kia, mấy người bạn vẫn đang mắng Cố Anh Kiệt, cũng không có ý nói nhỏ, Tôn Diệc Tuyết cảm thấy rất sảng khoái. Thật đúng là ông trời trợ giúp, sự tình đúng như cô ta mong muốn. Tần Vũ Phi tới, vừa lúc còn có thể nghe một chút ý kiến của mọi người đánh giá mình.
Tần Vũ Phi đến gần, lại đứng ở trước mặt Tôn Diệc Tuyết. Tôn Diệc Tuyết tin tưởng Tần Vũ Phi nhất định nghe được. Cô ta nhìn chằm chằm Tần Vũ Phi, nhưng không nhìn ra Tần Vũ Phi có phản ứng gì, thái độ của cô có chút lạnh, cũng nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Được rồi đó, nói nữa là tôi tức giận đấy." Đây là giọng nói Cố Anh Kiệt, nhưng mà không có khí thế gì, rất nhanh đã bị giọng nói của người khác chặn hết.
"Dựa vào cái gì mà cậu tức giận. Ngược lại cậu nóng nảy một chút cho chúng tôi xem nào. Tính tình của cậu quá tốt. Anh em chúng tôi cũng vì muốn cho cậu tốt, vì cậu mà suy nghĩ, không thì để ý cậu cái rắm. Cậu có bạn gái, chúng tôi không xen vào, yêu đương là chuyện tốt, cậu xem cậu trước đây, chúng ta đều không cần khách khí, mọi người ở chung rất vui vẻ. Vậy mà giờ muốn gặp cậu cũng khó, cố chấp cái gì? Lời đồn đại như vậy nữa, cậu tự mình ngẫm lại đi! Hơn nữa hai người yêu nhau như thế nào, nếu như cô ta dùng thủ đoạn gì không đúng, cậu cảm thấy ngại mất mặt nên chịu trách nhiệm thì cứ nói, tốt xấu gì chúng tôi có thể nghe cậu tâm sự. Có chuyện gì tất cả mọi người sẽ giúp cậu."
"Đúng thế. Lâu như vậy cô ta cũng không thèm xuất hiện, rốt cuộc là vì sao! Cái loại đại tiểu thư điêu ngoa như thế, không ai hầu hạ nổi!"
Tôn Diệc Tuyết mỉm cười, nhìn Tần Vũ Phi, nghe được không? Không ai thích cô cả! Căn bản không là chẳng ai thích cô!
Lúc này lại nghe được "Bộp" một tiếng, Cố Anh Kiệt nhảy dựng lên, đập tay một cái xuống bàn, gào lên: "Con mẹ nó, im hết đi, ông đây không nói, mấy người lại làm ông đây phải tức giận! Tưởng là tôi nói đùa sao?"
Xung quanh nhất thời im lặng, các bàn khác cũng ngạc nhiên nhìn. Tôn Diệc Tuyết cứng đờ người, nhịn không được quay đầu lại xem.
Cố Anh Kiệt đạp đổ cái ghế, lớn tiếng mắng: "Chưa thấy ông đây tức giận chứ gì? Ông đây tức giận là như thế này đấy! Nói các người biết, mẹ ruột tôi nói cô ấy hai câu tôi còn không bằng lòng, các người đã là cái thá gì! Vì sao hai người chúng ta ở cùng một chỗ sao? Nghe cho rõ đây, tôi theo đuổi cô ấy rất khổ cực, thật vất vả mới có được cô ấy. Các cậu nghĩ cô ấy không tốt, liên quan gì đến các cậu. Nói vài câu là xong rồi, sao cứ lảm nhảm mãi thế? Muốn tôi chia tay cô ấy? Dựa vào cái gì? Bằng việc các cậu nghe nói cô ấy không tốt? Các cậu có thật sự hiểu rõ cô ấy không? Mắng cô ấy lúc nào cũng tự cho mình là đúng, sao không nhìn lại mình đi, các cậu mới tự cho mình là đúng. Cô ấy kiêu ngạo, tính tình nóng nảy, thế thì đã sao? Ông đây nguyện ý chiều chuộng! Ông đây chiều chuộng rất vui vẻ! Người khác muốn chiều cô ấy còn không đến lượt đâu!"
Một đám người trợn mắt há mồm, vẻ mặt cứng đờ như bị trúng tà.
Từ Ngôn Sướng đưa tay kéo Cố Anh Kiệt: "Được rồi, cậu bình tĩnh lại một chút. Tất cả mọi người uống nhiều quá rồi, bình tĩnh chút đi."
Cố Anh Kiệt khó lòng bình tĩnh được: "Từ lúc tôi vào cửa đã thấy kì lạ rồi, cứ nói đến cô ấy, tôi lại khó chịu nhưng vẫn nhịn, là bởi vì mọi người đều là bạn thân, mọi người đều tốt với tôi, cũng có cái giới hạn không phải sao? Nhưng nói cái gì thì nói, càng khó nghe thì càng muốn nói là sao? Có cho tôi mặt mũi không thế? Các cậu có bệnh à? Tỏ ý với tôi vài câu, tôi sẽ giới thiệu các cậu với cô ấy, cho các cậu hiểu rõ cô ấy, sửa lại những ấn tượng sai lầm trước đây. Các cậu lại đùa đùa giỡn giỡn, không chịu dừng, còn không tự trọng mà chửi rủa cô ấy! Lời đồn đại không tốt về cô ấy từ đâu mà truyền ra, còn không phải vì cô ấy không thèm chạy theo những loại đàn ông đạo đức giả sao, các cậu đáng giá theo chân bọn họ sao?
