Editor: Quỳnh Cửu (Quỳnh Cửu)
Cách giải quyết của Thẩm Nhất Thành tuy không phải là cách tốt nhất, nhưng chắc chắn là cách đã cái con người nhất.
Thư ký Trương ôm hy vọng cuối cùng nhìn về phía Thời Gia Hoan, lại thấy ông như đang ngầm đồng ý với lời của Thẩm Nhất Thành.
"Nhà chúng tôi không phải lắm tiền nhiều của lắm, nhưng vì con gái, tôi táng gia bại sản cũng được."
Câu nói của Thời Gia Hoan vô cùng có công dụng sưởi ấm tâm hồn, trong sâu thẳm trái tim Thời Hạ vì chuyện Thời Gia Hoan vô trách nhiệm rời đi mà trở nên băng giá, bắt đầu ấm trở lại như nắng mùa đông.
Còn đối với Tưởng Lan, bà ta không ngờ Thẩm Nhất Thành lại nhất quyết dứt khoát như thế, nhưng cũng không lo quá nhiều, một tên nhóc thì có thể làm nên sóng gió gì cơ chứ.
Chuyện bôi nhọ thanh danh của nhà họ Thẩm, cho dù ông nội Thẩm có thương cậu ta như thế nào cũng sẽ không cho phép cậu ta làm thế.
Nếu đã không hòa giải được, ý kiến không đồng thuận thì ai về nhà nấy thôi, hẹn thời gian khác nói tiếp.
Tưởng Lan gọi điện cho Thẩm Nam Bình bảo Hoa Huy nhập viện, giọng nói uất ức nghẹn ngào cực kì, nhưng lại dùng hết lời hay ý đẹp cho Thẩm Nhất Thành.
Thư ký Trương nghe thấy Tưởng Lan gọi điện thoại, không khỏi thở dài, bà ta vẫn nhất quyết không xin lỗi Thẩm Nhất Thành, cũng không hiểu ra được vận mệnh của nhà họ Thẩm đang nằm trong tay ai.
Sau khi Thời Hạ về nhà, Thời Gia Hoan liền xin lỗi Thời Hạ vì chuyện Thời Lạc Văn mà cáu cô, nếu không vì chuyện này thì cô đã không bỏ nhà đi, cũng không xảy ra mấy chuyện sau đấy.
Thời Gia Hoan nhìn con gái trước mặt, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo trước đây, nhưng tính cách như là một người khác vậy, cô con gái dịu ngoan trong ấn tưởng của ông là vô cùng dịu dàng nhu mì, không cãi ông bao giờ, cũng sẽ không bao giờ đánh nhau. Còn Thời Hạ bây giờ, tính cách dường như trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Thời Gia Hoan ngẫm lại, nghĩ tới sau khi mẹ cô mất, cô phải chịu nhiều khó khăn đến thế, thay đổi cũng là chuyện thường tình.
Thật ra Thời Gia Hoan muốn nói chuyện nghiêm túc với Thời Hạ, nhưng ở bệnh viện quá lâu, giờ cũng quá nửa đêm rồi, Thời Hạ hẳn cũng bị dọa sợ, Thời Gia Hoan không đành lòng tạo nên áp lực cho cô nữa, thế nên đành an ủi cô vài câu rồi bảo cô về nghỉ ngơi.
Thời Hạ đi tắm nước ấm một cái, sau đó mặc áo ngủ đi từ trong nhà tắm ra, ngồi xuống giường lau tóc, ngẫm lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Thời Hạ suy nghĩ kĩ quan hệ giữa mọi người, hóa ra người mà bố Thẩm Nhất Thành tái hôn là Tưởng Lan, Hoa Huy là đứa con mà Tưởng Lan dẫn theo.
Chẳng trách...
Chăng trách hôm nay Thẩm Nhất Thành lại phản ứng mạnh như thế.
Tiếng nhạc du dương đột nhiên vang lên, đã hơn nửa đêm rồi, Thời Hạ giật bắn mình, thấy màn hình di dộng hiện "Chú cô sinh" đang gọi đến.
Thời Hạ nhận điện thoại, chưa kịp nói gì đã thấy bên kia giành lời trước, "Cậu đi ra ban công, mở cửa phòng trộm ra đi."
