Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Lúc Thời Hạ về đến nhà, Thời Gia Hoan đang ngồi xem TV trên sofa.
Thời Gia Hoan ngày thường bận rộn nhiều việc, hiếm khi được nhàn nhã thoải mái như này.
Thấy Thời Hạ về, Thời Gia Hoan đứng dậy, cười nói, "Hạ Hạ về rồi à, bố hầm cháo cho con rồi, con muốn ăn không?"
Thời Hạ gật đầu, "Được ạ." Hôm nay xảy ra nhiều việc như thế, hẳn là Thời Gia Hoan cũng muốn nói chuyện với cô.
Nhưng đến khi Thời Hạ ăn xong cháo rồi, chuẩn bị đi ngủ thì Thời Gia Hoan vẫn chưa nói gì hết, mặt mày bình tĩnh dị thường.
"Tắm rửa đi nhé, nghỉ ngơi sớm, đừng có thức khuya đấy." Thời Gia Hoan xoa xoa đầu Thời Hạ.
"Bố, bố không muốn nói gì với con ạ?" Thời Hạ không ngờ cuối cùng cô lại là người phải mở lời trước.
Thời Gia Hoan lắc đầu, "Không."
Thời Hạ giật mình, chần chừ gật đầu, chỉ chỉ cửa phòng, "Thế...con đi ngủ.."
Thời Hạ quay người, lết thật chậm, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Thời Gia Hoan, thấy ông đứng dưới ánh đèn ấm áp cười nhìn cô.
Thời Hạ dừng bước, "Bố..."
Thời Gia Hoan, "Bố đồng ý với mẹ con rồi, chỉ cần con gái bố vui là được, con muốn làm gì bố đều ủng hộ hết."
Hốc mắt Thời Hạ đỏ ửng, cuống cuồng xoay người chạy về phòng.
Trước đây Thời Gia Hoan không ít lần nói thế này, nhưng khi đấy Thời Hạ còn ít tuổi, cô chưa bao giờ để nó trong lòng hết, lúc đây ý nghĩa của câu nói này với cô cũng chỉ như câu "con gái rượu" bình thường đơn giản vậy mà thôi.
Nhưng tới giờ Thời Hạ mới biết được, hóa ra Thời Gia Hoan chưa bao giờ nói cho có lệ với cô bao giờ cả, chỉ cần là thứ cô muôn, ông sẽ dốc toàn lực để làm cho cô.
Thời Gia Hoan đang định trở về phòng thì cánh cửa phòng ngủ lại bị mở ra lần nữa, Thời hạ bước tới trước mặt ông, nhẹ nhàng ôm lấy ông.
Thời Gia Hoan sửng sốt, tay chân luống cuống cả đi.
Thời Hạ đã quá lâu rồi không ôm ông như thế, hình như là từ sau khi mẹ con bé qua đời, Thời Hạ không thân thiết như thế với ông nữa rồi.
"Sao thế con?" Thời Gia Hoan đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
Giọng nói Thời Hạ buồn buồn, "Không sao cả ạ, chỉ là lâu quá không ôm bố rồi."
"Bố..." Thời Hạ ngẩng đầu, cười thoải mái, "Nếu có một ngày nào đấy bố bỏ rơi con, con cũng sẽ không hận bố nữa đâu."
Thời Gia Hoan cau mày, đưa tay xoa xoa đầu cô, "Nói gì bậy thế, sao bố lại bỏ rơi con được cơ chứ, được rồi, khuya lắm rồi đấy, mau về phòng ngủ đi!"
Thời Hạ xoay mình, lau nước mắt đọng lại trên khóe mắt, có đôi khi hận cũng chỉ vì quá yêu mà thôi.
Hận bao nhiêu, thì đau lòng bấy nhiêu.
Người đàn ông chỉ tiếc không thể cho cô cả thế giới kia, chính là bố của cô đấy!
*
Thẩm Nhất Thành xách cặp đi vào siêu thị, Thẩm Nam Bình với Lâm Vận đều ở đấy, hai người nhìn nhau không nói gì, vô cùng im lựng.
Vấn đề yêu sớm quá nhạy cảm, lại còn đúng kì phản nghịch của mấy đứa nhóc, Thẩm Nam Bình cũng chẳng ngu gì, mấy chuyện này tốt nhất đừng chêm dầu vào lửa làm chi, lấy cái tính của Thẩm Nhất Thành mà nói chuyện này sẽ lâm vào bế tắc mất.