Một người bạn giúp đỡ giải thích: "Mọi người thấy cậu bị quản chặt quá, đến cả việc bạn bè tụ hội cũng không tham gia, nên mới bất bình thay cậu thôi. Giống như lần này, nghe nói cô ta không đến, cũng không cho cậu đến, mọi người mới tức giận."
"Ai nói cô ấy không để tôi đến? Ai nói?" Cố Anh Kiệt quát hỏi.
Không ai dám nói.
"Tất cả con mẹ nó đều có bệnh. Tôi thật sự không nên đến." Cố Anh Kiệt lắc đầu: "Các cậu thật sự làm tôi quá thất vọng. Tôi không cần nhận sự yêu thích của các cậu, tôi rất thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, tôi muốn kết hôn với cô ấy, là như vậy đấy. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có ý nghĩ muốn kết hôn với một người con gái. Các cậu bỏ hết những cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu đi."
Cố Anh Kiệt nói xong quay đầu đi. Từ Ngôn Sướng nóng nảy, cứ kéo anh lại, nếu thật sự đi như vậy, lại ầm ĩ với mọi người như thế, sau này làm sao gặp mặt nhau được. Nhưng Cố Anh Kiệt rất tức giận, ra sức hất tay anh ta ra, cố ý muốn đi.
Đi được một hai bước, liền đứng lại.
Tần Vũ Phi đứng ở đằng kia, cách anh chỉ vài bước.
Khí thế của Cố Anh Kiệt nhất thời mất hết. Sắc mặt Tần Vũ Phi không thay đổi gì, chỉ đi tới, nói rằng: "Em vừa tới, anh lại muốn đi, sao tính tình lại nóng nảy như thế chứ."
Mọi người đồng loạt ngây người, những lời nói trước đó, không biết cô đã nghe hết chưa.
Tần Vũ Phi đi tới bàn, Cố Anh Kiệt cũng quay trở lại, không đi nữa.
"Làm phiền nhường cho tôi một chỗ." Tần Vũ Phi nói với người bên cạnh, giọng nói không lớn, nhưng khí thế rất lớn, lớn hơn cả đám người này lúc nãy đang liên tục mắng cô, hiện tại nhanh chóng đứng lên nhường chỗ. Cố Anh Kiệt đưa tay cầm áo cô. để lên thành ghế. Cô quay đầu nhìn cái ghế đổ trên mặt đất, còn nói: "Đạp đổ cả ghế rồi."
"Không phải, lúc nãy đứng lên không cẩn thận đụng thôi." Cố Anh Kiệt cũng không biết nên nói thế nào, chỉ cảm thấy việc nổi giận bị cô nhìn thấy thì không hay lắm.
Tần Vũ Phi nhìn anh cười cười, cười đến mức mặt anh nóng lên, kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh cô.
"Xin chào mọi người, tôi là Tần Vũ Phi, là bạn gái của Cố Anh Kiệt. Tôi tới trễ, thật không có ý tứ. Bạn trai tôi không lễ phép, còn tức giận như thế, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người." Tần Vũ Phi dịu dàng nói, nhưng tất cả mọi người lại cảnh giác, khí thế quá bức người rồi.
Nhìn nhìn lại Cố Anh Kiệt, ngồi cạnh cô không hé răng, ngoan ngoãn giống như là một con mèo nhỏ.
Mất mặt!
Tôn Diệc An giơ tay đánh ngay một người. "Đây là bữa tiệc của em gái tôi, cởi quần áo cái rắm ý! Các người không giữ ý một chút, làm hỏng bữa tiệc của em gái tôi thì tôi đánh chết các người."
Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh cười to: "Sẽ không đâu, mọi người náo nhiệt một chút mới vui chứ. Không thì mở tiệc có ý nghĩa gì. Quan trọng nhất là mọi người vui vẻ, chơi cái gì đều được."
"Hay lắm." Một đám bạn bè liền nói: "Là chính miệng Shirley nói nhé, Sam, cậu học hỏi em gái cậu đi."
Tôn Diệc An nhìn tên bạn với ánh mắt khinh bỉ. Tôn Diệc Tuyết lại cười: "Nhưng mà em đánh cuộc các anh, uống với anh ấy không lại đâu, còn cởi quần áo á, ha ha, James chắc chắn sẽ trở mặt."