"Hơn nửa đêm rồi còn ra ban công làm gì?" Thời Hạ hơi nghi ngờ, chắc không phải bảo cô ra ban công rồi người trong điện thoại sẽ bồi thêm một câu "Ái phi, nhìn nè, đây là giang sơn trẫm đánh hạ cho nàng." đấy chứ?"
Thẩm Nhất Thành, "Sao cậu nói nhiều thế, bảo cậu mở thì cậu mở đi.."
Thời Hạ cầm di động đi tới trước cửa ra ban công, thoáng nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một người đang đứng, đêm tối đen như mực, nếu không phải cô chuẩn bị từ sớm thì chắc là sợ tới mức hét ầm ĩ cả lên rồi.
Thời Hạ bực mình, "Cậu làm cái gì đấy? Hơn nửa đêm rồi định hù chết tớ đấy à?"
Thẩm Nhất Thành, "Cậu mở cửa phòng trộm nhanh lên đi, ngã xuống là chết người thật đấy!"
Thời Hạ vừa định mở cửa phòng trộm ra thì lại nghĩ nghĩ gì đấy, quay vào cầm áo khoác mặc lên người, cài kĩ tất cả các nút.
Cửa phòng trộm của Thời Hạ là kiểu cũ, phải dùng chìa khóa để mở, chìa khóa được đặt dưới đáy chậu hoa trên ban công.
Thời Hạ mở cửa ra, Thẩm Nhất Thành bám vào song cửa bò vào.
Thời Hạ nhíu mày, "Sao cậu không đi cửa chính?"
"Muộn như này đi cửa chính thế nào được?" Đi cửa chính vào, chào hỏi Thời Gia Hoan rồi tươi cười bảo ông, "Chú ơi, con có thể nửa đêm vào phòng con gái chú bàn luận chuyện đời chuyện người được không ạ?"
Thời Gia Hoan sợ là đánh chết cậu luôn mất.
Thẩm Nhất Thành nghênh ngang vào phòng Thời Hạ, ngồi lên giường cô.
Thời Hạ thò đầu ra nhìn ra ngoài cửa, ban công nhà cô cách ban công nhà Thẩm Nhất Thành hơn 2m, ở giữa chỉ có một chỗ có thể để chân được, lá gan của thằng nhãi này cũng to thật đấy.
Thời Hạ trở về phòng, thấy người nào đó đã nửa nằm nửa ngồi trên giường cô rồi, "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Nhất Thành liếc cô, "Qua an ủi cậu chút mà cậu thái độ gì thế?"
Thời Hạ túm ghế ngồi xuống, nhìn người đang nằm trên giường, "Được rồi, tớ chuẩn bị xong rồi đấy, cậu an ủi đi."
Thẩm Nhất Thành, "..."
Đêm khuya ở tiểu khu rất yên tĩnh, không khí trong phòng cũng tĩnh lặng như thế, người nằm trên giường, hai tay gối đầu, không e dè gì nhìn người đang ngồi trên ghế lau tóc.
Trong không gian còn vương vấn mùi sữa tắm hoa hồng.
Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ cảm thấy mùi sữa tắm thơm cả, nhưng hôm nay cậu lại không nhịn được ngửi thêm vài cái.
Thẩm Nhất Thành ngồi dậy, nắm lấy tay Thời Hạ, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bầm trên mu bàn tay cô.
Hai vết máu bầm cùng nằm một bên, cũng chẳng nghiêm trọng gì, ngay cả Thời Gia Hoan cũng không nhận ra nhưng Thẩm Nhất Thành lại nhớ mãi không quên.
Thẩm Nhất Thành móc một tuýp thuốc mỡ trong túi ra, bóp một ít lên mu bàn tay Thời Hạ, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Trước đây cậu từng đánh nhau với Hoa Huy à?" Thời Hạ mở lời.
Thẩm Nhất Thành, "Tôi một mình đánh cậu ta thì không gọi là đánh nhau được."
Thời Hạ, "..."
Cậu là đại lão, cậu giỏi!
Thẩm Nhất Thành cứ cầm tay cô xoa xoa bóp bóp cả buổi không chịu buông, Thời Hạ nhịn không được rút về, Thẩm Nhất Thành lại nắm chặt lại, nói tiếp, "Hôm nay có bị sợ không?"
Hiếm khi giọng điệu của Thẩm Nhất Thành nghiêm túc được như vậy, Thời Hạ bất ngờ, lắc đầu, "Tôi nói không có thì cậu có thấy nghi ngờ không?"
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn cô, "Sao lại nghĩ tôi sẽ nghi ngờ?"