Thẩm Nhất Thành đứng đối diện Thẩm Nam Bình nhìn ông ta, không nói.
Thẩm Nam Bình ho nhẹ, "Bố về đây họp, nhân tiện qua đây xem hai mẹ con con."
"Ừ." Thẩm Nhất Thành trả lời một tiếng thản nhiên, sau đấy ngồi xuống, "Thế có còn chuyện gì nữa không?"
Ngữ khí của Thẩm Nhất Thành quá bình tĩnh, loại cảm giác bình thản này làm cho Thẩm Nam Bình cảm thấy có gì đấy không ổn, từ sau khi ông ta ly hôn với Lâm Vận, chưa từng nghe thấy ngữ khí thế này của Thẩm Nhất Thành nữa.
"Thành tích dạo này giảm sút nghiêm trọng như thế, có phải là có chuyện gì rồi không?" Thẩm Nam Bình thầm vui vẻ trong lòng, cuối cùng thì con mình cũng tỏ thái độ tốt với mình rồi.
Thẩm Nhất Thành cụp mắt, "Bố, đừng có lòng vòng nữa, tôi biết hôm nay mọi người bị trường gọi tới rồi, có gì cứ nói thẳng luôn đi."
Một tiếng "bố" làm Thẩm Nam Bình hoàn toàn nằm mơ luôn, Lâm Vận cũng khó hiểu nhìn Thẩm Nhất Thành.
Từ sau khi hai người ly hôn, Thẩm Nhất Thành cũng không gọi Thẩm Nam Bình là bố nữa.
"...Nhất Thành?" Thẩm Nam Bình hơi phân khích, "Có phải con tha thứ cho bố rồi không?"
Thẩm Nhất Thành không đổi sắc mặt, chỉ cười tự giễu.
Sau khi mẹ ra đi, anh cũng rời Cẩm Thành, nhiều năm như thế, trừ 3 năm quay về thăm ông nội ông ngoại một lần, anh cũng không quay lại nhà họ Thẩm thêm lần nào nữa.
Năm này tháng nọ cứ thế trôi đi, làm gì còn cái gì gọi là hận nữa cơ chứ, hận thù trong lòng lúc còn nhỏ tuổi cũng chẳng qua là vẫn còn chờ đợi mà thôi.
Chờ đợi bố anh có thể đối xử với anh như một ông bố bình thường.
Chỉ đến khi có thể thật sự buông hết tất cả, không còn vướng bận gì trong lòng nữa, thì cái từ "bố" trong anh cũng chỉ còn là một danh từ bình thường mà thôi.
Thẩm Nhất Thành cong môi, "Chẳng có gì gọi là tha thứ cả, đàn ông có mới nới cũ cũng là chuyện thường tình, ông chẳng phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng, tình yêu có thể kéo dài được bao lâu cơ chứ? Ba năm? Năm năm? Hay là 10 năm? Không yêu được nữa thì chia tay, chuyện bình thường." Sau này không phải là Thẩm Nam Bình vẫn ly hôn với Tưởng Lan để cưới người khác đấy thôi.
Nắm tay một người mấy chục năm tới tận bạc đầu giai lão đến cuối cùng cũng chỉ là cảm giác tay trái nắm tay phải mà thôi, làm gì còn Dopamine tình yêu nữa, thứ còn lại đấy là trách nhiệm, là thói quen, là tình thân quan trọng nhất cuộc đời này mà thôi!
Mà mấy thứ này, Thẩm Nam Bình không có, vĩnh viễn cũng không thể có nổi!
Thẩm Nhất Thành nói năng câu chữ chói tai, nhưng giọng điệu lại chậm rãi bình thản, cứ như đang từ tốn kể chuyện gì đấy chẳng liên quan ấy.
Thẩm Nam Bình yên lặng nghiền ngẫm ý tứ của Thẩm Nhất Thành, không khỏi cau mày.
Đứa con này của ông ta ngày càng giống ông già, hôm nay lại càng giống hơn nữa.