"Cậu ta dám! Mẹ nó, cậu ta không hoạt động gì với anh em đã bao lâu rồi. Tìm một người bạn gái cũng giống như tìm được mẹ vậy. Ai không có bạn gái chứ, sao không mang người đến đây để mọi người cùng gặp mặt. Bạn gái hắn quý giá đến mức không thể gặp người khác sao? Anh còn tưởng có chuyện gì xảy ra, lâu như vậy không thấy mặt, hóa ra là thế. Cậu ta nói cậu ta muốn nỗ lực gây dựng sự nghiệp làm cho dân giàu nước mạnh đi, anh đây cũng không nói gì nữa, đằng này có bạn gái một phát là không cần bạn thân nữa, như vậy sao được? "Cũng không trách James được" Tôn Diệc Tuyết bày ra bộ mặt khuyên giải, "Chắc anh ấy có nỗi khổ riêng"
"Nỗi khổ riêng cái con khỉ. Không phải chỉ là Tần Vũ Phi sao? Nếu thật sự bị một đứa con gái quản như vậy, cậu ta còn mặt mũi gì nữa? Lần này nhất định phải dạy dỗ lại thật tốt, để cậu ta hối hận, trở lại làm bạn tốt." Một người kêu lên.
"Dẹp đi, rõ ràng là các người mượn cớ để làm loạn, bạn thân cái rắm." Tôn Diệc An vạch trần bọn họ.
"Được rồi, trước tiên đừng nói cho Jason, tên kia thân thiết với James, lại tiết lộ hết. Chúng ta phải chỉnh cho hắn trở tay không kịp." Một người nói, mọi người đều tán thành, đều muốn này phải chỉnh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ mới vui.
"Nếu như cậu ta đưa Tần Vũ Phi theo thì sao?" Một người trong đó lại nói.
"Không phải nói không chịu tới sao?"
"Tôi có nói nhỡ đâu, chúng ta bày xong kế hoạch rồi, cậu ta lại mang theo Tần Vũ Phi, như vậy không ổn."
"Mang thì mang, dẫn theo càng tốt. Nếu như dẫn theo Tần Vũ Phi, bọn anh phải dạy dỗ cô ta, giúp James lập uy. Cho cô ta biết, James có chỗ dựa là anh em ta đây."
"Tôi nhớ không lầm thì lúc nãy có người nói là muốn chỉnh chết cậu ta mà nhỉ?" Tôn Diệc An lạnh lùng vạch trần bọn họ.
"Chỉnh cậu ta là một chuyện, giúp cậu ta là việc khác, hai việc khác nhau. Thế này mới là bạn thân chứ."
"Nếu James mang theo Tần Vũ Phi tới, mọi người nên khách khí với người ta một chút. Đừng làm James khó xử. Nói thật ra khuyên hay mắng cậu ta là chuyện, trước mặt bạn gái cậu ta, dù thế nào cũng phải giữ cho cậu ta chút mặt mũi. Đúng là Tần Vũ Phi có nhiều lời đồn truyền đi truyền lại, nhưng thật ra hiểu biết của mọi người về cô ấy rất ít, James cũng không phải người qua loa, nếu cô ấy thực sự kém như vậy, cậu ấy sẽ không yêu đương với cô ấy đâu." Tôn Diệc An nói giúp Cố Anh Kiệt khiến Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh hơi nhíu mày.
"Nói đi cũng phải lại nói lại." Tôn Diệc An tiếp tục nói, "Lần trước chuyện của Abby vài người cũng thấy rồi đấy, Tần Vũ Phi cũng không phải người dễ chọc, khi đó mà ầm ĩ lên, James không có mặt mũi, mọi người ầm ĩ với một cô gái, còn đâu mặt mũi để mà ra ngoài nữa. Suy nghĩ ở góc độ khác đi, nếu như bạn gái của mình không được anh em của mình thích, các anh em đối xử không lễ độ, mọi người nghĩ như thế nào."
Tôn Diệc An nói xong, mọi người đều ngậm miệng, không ai trả lời được.
Tôn Diệc Tuyết vội vàng: "Ấy, anh cũng khoa trương quá rồi, có nghiêm trọng vậy đâu. Mọi người vẫn hay thích nói đùa. Em nghĩ Tần Vũ Phi sẽ không đến đâu, nếu như cô ấy chịu tới, James đã sớm đồng ý rồi. Kéo dài đến mức cuối cùng mọi người cùng mời trái mời phải mới được, như thế không phải là thái độ rõ ràng rồi sao. Nói không chừng James lén lút đến đây ý. Hơn nữa, nếu như Tần Vũ Phi muốn tới, James nhất định đã nói với mọi người rồi, để mọi người chuẩn bị tâm lý trước. Anh ấy chỉ nói anh ấy tới thôi mà. Cho nên chúng ta cũng không cần lo lắng."
Một người bạn nói: "Sam nói vậy cũng có đúng. Dù sao James cũng đến, chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch trừng trị hắn một chút, không thì thực sự không nuốt trôi cục tức hắn đã vứt bỏ chúng ta lâu như vậy. Tần Vũ Phi không đến cũng tốt, Sam nói đúng, chúng ta có điều gì thì ngầm nói với James, Tần Vũ Phi là ai chứ, không cần phải động đến cô ấy."
Người còn lại kêu lên: "Được rồi, được rồi, phải nhanh lập kế hoạch. Cho cậu ta chơi cái gì thì tốt, tôi không thể chờ được nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của cậu ta."
Một đám người lại khí thế ngất trời thảo luận. Tôn Diệc Tuyết tựa như luôn luôn vui đùa mà đưa một số ý kiến, sự tình cũng không được thuận lợi như cô ta tưởng tượng, cô ta lại không thể có ý xúi giục mọi người quá rõ ràng, chỉ hy vọng tối chủ nhật mọi việc diễn ra thuận lợi như cô ta đã nghĩ.