Thời Hạ im lặng trong chốc lát, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi thay đổi rất nhiều à?"
"Nhiều lắm à?" Thẩm Nhất Thành nhăn mặt nhíu mày, "Không có mà, ở trong lòng tôi, cậu lúc nào cũng kiên nghị, quả cảm, nhìn xa trông rộng, thông minh, gặp chuyện không run sợ, tự nhiên hào sảng."
Thẩm Nhất Thành thế mà lại khen cô, Thời Hạ lấy tay kia đếm đếm, một hai ba bốn năm sáu....
Thẩm Nhất thành dùng tận 6 từ liền để khen cô, mà từ nào cũng là từ hay hết,
Thời Hạ hơi do dự, "....Cậu thấy từ đâu vậy?" Đến cô còn không biết cô có nhiều ưu điểm đến thế cơ đấy.
Thẩm Nhất Thành nhìn ánh mắt đầy chân thành của co, "Từ lần cậu mặt không thèm đổi sắc mà vu oan cho tôi, ưu điểm đấy của cậu đã nằm trong lòng tôi rồi, vĩnh viễn bất diệt."
Thời Hạ, "..."
Quả nhiên, đừng bao giờ kì vọng quá lớn vào Thẩm Nhất Thành!
Thẩm Nhất Thành không khỏi cúi đầu cười, Thời Hạ thoạt nhìn có vẻ giống một cô gái ngoan ngoãn, nhưng thật ra...
Cuộc đời cô quá thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chuyện gì bất trắc, nên có chút không quan tâm sự đời, không có ham muốn gì cả, cho nên mới thoạt nhìn nhu thuận mà thôi.
Đến lúc thực sự gặp chuyện, cái tính kì quặc trong xương tủy cô sẽ lộ ra không trật phát nào.
Kiểu tính cách này đối với cậu là sự hấp dẫn trí mạng.
Thời Hạ bực mình gạt tay của Thẩm Nhất Thành ra, cuối cùng là không khống chế được sức mạnh hoang dã của bản thân, cầm gối trên giường lên đánh cậu.
Vừa đấm vừa đá lại thêm nghiến răng cắn lợi mà trút giận, Thời Hạ ngồi xuống ghế thở hổn hển, Thẩm Nhất Thành mà có thù oán với ai cũng chẳng cần thiết phải động tay động chân làm gì, chỉ dùng miệng không cũng đủ làm người ta tức chết luôn rồi.
"Hạ Hạ sao thế? Bố nghe trong phòng con có tiếng động." Thời Gia Hoan bỗng nhiên gõ cửa.
Thời Hạ hơi kinh ngạc, vội nói, "Không có gì đâu bố, hồi nãy con thu dọn ít đồ đạc, không cẩn thận làm rơi đồ xuống đất ấy mà."
"Ừ, thế con đi nghỉ sớm đi nhé, đừng ngủ muộn quá đấy."
"Con biết rồi bố, bố cũng đi ngủ sớm đi."
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Thời Gia Hoan, Thời Hạ mới thở phào một hơi, cô lại túm người đang giả chết trên giường cô lôi dậy, "Đi ra ngoài, ra ngoài ra ngoài ra ngoài!!!!!"
Thẩm Nhất Thành đi đi ra phía ban công, Thời Hạ túm cậu kéo lại, "Không được trèo ban công, bố tớ ngủ rồi, cậu đi cửa chính mà ra."
Thẩm Nhất Thành không phản đối, bước tới cửa phong ngủ, tay vừa chạm lên khó cửa, đột nhiên nhớ ra gì dấy, quay đầu nhìn Thời Hạ, "Cậu mặc kín mít như thế, chắc là do không mặc gì bên trong đúng không?"
Từ lúc cậu vào tới giờ, Thời Hạ khóa cái áo khoác đông kín mít lên, hơn nửa đêm trong phòng nhà mình rồi còn mặc áo khoác dày như thế làm gì?
Thời Hạ đỏ mặt, cái tên này suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh gì trong đầu thế hả!
Thời Hạ vô cảm xúc, "Cậu có muốn nhìn thử không?"
Mặt Thẩm Nhất Thành hồng lên theo đúng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng chạy trối chết.
Thời Hạ đóng cửa phòng, cô dù gì cũng là người trả qua muôn sóng nghìn gió, làm sao mà bị tên nhóc mới mọc lông ghẹo được cơ chứ!