"Nếu được thì kì sau con chuyển trường đi, qua trường tư thục cho tốt, bố làm thế cũng vì tương lai của con, cũng không phải cướp con khỏi mẹ con làm gì. Con qua đấy đi học, nghỉ thì về thăm mẹ, đấy là quyền của con, bố sẽ không cấm đoán gì cả."
"Nhất Thành, trước nay con luôn có suy tính của riêng mình, con thông minh, có nhiều thứ không cần bố nói con cũng rõ, cái gì tốt nhất con hẳn sẽ chọn được."
Thẩm Nhất Thành, "Thế tôi bảo không đồng ý thì sao?"
Thẩm Nam Bình, "Ông nội con chắc chắn sẽ tán thành việc này, con không cần tìm ông làm chỗ dựa làm gì cho mất công."
Thẩm Nhất Thành nở nụ cười, "Tôi đã trưởng thành rồi, chẳng cần ai làm chỗ dựa cả, con đường tôi chọn tôi tự đi, không cần ai vẽ sẵn làm gì cả."
Thẩm Nam Bình ra khỏi siêu thị, tuyết rơi trên trời đã dày đặc rồi, bị gió lạnh phả một hồi, Thẩm Nam Bình mới cảm giác được cơn rét đang cuộn gào trong lòng ông.
Trước khi tuy Thẩm Nhất Thành chẳng nể nang gì ông ta cả, còn tức giận nổi xung với ông ta nữa, nhưng đấy cũng là tính cách xưa nay của anh, ông ta cũng quen rồi.
Nhưng Thẩm Nhất Thành của hôm nay lại làm cho ông ta cảm thấy như là một người xa lạ nào đấy vậy, một người lạ với trái tim băng giá.
*
Đêm qua tuyết rơi rất lớn, cả Cẩm thành đều được phủ lên một lớp áo trắng xóa.
Mới bước một bước là tiếng xột xoạt lại vang lên, tuyết trắng phủ kín giày Thời Hạ.
"Hạ Hạ."
Thời Hạ nghe thấy có ai đấy gọi cô, quay đầu nhìn lại, là Lâm Vận.
"Chào buổi sáng dì ạ." Mặc dù da mặt Thời Hạ dày thật nhưng đối diện với Lâm Vận vẫn không được tự nhiên cho lắm, dù sao yêu sớm cũng không phải là chuyện mà nhiều bố mẹ có thể chấp nhận được.
Lâm Vận cầm theo hai túi đồ ăn sáng, "Đây là bữa sáng của con với Nhất Thành, thằng bé qua siêu thị mở cửa giúp dì rồi, hai đứa hôm nay đừng đi xe đạp nữa, đi bộ thôi." Lâm Vận dặn.
Thời Hạ ngập ngừng nhận bữa sáng, không biết nói thêm gì nữa.
Lâm Vận nhìn cô một cái, "Hạ Hạ, có phải gần đây Nhất Thành có gì giấu dì không?"
"Gì ạ?" Thời Hạ hơi sững sờ, câu này của Lâm Vận dường như đang vòng vo ám chỉ chuyện cô yêu đương với Thẩm Nhất Thành vậy, nhưng với hiểu biết của cô với Lâm Vận mà nói thì bà không phải kiểu người thích đùa giỡn như thế đâu.
"Con đừng hiểu nhầm, ý dì là chuyện khác, không phải chuyện hai đứa..." Lâm Vận ngừng một lát.
Đối với chuyện thằng bé với Thời Hạ yêu nhau, lúc đầu Lâm Vận cũng ngạc nhiên lắm, không phải ngạc nhiên chuyện yêu sớm, mà là ngạc nhiên về đối tượng kìa.
Còn về yêu sớm thì bà với Thời Gia Hoan cũng yêu nhau lúc cấp 3, thế nên không có tư cách gì để nói này nói nọ con cả.
"Dì thấy hình như thằng bé có gì đấy thay đổi ấy, hơn nữa thành tích của nó sụt giảm nghiêm trọng tới thế, có phải là có chuyện gì mà dì không biết hay không?"
Con trai của bà bà đương nhiên hiểu, nếu mà yêu sớm thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng thành tích đâu, hơn nữa dạo này Thẩm Nhất Thành khác thường thực sự.
Sáng sớm nào anh cũng sẽ đi mở cửa siêu thị giúp bà, lại còn quét tước vệ sinh, xếp đồ này nọ, sắc thuốc nữa.