Đến buổi tối chủ nhật, trước sự chờ đợi tha thiết của Tôn Diệc Tuyết, Cố Anh Kiệt đã tới.
Tôn Diệc Tuyết nhìn thấy Cố Anh Kiệt đi vào cửa lớn mà bên cạnh cũng không có Tần Vũ Phi, cô vội vàng kêu một tiếng: "James" Rồi chạy lại tiếp đón.
Những người khác vừa nhìn thấy Cố Anh Kiệt tới, lập tức bùng nổ. Không ít người như ong vỡ tổ đổ ra cửa chặn anh: "Dựa vào cái gì cậu lại dám đến?" "Hừ, đúng là tới, không tới tôi sẽ tế sống cậu." Mọi người vừa mắng vừa đẩy anh, cười thành một đoàn.
Tôn Diệc Tuyết đứng ở giữa bọn họ, đúng lúc Cố Anh Kiệt đến bên cạnh, thấy anh anh tuấn tiêu sái, lại tươi cười ôn nhu, trái tim khẽ rung động
"Quà của em đâu?" Cô ta hỏi.
"Đương nhiên là có." Cố Anh Kiệt đánh trả đấm của một người, nâng túi quà trên tay: "Anh và Tần Vũ Phi cùng tặng cho em, chúc em làm việc thuận lợi, từng bước thăng chức."
Anh lại có thể nói anh và Tần Vũ Phi tặng, Tôn Diệc Tuyết rũ mắt giấu đi sự không vui, cười nói: "Tốt quá, cảm ơn anh."
Lúc này bạn bè hỏi: "Được rồi, nói đến Tần Vũ Phi, cô ấy đâu?"
"Cô ấy hôm nay không có thời gian, khi nào tôi với cô ấy cùng nhau mở tiệc mời mọi người, nhất định phải tới đấy."
"Chúng tôi chờ, dám không mời thử xem!"
Cố Anh Kiệt cười to.
Từ Ngôn Sướng từ bên kia chen đến: "Được rồi, được rồi, James tới rồi, các người nhanh công bố rốt cuộc phần quà lớn đó là gì? Còn không chịu tiết lộ một chút, vội chết tôi."
Cố Anh Kiệt kinh ngạc: "Quà gì mà phải chờ tôi đến mới mở?"
Tôn Diệc Tuyết mím môi nói: "Là bọn họ chuẩn bị cho anh, đương nhiên phải chờ anh tới."
"Như vậy không tốt, tôi quá là nổi trội như vậy, không cẩn thận biến thành nhân vật chính, các cậu làm nhân vật chính khóc thì sao bây giờ?"
"Cậu im lặng ngay. Nói cho cậu biết, nếu hôm nay biểu hiện cậu không tốt, đám bạn thân này sẽ phá cậu đến cùng."
"Bạn thân mấy cậu sao hôm nay lại tình cảm như vậy, làm tôi thật sự muốn khóc." Cố Anh Kiệt cười trêu trọc, hoàn toàn không lo nghĩ gì.
Từ Ngôn Sướng lại thúc dục, anh ta rất muốn biết đó là cái gì. Lúc này mọi người đẩy Cố Anh Kiệt tới một cái hộp tròn bên cạnh, để anh rút dây ruy-băng. Cố Anh Kiệt nhìn chằm chằm cái hộp quà một lúc lâu, "Sao tôi thấy cứ có dự cảm chẳng lành ý nhỉ?"
"Mẹ nó, nhanh lên!" Một đám người ở hai bên trái phải cùng đấm anh.
Tôn Diệc Tuyết đứng ngay ngắn tại vị trí, lặng lẽ dơ di động lên.
Cố Anh Kiệt rút dây ruy-băng, mở nắp hộp. Đột nhiên nhảy ra một vũ nữ bán khỏa thân, cánh hoa rơi đầy, cô ta giơ tay ôm lấy cổ Cố Anh Kiệt rồi hôn lên môi anh.
Cố Anh Kiệt lại càng hoảng sợ, vô thức đẩy cô ta ra. Mọi người xung quanh vội vàng kêu to, cô vũ nữ ngã ngược vào trong hộp, kêu lên đau đớn, nhưng mà không ai để ý cô ta, cô ta không thể làm gì khác là tự đứng lên, cười với Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt theo bản năng lui lại mấy bước, lấy từ trong áo ra khăn tay, đưa lên lau miệng. Son phấn của cô ta làm cho anh buồn nôn.
"Mấy cậu đùa kiểu gì thế? Làm tôi còn tưởng ngày mai mình kết hôn đến nơi rồi, còn hôm nay là tiệc độc thân cuối cùng. Tôi nhớ rõ hôm nay là tiệc của Shirley mà." Cố Anh Kiệt quay ra nói với lũ bạn, loại kinh ngạc kiểu này chẳng vui vẻ chút nào.
"Đúng vậy, chính xác là bữa tiệc của Shirley, cho nên chúng tôi chuẩn bị tiết mục này cho cô ý. Ban đầu định cho cậu uống say rồi thoát y, nhưng mà chúng tôi cho rằng nhìn cậu khỏa thân thì thật buồn nôn, chúng tôi thích con gái khỏa thân hơn. Cho nên tặng cậu một người bạn nhảy."