Cách giải quyết của Thẩm Nhất Thành tuy không phải là cách tốt nhất, nhưng chắc chắn là cách đã cái con người nhất.
Thư ký Trương ôm hy vọng cuối cùng nhìn về phía Thời Gia Hoan, lại thấy ông như đang ngầm đồng ý với lời của Thẩm Nhất Thành.
"Nhà chúng tôi không phải lắm tiền nhiều của lắm, nhưng vì con gái, tôi táng gia bại sản cũng được."
Câu nói của Thời Gia Hoan vô cùng có công dụng sưởi ấm tâm hồn, trong sâu thẳm trái tim Thời Hạ vì chuyện Thời Gia Hoan vô trách nhiệm rời đi mà trở nên băng giá, bắt đầu ấm trở lại như nắng mùa đông.
Còn đối với Tưởng Lan, bà ta không ngờ Thẩm Nhất Thành lại nhất quyết dứt khoát như thế, nhưng cũng không lo quá nhiều, một tên nhóc thì có thể làm nên sóng gió gì cơ chứ.
Chuyện bôi nhọ thanh danh của nhà họ Thẩm, cho dù ông nội Thẩm có thương cậu ta như thế nào cũng sẽ không cho phép cậu ta làm thế.
Nếu đã không hòa giải được, ý kiến không đồng thuận thì ai về nhà nấy thôi, hẹn thời gian khác nói tiếp.
Tưởng Lan gọi điện cho Thẩm Nam Bình bảo Hoa Huy nhập viện, giọng nói uất ức nghẹn ngào cực kì, nhưng lại dùng hết lời hay ý đẹp cho Thẩm Nhất Thành.
Thư ký Trương nghe thấy Tưởng Lan gọi điện thoại, không khỏi thở dài, bà ta vẫn nhất quyết không xin lỗi Thẩm Nhất Thành, cũng không hiểu ra được vận mệnh của nhà họ Thẩm đang nằm trong tay ai.
Sau khi Thời Hạ về nhà, Thời Gia Hoan liền xin lỗi Thời Hạ vì chuyện Thời Lạc Văn mà cáu cô, nếu không vì chuyện này thì cô đã không bỏ nhà đi, cũng không xảy ra mấy chuyện sau đấy.
Thời Gia Hoan nhìn con gái trước mặt, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo trước đây, nhưng tính cách như là một người khác vậy, cô con gái dịu ngoan trong ấn tưởng của ông là vô cùng dịu dàng nhu mì, không cãi ông bao giờ, cũng sẽ không bao giờ đánh nhau. Còn Thời Hạ bây giờ, tính cách dường như trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Thời Gia Hoan ngẫm lại, nghĩ tới sau khi mẹ cô mất, cô phải chịu nhiều khó khăn đến thế, thay đổi cũng là chuyện thường tình.
Thật ra Thời Gia Hoan muốn nói chuyện nghiêm túc với Thời Hạ, nhưng ở bệnh viện quá lâu, giờ cũng quá nửa đêm rồi, Thời Hạ hẳn cũng bị dọa sợ, Thời Gia Hoan không đành lòng tạo nên áp lực cho cô nữa, thế nên đành an ủi cô vài câu rồi bảo cô về nghỉ ngơi.
Thời Hạ đi tắm nước ấm một cái, sau đó mặc áo ngủ đi từ trong nhà tắm ra, ngồi xuống giường lau tóc, ngẫm lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Thời Hạ suy nghĩ kĩ quan hệ giữa mọi người, hóa ra người mà bố Thẩm Nhất Thành tái hôn là Tưởng Lan, Hoa Huy là đứa con mà Tưởng Lan dẫn theo.
Chẳng trách...
Chăng trách hôm nay Thẩm Nhất Thành lại phản ứng mạnh như thế.
Tiếng nhạc du dương đột nhiên vang lên, đã hơn nửa đêm rồi, Thời Hạ giật bắn mình, thấy màn hình di dộng hiện "Chú cô sinh" đang gọi đến.
Thời Hạ nhận điện thoại, chưa kịp nói gì đã thấy bên kia giành lời trước, "Cậu đi ra ban công, mở cửa phòng trộm ra đi."
"Hơn nửa đêm rồi còn ra ban công làm gì?" Thời Hạ hơi nghi ngờ, chắc không phải bảo cô ra ban công rồi người trong điện thoại sẽ bồi thêm một câu "Ái phi, nhìn nè, đây là giang sơn trẫm đánh hạ cho nàng." đấy chứ?"