Thẩm Nhất Thành trước đây cũng giúp bà làm nhiều, nhưng không giống bây giờ, chỉ hận không thể làm hết toàn bộ việc của bà đi thôi.
Thời Hạ đăm chiêu.
*
Trên đời không có bức tường nào là không lọt gió hết, chuyện Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ yêu nhau loan ra khắp trường.
Mà Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ...
Cũng chẳng có gì khiêm tốn hết.
Hai người cùng ra cùng vào, cùng đi học cùng về nhà, lại còn cùng ăn với nhau, chẳng kiêng nể gì ai.
Chủ nhiệm lớp gọi điện cho Lâm Vận với Thời Gia Hoan mỗi người một cuộc, hai người đều trả lời qua loa cho có.
Chủ nhiệm khối cũng bị hai vị phụ huynh này làm cho nộ khí xung thiên luôn.
Mà chủ nhiệm lớp cũng âm thầm tách hai người ra, cố tình đến lớp một hôm điều chỉnh lại vị trí ngồi của cả lớp.
Lần chuyển chỗ này, hai người đúng trời nam đất bắc luôn.
Một người ngồi tít đầu phía bắc, một người tọt một phát xuống cuối Nam.
Mà bạn cùng bàn lần này của Thời Hạ lại là Mạc Mạt.
Thái độ Mạc Mạt dành cho Thời Hạ tuy cũng có thay đổi, không thân thiết như trước kia nhưng cũng chỉ dừng ở mức như bạn học bình thường mà thôi.
Dạo này Thẩm Nhất Thành lại còn đi học ngoan ngoãn kinh khủng, lên lớp nghe giảng chăm chú, không đi trễ không bề sớm, lại còn làm bài tập về nhà đầy đủ nữa chứ.
Giáo viên bộ môn gọi anh lên văn phòng uống trà nói chuyện phiếm, thái độ của Thẩm Nhất Thành cũng tốt đẹp cực kì, không hề tùy tiện như trước đâu nữa.
Giáo viên ai nấy đều nhận ra sự thay đổi của Thẩm Nhất Thành, vui mừng hết cả lên, cảm thấy cuối cùng Thẩm Nhất Thành cũng nhận ra sai lầm của cuộc đời anh rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, không làm giáo viên thất vọng!
Thời Hạ lại cảm thấy có gì đấy sai sai, cứ như bình yên trước giông tố bão bùng vậy.
Hai tuần chớp mắt qua mất, kì thi cuối kỳ đã tới.
Quả nhiên cảm giác của Thời Hạ không sai tí nào, Thẩm Nhất Thành đem lại cho toàn thể giáo viên một niềm kinh ngạc vui sướng siêu to khổng lồ.
Tất cả bài thi, Thẩm Nhất Thành nộp giấy trắng hết, trừ môn Ngữ văn.
Bài ngữ văn, Thẩm Nhất Thành chỉ làm phần văn mà thôi.
Đợt trước có một bộ phim quân sự vô cùng hot, thế nên đề văn lần này là:Tổ quốc của tôi".
Thẩm Nhất Thành vô cùng lưu loát viết hơn 800 chữ liền, ca ngợi đất nước 5000 năm phồn vinh cường đại, rồi lại tới chủ nghĩa xã hội tốt đẹp trong tương lai.
Bài văn sử dụng thi từ ca phú trích dẫn phong phú, ngôn ngữ hào phóng hùng hồn làm người đọc tự hào tràn dâng, tràn dâng tự hào.
Thế nên giáo viên chấm bài thẳng tay không ngần ngại cho Thẩm Nhất Thành điểm tối đa luôn!
Một bài văn điểm tối đa duy nhất trên toàn tỉnh.
Cả tỉnh thi chung, Thẩm Nhất Thành chỉ làm đề văn 50* điểm, tổng điểm 50 vinh quang lừng lẫy chiếm lấy ngôi vị toàn tỉnh thứ nhất từ dưới lên!
*Một đề văn là 150 điểm, bao gồm cả trắc nghiệm đọc hiểu các thứ, anh Thành chỉ làm phần viết văn không thôi nên được 50 tối đa nha.
- -----
Các bạn thấy chưa, anh Thành lớn là anh ấy chơi thế này này, dăm ba cái thứ 2 từ trên xuống của Thành nhỏ đã là gì?!