Lúc này vũ nữ đã đu lên cây cột bên cạnh, xoay tròn một vòng, bắn mị lực quyến rũ ra khắp nơi. Mọi người xung quanh lại cười to một trận.
Bạn bè lại tiếp tục nói với Cố Anh Kiệt: "Được rồi, để xử phạt việc cậu trọng sắc khinh bạn, chúng tôi quyết định cho cậu theo cô nàng này học múa cột, sau đó uống ba ly, coi như ân oán này cho qua."
Cố Anh Kiệt nhếch miệng: "Rất có sáng kiến." Sau đó tiếp một câu: "Mặc kệ mấy người."
Mọi người không phục, xông lên nói lý lẽ, nhất định bắt Cố Anh Kiệt phải chịu phạt. Đương nhiên là Cố Anh Kiệt không muốn, Từ Ngôn Sướng với mấy người đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt cười to.
Thừa dịp không ai để ý, Tôn Diệc Tuyết trốn ở một góc xem lại ảnh đã chụp được, chỉnh sửa một chút, cắt bỏ một chút, chỉ có hình ảnh Cố Anh Kiệt bị ôm hôn, lại xác nhận thêm một lần. Ngẩng đầu nhìn thấy đám đàn ông còn đang náo loạn, cô ta khẽ run rẩy, sợ bị người khác phát hiện. Cô ta tắt điện thoại, thay một sim mới, lại mở lại, sau đó gửi ảnh chụp kèm theo địa chỉ tổ chức bữa tiệc vào số điện thoại của Tần Vũ Phi.
Sau khi làm xong, lòng lại kinh hoàng. Tôn Diệc Tuyết ngẩng đầu nhìn Cố Anh Kiệt, anh đang bị giày vò, không biết mấy người đàn ông đàm phán thế nào, mọi người cũng không náo loạn nữa, mà vũ nữ đã bắt đầu khiêu vũ.
Nhưng mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng là Tần Vũ Phi sẽ phản ứng thế nào. Tôn Diệc Tuyết cắn cắn môi, thật hy vọng lúc này Tần Vũ Phi có thể đứng ngay trước mặt để có thể xem được phản ứng. Tôn Diệc Tuyết đang suy nghĩ, bỗng điện thoại vang lên, cô ta cúi đầu nhìn, là Tần Vũ Phi gọi đến. Cô ta hoảng hốt, nhanh chóng từ chối. Nhưng Tần Vũ Phi lại gọi lại ngay lập tức, Tôn Diệc Tuyết sợ hãi, nhanh chóng từ chối, lần này lại như vậy, Tần Vũ Phi lại gọi, Tôn Diệc Tuyết lại từ chối.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phi gửi tới một tin nhắn: "Là ai?"
Chỉ những chữ đơn giản như thế nhưng Tôn Diệc Tuyết lại rùng mình. Cô ta vội vàng tắt máy, thay lại sim cũ, vứt ngay cái sim đó vào thùng rác. "Shirley!" Có người gọi cô, "Cậu ở đó làm gì thế, ra đây!"
Tôn Diệc Tuyết nhìn cái thùng rác một chút, trả lời người bạn một tiếng, sau đó đi về phía người đó.
Tim đập rất nhanh, rất khẩn trương. Lúc đầu nghĩ thì thấy hưng phấn vô cùng, thật sự rất muốn nhảy lên sung sướng, nhưng đến lúc làm rồi thì lại thấy hoảng sợ. Tôn Diệc Tuyết khẽ cắn môi, không thể hối hận được, chỉ mong tất cả như cô ta mong muốn, Tần Vũ Phi phát hiện mọi người ở đây không hoan nghênh lại còn khinh bỉ mình, vì vậy giận dữ mà chia tay Cố Anh Kiệt, từ nay về sau không qua lại nữa.
Nếu như vậy thì tốt quá. Bây giờ chuyện cô ta muốn là nhìn thấy Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi đang ở nhà đắp mặt nạ, sau khi ở bên Cố Anh Kiệt, cô chú trọng hơn đến việc trang điểm và chăm sóc da. Trang điểm cho mình thật đẹp làm bạn trai vui vẻ, cô nghĩ đó cũng là trách nhiệm của bạn gái. Nhưng mới đắp mặt được một nửa thời gian, điện thoại bỗng vang lên. Cô tưởng là Cố Anh Kiệt gọi điện báo cáo bữa tiệc làm sao, thế nhưng, kết quả lại là một dãy số lạ.
Gửi một tin nhắn tới, trong tin có một địa chỉ. Địa chỉ cô biết, là địa điểm bữa tiệc đêm nay mà Cố Anh Kiệt tham gia.
Tần Vũ Phi mở hình ảnh ra, là hình ảnh Cố Anh Kiệt cùng một cô gái bán khỏa thân hôn môi.
Hô hấp Tần Vũ Phi ngừng lại, sau đó cảm thấy tức giận.
Không phải vì nụ hôn này, mà là bởi vì kẻ gửi ảnh này cho cô chắc chắn có âm mưu rất xấu xa.