Thẩm Nhất Thành, "Sao cậu nói nhiều thế, bảo cậu mở thì cậu mở đi.."
Thời Hạ cầm di động đi tới trước cửa ra ban công, thoáng nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một người đang đứng, đêm tối đen như mực, nếu không phải cô chuẩn bị từ sớm thì chắc là sợ tới mức hét ầm ĩ cả lên rồi.
Thời Hạ bực mình, "Cậu làm cái gì đấy? Hơn nửa đêm rồi định hù chết tớ đấy à?"
Thẩm Nhất Thành, "Cậu mở cửa phòng trộm nhanh lên đi, ngã xuống là chết người thật đấy!"
Thời Hạ vừa định mở cửa phòng trộm ra thì lại nghĩ nghĩ gì đấy, quay vào cầm áo khoác mặc lên người, cài kĩ tất cả các nút.
Cửa phòng trộm của Thời Hạ là kiểu cũ, phải dùng chìa khóa để mở, chìa khóa được đặt dưới đáy chậu hoa trên ban công.
Thời Hạ mở cửa ra, Thẩm Nhất Thành bám vào song cửa bò vào.
Thời Hạ nhíu mày, "Sao cậu không đi cửa chính?"
"Muộn như này đi cửa chính thế nào được?" Đi cửa chính vào, chào hỏi Thời Gia Hoan rồi tươi cười bảo ông, "Chú ơi, con có thể nửa đêm vào phòng con gái chú bàn luận chuyện đời chuyện người được không ạ?"
Thời Gia Hoan sợ là đánh chết cậu luôn mất.
Thẩm Nhất Thành nghênh ngang vào phòng Thời Hạ, ngồi lên giường cô.
Thời Hạ thò đầu ra nhìn ra ngoài cửa, ban công nhà cô cách ban công nhà Thẩm Nhất Thành hơn 2m, ở giữa chỉ có một chỗ có thể để chân được, lá gan của thằng nhãi này cũng to thật đấy.
Thời Hạ trở về phòng, thấy người nào đó đã nửa nằm nửa ngồi trên giường cô rồi, "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Nhất Thành liếc cô, "Qua an ủi cậu chút mà cậu thái độ gì thế?"
Thời Hạ túm ghế ngồi xuống, nhìn người đang nằm trên giường, "Được rồi, tớ chuẩn bị xong rồi đấy, cậu an ủi đi."
Thẩm Nhất Thành, "..."
Đêm khuya ở tiểu khu rất yên tĩnh, không khí trong phòng cũng tĩnh lặng như thế, người nằm trên giường, hai tay gối đầu, không e dè gì nhìn người đang ngồi trên ghế lau tóc.
Trong không gian còn vương vấn mùi sữa tắm hoa hồng.
Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ cảm thấy mùi sữa tắm thơm cả, nhưng hôm nay cậu lại không nhịn được ngửi thêm vài cái.
Thẩm Nhất Thành ngồi dậy, nắm lấy tay Thời Hạ, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bầm trên mu bàn tay cô.
Hai vết máu bầm cùng nằm một bên, cũng chẳng nghiêm trọng gì, ngay cả Thời Gia Hoan cũng không nhận ra nhưng Thẩm Nhất Thành lại nhớ mãi không quên.
Thẩm Nhất Thành móc một tuýp thuốc mỡ trong túi ra, bóp một ít lên mu bàn tay Thời Hạ, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Trước đây cậu từng đánh nhau với Hoa Huy à?" Thời Hạ mở lời.
Thẩm Nhất Thành, "Tôi một mình đánh cậu ta thì không gọi là đánh nhau được."
Thời Hạ, "..."
Cậu là đại lão, cậu giỏi!
Thẩm Nhất Thành cứ cầm tay cô xoa xoa bóp bóp cả buổi không chịu buông, Thời Hạ nhịn không được rút về, Thẩm Nhất Thành lại nắm chặt lại, nói tiếp, "Hôm nay có bị sợ không?"
Hiếm khi giọng điệu của Thẩm Nhất Thành nghiêm túc được như vậy, Thời Hạ bất ngờ, lắc đầu, "Tôi nói không có thì cậu có thấy nghi ngờ không?"
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn cô, "Sao lại nghĩ tôi sẽ nghi ngờ?"