Lúc Thời Hạ về đến nhà, Thời Gia Hoan đang ngồi xem TV trên sofa.
Thời Gia Hoan ngày thường bận rộn nhiều việc, hiếm khi được nhàn nhã thoải mái như này.
Thấy Thời Hạ về, Thời Gia Hoan đứng dậy, cười nói, "Hạ Hạ về rồi à, bố hầm cháo cho con rồi, con muốn ăn không?"
Thời Hạ gật đầu, "Được ạ." Hôm nay xảy ra nhiều việc như thế, hẳn là Thời Gia Hoan cũng muốn nói chuyện với cô.
Nhưng đến khi Thời Hạ ăn xong cháo rồi, chuẩn bị đi ngủ thì Thời Gia Hoan vẫn chưa nói gì hết, mặt mày bình tĩnh dị thường.
"Tắm rửa đi nhé, nghỉ ngơi sớm, đừng có thức khuya đấy." Thời Gia Hoan xoa xoa đầu Thời Hạ.
"Bố, bố không muốn nói gì với con ạ?" Thời Hạ không ngờ cuối cùng cô lại là người phải mở lời trước.
Thời Gia Hoan lắc đầu, "Không."
Thời Hạ giật mình, chần chừ gật đầu, chỉ chỉ cửa phòng, "Thế...con đi ngủ.."
Thời Hạ quay người, lết thật chậm, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Thời Gia Hoan, thấy ông đứng dưới ánh đèn ấm áp cười nhìn cô.
Thời Hạ dừng bước, "Bố..."
Thời Gia Hoan, "Bố đồng ý với mẹ con rồi, chỉ cần con gái bố vui là được, con muốn làm gì bố đều ủng hộ hết."
Hốc mắt Thời Hạ đỏ ửng, cuống cuồng xoay người chạy về phòng.
Trước đây Thời Gia Hoan không ít lần nói thế này, nhưng khi đấy Thời Hạ còn ít tuổi, cô chưa bao giờ để nó trong lòng hết, lúc đây ý nghĩa của câu nói này với cô cũng chỉ như câu "con gái rượu" bình thường đơn giản vậy mà thôi.
Nhưng tới giờ Thời Hạ mới biết được, hóa ra Thời Gia Hoan chưa bao giờ nói cho có lệ với cô bao giờ cả, chỉ cần là thứ cô muôn, ông sẽ dốc toàn lực để làm cho cô.
Thời Gia Hoan đang định trở về phòng thì cánh cửa phòng ngủ lại bị mở ra lần nữa, Thời hạ bước tới trước mặt ông, nhẹ nhàng ôm lấy ông.
Thời Gia Hoan sửng sốt, tay chân luống cuống cả đi.
Thời Hạ đã quá lâu rồi không ôm ông như thế, hình như là từ sau khi mẹ con bé qua đời, Thời Hạ không thân thiết như thế với ông nữa rồi.
"Sao thế con?" Thời Gia Hoan đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
Giọng nói Thời Hạ buồn buồn, "Không sao cả ạ, chỉ là lâu quá không ôm bố rồi."
"Bố..." Thời Hạ ngẩng đầu, cười thoải mái, "Nếu có một ngày nào đấy bố bỏ rơi con, con cũng sẽ không hận bố nữa đâu."
Thời Gia Hoan cau mày, đưa tay xoa xoa đầu cô, "Nói gì bậy thế, sao bố lại bỏ rơi con được cơ chứ, được rồi, khuya lắm rồi đấy, mau về phòng ngủ đi!"
Thời Hạ xoay mình, lau nước mắt đọng lại trên khóe mắt, có đôi khi hận cũng chỉ vì quá yêu mà thôi.
Hận bao nhiêu, thì đau lòng bấy nhiêu.
Người đàn ông chỉ tiếc không thể cho cô cả thế giới kia, chính là bố của cô đấy!
*
Thẩm Nhất Thành xách cặp đi vào siêu thị, Thẩm Nam Bình với Lâm Vận đều ở đấy, hai người nhìn nhau không nói gì, vô cùng im lựng.
Vấn đề yêu sớm quá nhạy cảm, lại còn đúng kì phản nghịch của mấy đứa nhóc, Thẩm Nam Bình cũng chẳng ngu gì, mấy chuyện này tốt nhất đừng chêm dầu vào lửa làm chi, lấy cái tính của Thẩm Nhất Thành mà nói chuyện này sẽ lâm vào bế tắc mất.