Tần Vũ Phi liếc mắt nhìn lại ảnh chụp, nhanh chóng gọi cho dãy số kia. Đối phương nhanh chóng từ chối, Tần Vũ Phi tiếp tục gọi, đối phương lại ngắt. Cứ như vậy đến lần thứ ba, Tần Vũ Phi gửi một tin nhắn: "Là ai?"
Lúc gửi tin nhắn này, Tần Vũ Phi cảm thấy mình rất bình tĩnh. Ngực vẫn thấy tức giận, nhưng đầu óc rất rõ ràng. Cô biết bản thân đang làm gì, biết mình đang nghĩ gì.
Đối phương không nhắn lại.
Tần Vũ Phi gọi lại, bỗng nhiên cô vô cùng chắc chắn, cô tin tưởng Cố Anh Kiệt.
Số máy kia đã tắt.
Tần Vũ Phi nhìn ảnh chụp lại một lần nữa, càng thêm tin tưởng Cố Anh Kiêt. Sau đó cô ném điện thoại trên giường, đứng dậy, bỏ mặt nạ, rửa mặt, rồi thoa kem dưỡng da. Cô hành động nhanh chóng, cũng không cuống quýt. Cô vấn tóc lên, làm kiểu hợp với một bữa tiệc, đeo dây chuyền cùng khuyên tai lấp lánh. Cuối cùng cô mặc một bộ lễ phục màu bạc, phối với giày cao gót cùng màu, nhìn thoáng qua gương, cảm thấy rất mỹ mãn.
Cầm lấy điện thoại di động nhìn thời gian, cách lúc nhận được tin nhắn khoảng 28 phút. Tần Vũ Phi bỏ điện thoại vào túi, đi xuống tầng.
Cô rất tức giận, nhưng cô không hoảng hốt. Trên đường lái xe đến địa chỉ đó, cô lại nghĩ về chuyện này. Nghĩ đến ảnh chụp trong một khoảnh khắc kia, trong đầu cô nghĩ không phải Cố Anh Kiệt vụng trộm, anh cũng bị người ta gài bẫy thôi.
Dám gài bẫy người của Tần Vũ Phi, quả thực không thể nhịn!
Một đường chạy thẳng đến nơi tổ chức bữa tiệc, rất nhanh xe đã đến nơi. Tần Vũ Phi không gọi cho Cố Anh Kiệt, cô muốn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, là ai gửi ảnh cho cô. Trước khi vào cửa, cô lại gọi cho số máy kia, vẫn tắt máy.
Tần Vũ Phi cười nhạt, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi vào bữa tiệc.
Tinh thần Tôn Diệc Tuyết không yên, cô ta cũng không biết Tần Vũ Phi sẽ thế nào, có đến hay không, trong đầu cô tưởng tượng đến hơn mười loại khả năng, ví dụ như Tần Vũ Phi không đến, trực tiếp gọi cho Cố Anh Kiệt lôi thôi, hoặc gọi Cố Anh Kiệt trở về, hoặc Tần Vũ Phi sẽ tới, ở trước mặt mọi người cãi nhau với Cố Anh Kiệt, có khi không cãi nhau, chỉ đến chất vấn ai gửi ảnh cho mình...
Cuối cùng cô ta nghĩ, nếu Tần Vũ Phi đến, phản ứng của những người ở đây thế nào, là trầm mặc, là lấy lòng hay trêu chọc, hiện tại cô ta không hề yên tâm chút nào.
Biểu hiện của Tôn Diệc Tuyết có chút khác thường, đương nhiên những người khác sẽ chú ý tới cô ta. Tôn Diệc An hỏi em gái làm sao, có khó chịu hay không? Bạn bè cũng thấy tinh thần cô ta không được tốt. Cố Anh Kiệt thừa cơ nói bọn họ náo loạn quá, giọng khách át giọng chủ, làm nhân vật chính tức giận.
Cố Anh Kiệt vừa nói như vậy, mấy người bạn thân đều xông tới, lúc này rượu đã uống không ít, bắt đầu mắng Cố Anh Kiệt.
Tôn Diệc Tuyết vội hỏi: "James có thể đến đây là được rồi, các anh cũng đừng mắng anh ấy nữa"
Nói đến cái này, tự nhiên lại nhắc tới việc Cố Anh Kiệt có bạn gái. Lúc trước mọi người bắt anh nói chuyện, cũng đã nói qua nói lại vài câu về chuyện này, nhưng vì lúc nãy Tôn Diệc An đã nói qua, cho nên ngay từ đầu mọi người đã xác định phải giữ ý, bây giờ câu chuyện bị khơi mào lại, uống nhiều quá cũng không chịu được. Những câu phê bình lại phát ra.
Tần Vũ Phi là đại tiểu thư nóng nảy, kiêu ngạo, điêu ngoa, tùy hứng, không lễ phép, mắt cao hơn đầu, luôn tự cho mình là đúng. Lần trước chuyện của cô ta với Triệu Hồng Huy là như thế nào? Rốt cuộc James thích cô ta ở điểm gì? Nói thật đi, có phải cậu gặp chuyện gì hay không, Tần Vũ Phi làm gì cậu? Cậu có cần giúp đỡ không?