Thời Hạ im lặng trong chốc lát, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi thay đổi rất nhiều à?"
"Nhiều lắm à?" Thẩm Nhất Thành nhăn mặt nhíu mày, "Không có mà, ở trong lòng tôi, cậu lúc nào cũng kiên nghị, quả cảm, nhìn xa trông rộng, thông minh, gặp chuyện không run sợ, tự nhiên hào sảng."
Thẩm Nhất Thành thế mà lại khen cô, Thời Hạ lấy tay kia đếm đếm, một hai ba bốn năm sáu....
Thẩm Nhất thành dùng tận 6 từ liền để khen cô, mà từ nào cũng là từ hay hết,
Thời Hạ hơi do dự, "....Cậu thấy từ đâu vậy?" Đến cô còn không biết cô có nhiều ưu điểm đến thế cơ đấy.
Thẩm Nhất Thành nhìn ánh mắt đầy chân thành của co, "Từ lần cậu mặt không thèm đổi sắc mà vu oan cho tôi, ưu điểm đấy của cậu đã nằm trong lòng tôi rồi, vĩnh viễn bất diệt."
Thời Hạ, "..."
Quả nhiên, đừng bao giờ kì vọng quá lớn vào Thẩm Nhất Thành!
Thẩm Nhất Thành không khỏi cúi đầu cười, Thời Hạ thoạt nhìn có vẻ giống một cô gái ngoan ngoãn, nhưng thật ra...
Cuộc đời cô quá thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chuyện gì bất trắc, nên có chút không quan tâm sự đời, không có ham muốn gì cả, cho nên mới thoạt nhìn nhu thuận mà thôi.
Đến lúc thực sự gặp chuyện, cái tính kì quặc trong xương tủy cô sẽ lộ ra không trật phát nào.
Kiểu tính cách này đối với cậu là sự hấp dẫn trí mạng.
Thời Hạ bực mình gạt tay của Thẩm Nhất Thành ra, cuối cùng là không khống chế được sức mạnh hoang dã của bản thân, cầm gối trên giường lên đánh cậu.
Vừa đấm vừa đá lại thêm nghiến răng cắn lợi mà trút giận, Thời Hạ ngồi xuống ghế thở hổn hển, Thẩm Nhất Thành mà có thù oán với ai cũng chẳng cần thiết phải động tay động chân làm gì, chỉ dùng miệng không cũng đủ làm người ta tức chết luôn rồi.
"Hạ Hạ sao thế? Bố nghe trong phòng con có tiếng động." Thời Gia Hoan bỗng nhiên gõ cửa.
Thời Hạ hơi kinh ngạc, vội nói, "Không có gì đâu bố, hồi nãy con thu dọn ít đồ đạc, không cẩn thận làm rơi đồ xuống đất ấy mà."
"Ừ, thế con đi nghỉ sớm đi nhé, đừng ngủ muộn quá đấy."
"Con biết rồi bố, bố cũng đi ngủ sớm đi."
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Thời Gia Hoan, Thời Hạ mới thở phào một hơi, cô lại túm người đang giả chết trên giường cô lôi dậy, "Đi ra ngoài, ra ngoài ra ngoài ra ngoài!!!!!"
Thẩm Nhất Thành đi đi ra phía ban công, Thời Hạ túm cậu kéo lại, "Không được trèo ban công, bố tớ ngủ rồi, cậu đi cửa chính mà ra."
Thẩm Nhất Thành không phản đối, bước tới cửa phong ngủ, tay vừa chạm lên khó cửa, đột nhiên nhớ ra gì dấy, quay đầu nhìn Thời Hạ, "Cậu mặc kín mít như thế, chắc là do không mặc gì bên trong đúng không?"
Từ lúc cậu vào tới giờ, Thời Hạ khóa cái áo khoác đông kín mít lên, hơn nửa đêm trong phòng nhà mình rồi còn mặc áo khoác dày như thế làm gì?
Thời Hạ đỏ mặt, cái tên này suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh gì trong đầu thế hả!
Thời Hạ vô cảm xúc, "Cậu có muốn nhìn thử không?"
Mặt Thẩm Nhất Thành hồng lên theo đúng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng chạy trối chết.
Thời Hạ đóng cửa phòng, cô dù gì cũng là người trả qua muôn sóng nghìn gió, làm sao mà bị tên nhóc mới mọc lông ghẹo được cơ chứ!
Danh sách chương