Thẩm Nhất Thành đứng đối diện Thẩm Nam Bình nhìn ông ta, không nói.
Thẩm Nam Bình ho nhẹ, "Bố về đây họp, nhân tiện qua đây xem hai mẹ con con."
"Ừ." Thẩm Nhất Thành trả lời một tiếng thản nhiên, sau đấy ngồi xuống, "Thế có còn chuyện gì nữa không?"
Ngữ khí của Thẩm Nhất Thành quá bình tĩnh, loại cảm giác bình thản này làm cho Thẩm Nam Bình cảm thấy có gì đấy không ổn, từ sau khi ông ta ly hôn với Lâm Vận, chưa từng nghe thấy ngữ khí thế này của Thẩm Nhất Thành nữa.
"Thành tích dạo này giảm sút nghiêm trọng như thế, có phải là có chuyện gì rồi không?" Thẩm Nam Bình thầm vui vẻ trong lòng, cuối cùng thì con mình cũng tỏ thái độ tốt với mình rồi.
Thẩm Nhất Thành cụp mắt, "Bố, đừng có lòng vòng nữa, tôi biết hôm nay mọi người bị trường gọi tới rồi, có gì cứ nói thẳng luôn đi."
Một tiếng "bố" làm Thẩm Nam Bình hoàn toàn nằm mơ luôn, Lâm Vận cũng khó hiểu nhìn Thẩm Nhất Thành.
Từ sau khi hai người ly hôn, Thẩm Nhất Thành cũng không gọi Thẩm Nam Bình là bố nữa.
"...Nhất Thành?" Thẩm Nam Bình hơi phân khích, "Có phải con tha thứ cho bố rồi không?"
Thẩm Nhất Thành không đổi sắc mặt, chỉ cười tự giễu.
Sau khi mẹ ra đi, anh cũng rời Cẩm Thành, nhiều năm như thế, trừ 3 năm quay về thăm ông nội ông ngoại một lần, anh cũng không quay lại nhà họ Thẩm thêm lần nào nữa.
Năm này tháng nọ cứ thế trôi đi, làm gì còn cái gì gọi là hận nữa cơ chứ, hận thù trong lòng lúc còn nhỏ tuổi cũng chẳng qua là vẫn còn chờ đợi mà thôi.
Chờ đợi bố anh có thể đối xử với anh như một ông bố bình thường.
Chỉ đến khi có thể thật sự buông hết tất cả, không còn vướng bận gì trong lòng nữa, thì cái từ "bố" trong anh cũng chỉ còn là một danh từ bình thường mà thôi.
Thẩm Nhất Thành cong môi, "Chẳng có gì gọi là tha thứ cả, đàn ông có mới nới cũ cũng là chuyện thường tình, ông chẳng phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng, tình yêu có thể kéo dài được bao lâu cơ chứ? Ba năm? Năm năm? Hay là 10 năm? Không yêu được nữa thì chia tay, chuyện bình thường." Sau này không phải là Thẩm Nam Bình vẫn ly hôn với Tưởng Lan để cưới người khác đấy thôi.
Nắm tay một người mấy chục năm tới tận bạc đầu giai lão đến cuối cùng cũng chỉ là cảm giác tay trái nắm tay phải mà thôi, làm gì còn Dopamine tình yêu nữa, thứ còn lại đấy là trách nhiệm, là thói quen, là tình thân quan trọng nhất cuộc đời này mà thôi!
Mà mấy thứ này, Thẩm Nam Bình không có, vĩnh viễn cũng không thể có nổi!
Thẩm Nhất Thành nói năng câu chữ chói tai, nhưng giọng điệu lại chậm rãi bình thản, cứ như đang từ tốn kể chuyện gì đấy chẳng liên quan ấy.
Thẩm Nam Bình yên lặng nghiền ngẫm ý tứ của Thẩm Nhất Thành, không khỏi cau mày.
Đứa con này của ông ta ngày càng giống ông già, hôm nay lại càng giống hơn nữa.
"Nếu được thì kì sau con chuyển trường đi, qua trường tư thục cho tốt, bố làm thế cũng vì tương lai của con, cũng không phải cướp con khỏi mẹ con làm gì. Con qua đấy đi học, nghỉ thì về thăm mẹ, đấy là quyền của con, bố sẽ không cấm đoán gì cả."