Lời nói này rất đúng, Tôn Diệc Tuyết thở dài một hơi. Tôn Diệc An lại nhỏ giọng hỏi cô ta làm sao vậy, nếu như khó chịu thì nói với anh, đi nghỉ ngơi sớm một chút. Tôn Diệc Tuyết vội vàng nói không có chuyện gì. Sợ lại bị nhìn ra cái gì, cũng tránh bị nghi ngờ, cô ta mượn cớ đến bàn khác ngồi.
Tôn Diệc Tuyết mới vừa đứng dậy đi vài bước, liền thấy từ đằng xa, một bóng dáng lấp lánh sáng rỡ đang đi tới đây.
Tần Vũ Phi, cô ta nhận ra cô gái này.
Tôn Diệc Tuyết vô ý ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình tuyệt đối không thể thua.
Tần Vũ Phi nhìn xung quanh một vòng, khiêu vũ lại khiêu vũ, nói chuyện lại nói chuyện, một đống người. Sau đó cô nhìn thấy cô gái kia, nhìn qua thì trang điểm khá tỉ mỉ, cũng có chút quen mặt, nhưng cô thật sự không nhớ ra là ai, chỉ biết đã gặp qua ở đâu. Thế nhưng biểu tình của cô ta có chút có ý tứ, Tần Vũ Phi bỗng nhiên hiểu rõ.
Cô vừa đi tới vừa cười cười.
Dáng vẻ tươi cười bước đến gần Tôn Diệc Tuyết.
Bên kia, mấy người bạn vẫn đang mắng Cố Anh Kiệt, cũng không có ý nói nhỏ, Tôn Diệc Tuyết cảm thấy rất sảng khoái. Thật đúng là ông trời trợ giúp, sự tình đúng như cô ta mong muốn. Tần Vũ Phi tới, vừa lúc còn có thể nghe một chút ý kiến của mọi người đánh giá mình.
Tần Vũ Phi đến gần, lại đứng ở trước mặt Tôn Diệc Tuyết. Tôn Diệc Tuyết tin tưởng Tần Vũ Phi nhất định nghe được. Cô ta nhìn chằm chằm Tần Vũ Phi, nhưng không nhìn ra Tần Vũ Phi có phản ứng gì, thái độ của cô có chút lạnh, cũng nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Được rồi đó, nói nữa là tôi tức giận đấy." Đây là giọng nói Cố Anh Kiệt, nhưng mà không có khí thế gì, rất nhanh đã bị giọng nói của người khác chặn hết.
"Dựa vào cái gì mà cậu tức giận. Ngược lại cậu nóng nảy một chút cho chúng tôi xem nào. Tính tình của cậu quá tốt. Anh em chúng tôi cũng vì muốn cho cậu tốt, vì cậu mà suy nghĩ, không thì để ý cậu cái rắm. Cậu có bạn gái, chúng tôi không xen vào, yêu đương là chuyện tốt, cậu xem cậu trước đây, chúng ta đều không cần khách khí, mọi người ở chung rất vui vẻ. Vậy mà giờ muốn gặp cậu cũng khó, cố chấp cái gì? Lời đồn đại như vậy nữa, cậu tự mình ngẫm lại đi! Hơn nữa hai người yêu nhau như thế nào, nếu như cô ta dùng thủ đoạn gì không đúng, cậu cảm thấy ngại mất mặt nên chịu trách nhiệm thì cứ nói, tốt xấu gì chúng tôi có thể nghe cậu tâm sự. Có chuyện gì tất cả mọi người sẽ giúp cậu."
"Đúng thế. Lâu như vậy cô ta cũng không thèm xuất hiện, rốt cuộc là vì sao! Cái loại đại tiểu thư điêu ngoa như thế, không ai hầu hạ nổi!"
Tôn Diệc Tuyết mỉm cười, nhìn Tần Vũ Phi, nghe được không? Không ai thích cô cả! Căn bản không là chẳng ai thích cô!
Lúc này lại nghe được "Bộp" một tiếng, Cố Anh Kiệt nhảy dựng lên, đập tay một cái xuống bàn, gào lên: "Con mẹ nó, im hết đi, ông đây không nói, mấy người lại làm ông đây phải tức giận! Tưởng là tôi nói đùa sao?"
Xung quanh nhất thời im lặng, các bàn khác cũng ngạc nhiên nhìn. Tôn Diệc Tuyết cứng đờ người, nhịn không được quay đầu lại xem.
Cố Anh Kiệt đạp đổ cái ghế, lớn tiếng mắng: "Chưa thấy ông đây tức giận chứ gì? Ông đây tức giận là như thế này đấy! Nói các người biết, mẹ ruột tôi nói cô ấy hai câu tôi còn không bằng lòng, các người đã là cái thá gì! Vì sao hai người chúng ta ở cùng một chỗ sao? Nghe cho rõ đây, tôi theo đuổi cô ấy rất khổ cực, thật vất vả mới có được cô ấy. Các cậu nghĩ cô ấy không tốt, liên quan gì đến các cậu. Nói vài câu là xong rồi, sao cứ lảm nhảm mãi thế? Muốn tôi chia tay cô ấy? Dựa vào cái gì? Bằng việc các cậu nghe nói cô ấy không tốt? Các cậu có thật sự hiểu rõ cô ấy không? Mắng cô ấy lúc nào cũng tự cho mình là đúng, sao không nhìn lại mình đi, các cậu mới tự cho mình là đúng. Cô ấy kiêu ngạo, tính tình nóng nảy, thế thì đã sao? Ông đây nguyện ý chiều chuộng! Ông đây chiều chuộng rất vui vẻ! Người khác muốn chiều cô ấy còn không đến lượt đâu!"