"Nhất Thành, trước nay con luôn có suy tính của riêng mình, con thông minh, có nhiều thứ không cần bố nói con cũng rõ, cái gì tốt nhất con hẳn sẽ chọn được."
Thẩm Nhất Thành, "Thế tôi bảo không đồng ý thì sao?"
Thẩm Nam Bình, "Ông nội con chắc chắn sẽ tán thành việc này, con không cần tìm ông làm chỗ dựa làm gì cho mất công."
Thẩm Nhất Thành nở nụ cười, "Tôi đã trưởng thành rồi, chẳng cần ai làm chỗ dựa cả, con đường tôi chọn tôi tự đi, không cần ai vẽ sẵn làm gì cả."
Thẩm Nam Bình ra khỏi siêu thị, tuyết rơi trên trời đã dày đặc rồi, bị gió lạnh phả một hồi, Thẩm Nam Bình mới cảm giác được cơn rét đang cuộn gào trong lòng ông.
Trước khi tuy Thẩm Nhất Thành chẳng nể nang gì ông ta cả, còn tức giận nổi xung với ông ta nữa, nhưng đấy cũng là tính cách xưa nay của anh, ông ta cũng quen rồi.
Nhưng Thẩm Nhất Thành của hôm nay lại làm cho ông ta cảm thấy như là một người xa lạ nào đấy vậy, một người lạ với trái tim băng giá.
*
Đêm qua tuyết rơi rất lớn, cả Cẩm thành đều được phủ lên một lớp áo trắng xóa.
Mới bước một bước là tiếng xột xoạt lại vang lên, tuyết trắng phủ kín giày Thời Hạ.
"Hạ Hạ."
Thời Hạ nghe thấy có ai đấy gọi cô, quay đầu nhìn lại, là Lâm Vận.
"Chào buổi sáng dì ạ." Mặc dù da mặt Thời Hạ dày thật nhưng đối diện với Lâm Vận vẫn không được tự nhiên cho lắm, dù sao yêu sớm cũng không phải là chuyện mà nhiều bố mẹ có thể chấp nhận được.
Lâm Vận cầm theo hai túi đồ ăn sáng, "Đây là bữa sáng của con với Nhất Thành, thằng bé qua siêu thị mở cửa giúp dì rồi, hai đứa hôm nay đừng đi xe đạp nữa, đi bộ thôi." Lâm Vận dặn.
Thời Hạ ngập ngừng nhận bữa sáng, không biết nói thêm gì nữa.
Lâm Vận nhìn cô một cái, "Hạ Hạ, có phải gần đây Nhất Thành có gì giấu dì không?"
"Gì ạ?" Thời Hạ hơi sững sờ, câu này của Lâm Vận dường như đang vòng vo ám chỉ chuyện cô yêu đương với Thẩm Nhất Thành vậy, nhưng với hiểu biết của cô với Lâm Vận mà nói thì bà không phải kiểu người thích đùa giỡn như thế đâu.
"Con đừng hiểu nhầm, ý dì là chuyện khác, không phải chuyện hai đứa..." Lâm Vận ngừng một lát.
Đối với chuyện thằng bé với Thời Hạ yêu nhau, lúc đầu Lâm Vận cũng ngạc nhiên lắm, không phải ngạc nhiên chuyện yêu sớm, mà là ngạc nhiên về đối tượng kìa.
Còn về yêu sớm thì bà với Thời Gia Hoan cũng yêu nhau lúc cấp 3, thế nên không có tư cách gì để nói này nói nọ con cả.
"Dì thấy hình như thằng bé có gì đấy thay đổi ấy, hơn nữa thành tích của nó sụt giảm nghiêm trọng tới thế, có phải là có chuyện gì mà dì không biết hay không?"
Con trai của bà bà đương nhiên hiểu, nếu mà yêu sớm thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng thành tích đâu, hơn nữa dạo này Thẩm Nhất Thành khác thường thực sự.
Sáng sớm nào anh cũng sẽ đi mở cửa siêu thị giúp bà, lại còn quét tước vệ sinh, xếp đồ này nọ, sắc thuốc nữa.
Thẩm Nhất Thành trước đây cũng giúp bà làm nhiều, nhưng không giống bây giờ, chỉ hận không thể làm hết toàn bộ việc của bà đi thôi.
Thời Hạ đăm chiêu.
*
Trên đời không có bức tường nào là không lọt gió hết, chuyện Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ yêu nhau loan ra khắp trường.
Mà Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ...
Cũng chẳng có gì khiêm tốn hết.
Hai người cùng ra cùng vào, cùng đi học cùng về nhà, lại còn cùng ăn với nhau, chẳng kiêng nể gì ai.
Chủ nhiệm lớp gọi điện cho Lâm Vận với Thời Gia Hoan mỗi người một cuộc, hai người đều trả lời qua loa cho có.
Chủ nhiệm khối cũng bị hai vị phụ huynh này làm cho nộ khí xung thiên luôn.
Mà chủ nhiệm lớp cũng âm thầm tách hai người ra, cố tình đến lớp một hôm điều chỉnh lại vị trí ngồi của cả lớp.
Lần chuyển chỗ này, hai người đúng trời nam đất bắc luôn.
Một người ngồi tít đầu phía bắc, một người tọt một phát xuống cuối Nam.
Mà bạn cùng bàn lần này của Thời Hạ lại là Mạc Mạt.
Thái độ Mạc Mạt dành cho Thời Hạ tuy cũng có thay đổi, không thân thiết như trước kia nhưng cũng chỉ dừng ở mức như bạn học bình thường mà thôi.
Dạo này Thẩm Nhất Thành lại còn đi học ngoan ngoãn kinh khủng, lên lớp nghe giảng chăm chú, không đi trễ không bề sớm, lại còn làm bài tập về nhà đầy đủ nữa chứ.
Giáo viên bộ môn gọi anh lên văn phòng uống trà nói chuyện phiếm, thái độ của Thẩm Nhất Thành cũng tốt đẹp cực kì, không hề tùy tiện như trước đâu nữa.
Giáo viên ai nấy đều nhận ra sự thay đổi của Thẩm Nhất Thành, vui mừng hết cả lên, cảm thấy cuối cùng Thẩm Nhất Thành cũng nhận ra sai lầm của cuộc đời anh rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, không làm giáo viên thất vọng!
Thời Hạ lại cảm thấy có gì đấy sai sai, cứ như bình yên trước giông tố bão bùng vậy.
Hai tuần chớp mắt qua mất, kì thi cuối kỳ đã tới.
Quả nhiên cảm giác của Thời Hạ không sai tí nào, Thẩm Nhất Thành đem lại cho toàn thể giáo viên một niềm kinh ngạc vui sướng siêu to khổng lồ.
Tất cả bài thi, Thẩm Nhất Thành nộp giấy trắng hết, trừ môn Ngữ văn.
Bài ngữ văn, Thẩm Nhất Thành chỉ làm phần văn mà thôi.
Đợt trước có một bộ phim quân sự vô cùng hot, thế nên đề văn lần này là:Tổ quốc của tôi".
Thẩm Nhất Thành vô cùng lưu loát viết hơn 800 chữ liền, ca ngợi đất nước 5000 năm phồn vinh cường đại, rồi lại tới chủ nghĩa xã hội tốt đẹp trong tương lai.
Bài văn sử dụng thi từ ca phú trích dẫn phong phú, ngôn ngữ hào phóng hùng hồn làm người đọc tự hào tràn dâng, tràn dâng tự hào.
Thế nên giáo viên chấm bài thẳng tay không ngần ngại cho Thẩm Nhất Thành điểm tối đa luôn!
Một bài văn điểm tối đa duy nhất trên toàn tỉnh.
Cả tỉnh thi chung, Thẩm Nhất Thành chỉ làm đề văn 50* điểm, tổng điểm 50 vinh quang lừng lẫy chiếm lấy ngôi vị toàn tỉnh thứ nhất từ dưới lên!
*Một đề văn là 150 điểm, bao gồm cả trắc nghiệm đọc hiểu các thứ, anh Thành chỉ làm phần viết văn không thôi nên được 50 tối đa nha.
- -----
Các bạn thấy chưa, anh Thành lớn là anh ấy chơi thế này này, dăm ba cái thứ 2 từ trên xuống của Thành nhỏ đã là gì?!
Danh sách chương