Một đám người trợn mắt há mồm, vẻ mặt cứng đờ như bị trúng tà.
Từ Ngôn Sướng đưa tay kéo Cố Anh Kiệt: "Được rồi, cậu bình tĩnh lại một chút. Tất cả mọi người uống nhiều quá rồi, bình tĩnh chút đi."
Cố Anh Kiệt khó lòng bình tĩnh được: "Từ lúc tôi vào cửa đã thấy kì lạ rồi, cứ nói đến cô ấy, tôi lại khó chịu nhưng vẫn nhịn, là bởi vì mọi người đều là bạn thân, mọi người đều tốt với tôi, cũng có cái giới hạn không phải sao? Nhưng nói cái gì thì nói, càng khó nghe thì càng muốn nói là sao? Có cho tôi mặt mũi không thế? Các cậu có bệnh à? Tỏ ý với tôi vài câu, tôi sẽ giới thiệu các cậu với cô ấy, cho các cậu hiểu rõ cô ấy, sửa lại những ấn tượng sai lầm trước đây. Các cậu lại đùa đùa giỡn giỡn, không chịu dừng, còn không tự trọng mà chửi rủa cô ấy! Lời đồn đại không tốt về cô ấy từ đâu mà truyền ra, còn không phải vì cô ấy không thèm chạy theo những loại đàn ông đạo đức giả sao, các cậu đáng giá theo chân bọn họ sao?
Một người bạn giúp đỡ giải thích: "Mọi người thấy cậu bị quản chặt quá, đến cả việc bạn bè tụ hội cũng không tham gia, nên mới bất bình thay cậu thôi. Giống như lần này, nghe nói cô ta không đến, cũng không cho cậu đến, mọi người mới tức giận."
"Ai nói cô ấy không để tôi đến? Ai nói?" Cố Anh Kiệt quát hỏi.
Không ai dám nói.
"Tất cả con mẹ nó đều có bệnh. Tôi thật sự không nên đến." Cố Anh Kiệt lắc đầu: "Các cậu thật sự làm tôi quá thất vọng. Tôi không cần nhận sự yêu thích của các cậu, tôi rất thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, tôi muốn kết hôn với cô ấy, là như vậy đấy. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có ý nghĩ muốn kết hôn với một người con gái. Các cậu bỏ hết những cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu đi."
Cố Anh Kiệt nói xong quay đầu đi. Từ Ngôn Sướng nóng nảy, cứ kéo anh lại, nếu thật sự đi như vậy, lại ầm ĩ với mọi người như thế, sau này làm sao gặp mặt nhau được. Nhưng Cố Anh Kiệt rất tức giận, ra sức hất tay anh ta ra, cố ý muốn đi.
Đi được một hai bước, liền đứng lại.
Tần Vũ Phi đứng ở đằng kia, cách anh chỉ vài bước.
Khí thế của Cố Anh Kiệt nhất thời mất hết. Sắc mặt Tần Vũ Phi không thay đổi gì, chỉ đi tới, nói rằng: "Em vừa tới, anh lại muốn đi, sao tính tình lại nóng nảy như thế chứ."
Mọi người đồng loạt ngây người, những lời nói trước đó, không biết cô đã nghe hết chưa.
Tần Vũ Phi đi tới bàn, Cố Anh Kiệt cũng quay trở lại, không đi nữa.
"Làm phiền nhường cho tôi một chỗ." Tần Vũ Phi nói với người bên cạnh, giọng nói không lớn, nhưng khí thế rất lớn, lớn hơn cả đám người này lúc nãy đang liên tục mắng cô, hiện tại nhanh chóng đứng lên nhường chỗ. Cố Anh Kiệt đưa tay cầm áo cô. để lên thành ghế. Cô quay đầu nhìn cái ghế đổ trên mặt đất, còn nói: "Đạp đổ cả ghế rồi."
"Không phải, lúc nãy đứng lên không cẩn thận đụng thôi." Cố Anh Kiệt cũng không biết nên nói thế nào, chỉ cảm thấy việc nổi giận bị cô nhìn thấy thì không hay lắm.
Tần Vũ Phi nhìn anh cười cười, cười đến mức mặt anh nóng lên, kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh cô.
"Xin chào mọi người, tôi là Tần Vũ Phi, là bạn gái của Cố Anh Kiệt. Tôi tới trễ, thật không có ý tứ. Bạn trai tôi không lễ phép, còn tức giận như thế, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người." Tần Vũ Phi dịu dàng nói, nhưng tất cả mọi người lại cảnh giác, khí thế quá bức người rồi.
Nhìn nhìn lại Cố Anh Kiệt, ngồi cạnh cô không hé răng, ngoan ngoãn giống như là một con mèo nhỏ.
Mất mặt!
Danh sách chương