Diệp Bạch Đinh ở thôn trang suối nước nóng thật sự vui sướng, cùng Cừu Nghi Thanh ở chung cũng vui vẻ, cùng Huyền Quang ở chung cũng vui vẻ.

Con ngựa này không giống ngựa bình thường, rất hiểu lòng người, sẽ không gây chuyện lung tung, vừa thả ra liền không biết chạy đi đâu, chỉ cần Cừu Nghi Thanh huýt sáo một cái, mặc kệ bao xa, nó đều sẽ mau chóng chạy đến trước mặt, thôn trang an tĩnh, bốn bề vắng lặng, Cừu Nghi Thanh liền không buộc nó lại, nơi rộng rãi như vậy, để nó chạy đi chơi.

Biết đây là địa bàn của mình, nó liền buông thả, trong chốc lát thì lao ra chơi tuyết, giằng co với cá dưới hồ băng, trong chốc lát thì không biết ngậm đâu ra đồ vật từ trong phòng, vung vãi khắp nơi, nếu nhìn thấy Diệp Bạch Đinh, thì càng khó lường, vui như rải hoa mà tới cọ hắn, dùng đầu ủi ủi hắn, muốn chở hắn đi ra ngoài chơi.

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn thật ra cũng muốn, nhưng hắn không biết cưỡi ngựa a.

Hắn giống như rất được mấy con có tên lót 'huyền' ưa thích, có lẽ là thường hay ở cạnh Cừu Nghi Thanh, trên người khó tránh khỏi lây dính hương vị của y, chó của y ngựa của y chưa từng coi hắn như người ngoài, Huyền Quang hiện tại vừa thấy hắn liền đặc biệt thân cận, trừ bỏ cọ cọ ủi ủi, đút ăn cũng không còn dùng được nữa, mà nó sẽ cắn tay áo hắn, dùng sức lôi hắn ra ngoài.

Diệp Bạch Đinh...... Diệp Bạch Đinh quyết định học cưỡi ngựa.

Nghỉ lễ, viện tử lớn, ngựa hòa ái dễ gần có linh tính, thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc này không học, chờ đến khi nào!

Hắn mới đầu còn rất sợ ngã, không nghĩ tới Huyền Quang phi nhanh, tính tình nóng này, kỳ thật lại khá vững chãi, thấy hắn muốn động, liền an an tĩnh tĩnh đứng yên, chờ hắn bò lên lưng nó, ngồi vững, nó cũng không lập tức chạy, mà chờ hắn điều chỉnh tư thế xong, nhẹ nhàng kẹp kẹp bụng nó, nó mới chậm rì rì bước đi.

Có lẽ biết Diệp Bạch Đinh cùi bắp, kỹ thuật không ra gì, nó cũng không tùy tâm sở dục như khi chở Cừu Nghi Thanh, chỉ chậm rãi dạo tới dạo lui, ngẫu nhiên đi hơi nhanh một chút, dọa đến Diệp Bạch Đinh lật đật ngồi vững lại, cảm thấy có chút không quá thoải mái, nó liền thả chậm tốc độ, làm Diệp Bạch Đinh nghỉ ngơi điều chỉnh.

Diệp Bạch Đinh không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, nói thực ra, một tháng trước hắn đã có ý đồ học cưỡi ngựa, lén thảo luận rất nhiều với người khác, dù là Thân Khương hay là bạn tù trong Chiếu Ngục, ai cũng đều giảng giải cho hắn rất nhiều điểm quan trọng, kết hợp với thực chiến, lĩnh ngộ từng chút một, giống như cũng không quá khó?

Hơn nữa ngựa cũng thông minh a! Rất biết dẫn người, chưa làm hắn ngã lần nào!

Chờ Cừu Nghi Thanh xử lý xong công vụ do bồ câu đưa đến hôm nay, từ trong phòng bước ra, Diệp Bạch Đinh đã có thể cưỡi Huyền Quang, đi một vòng nhỏ trong viện.

Cừu Nghi Thanh bước đến, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua Huyền Quang, con ngựa trước đó còn phê đến trời cao lập tức thành thật, đừng nói là phun phì phì hất đuôi, nó ngoan ngoãn lại, động cũng không dám động.

Phất tay qua cổ ngựa, thanh âm của y hơi trầm xuống: "Nghĩ sao lại học cưỡi ngựa?"

Diệp Bạch Đinh chạy đến gương mặt ửng đỏ: "Cũng không thể mỗi lần ra cửa, đều dựa vào ngươi dẫn ta."

Cừu Nghi Thanh:......

"...... Cũng không tốn công gì."

"Ngươi sẽ không phải luôn có thời gian."

"Muốn cho người khác dẫn?" ánh mắt Chỉ Huy Sứ bắt đầu trở nên nguy hiểm.

"Không có," mong muốn sống sót của Diệp Bạch Đinh rất mạnh, "Ngươi là người bảo đảm cho ta, không có ngươi, ta đương nhiên sẽ không cùng bất kỳ ai đi ra ngoài, ta chỉ là muốn cho ngươi có thể nhẹ nhàng một chút."

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi không cần phải gánh vác."

"Nhưng nơi này của ngươi," Diệp Bạch Đinh chỉ vào mắt, "...luôn có quầng thâm, rõ ràng là nhọc lòng quá nhiều, nghỉ ngơi không đủ."

Cừu Nghi Thanh:......

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Từ sau lần ngươi dùng lời nói chèn ép lão xưởng công Tây Hán kia, khi bên đó thu mua không còn dám cắt xén đồ của Bắc Trấn Phủ Tư nữa, sau đó liền đưa tới mười mấy con ngựa mỡ phì thể tráng, sau này nếu ngươi cùng Huyền Quang không rảnh, ta cũng có thể đi mượn để luyện một chút, yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ, sẽ không xảy ra chuyện."

Cừu Nghi Thanh vốn dĩ không quá đồng ý việc thiếu niên học cưỡi ngựa, nhưng tiểu ngỗ tác đã quyết tâm, tại đây không học được, về Bắc Trấn Phủ Tư cũng sẽ trộm học, còn không bằng để y nhìn.

Tuyết đã ngớt, không trung trong trẻo, nhụy mai thấm phấn, đọng tuyết, thiếu niên ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ngựa, con ngựa ẩn ẩn động vó, tựa như ngay sau đó là có thể phi như tia chớp, bỏ qua hoàn cảnh, vẫn là một người một ngựa này, thoạt nhìn đều thật sự rất không đáng tin cậy, Cừu Nghi Thanh vô pháp yên tâm, dứt khoát chính mình xoay người lên ngựa: "Ta dạy cho ngươi."

"Được a."

Diệp Bạch Đinh có được một tài xế già kinh nghiệm phong phú không tốn công, kỹ thuật đỉnh đỉnh tốt, từ phương hướng đến chi tiết, đến việc đối phó với bất đồng nguy cơ, mỗi loại đều được khống chế ổn định vững chắc, bảo đảm tay mơ tiến bộ bay nhanh, chỉ là cái quá trình này......có chút vất vả.

Cừu Nghi Thanh đối với công việc từ trước đến nay luôn yêu cầu cao, từ giai đoạn lên kế hoạch đến thực thi, mỗi một bước, mục tiêu đều cần thiết đạt được mới có thể nghỉ ngơi, ngồi ở trên lưng ngựa thoạt nhìn nhẹ nhàng, trên thực tế...... Diệp Bạch Đinh bị luyện đến độ hai cái đùi giống như không phải của mình, xong việc ngay cả xuống ngựa cũng không nổi, còn cần Cừu Nghi Thanh ôm xuống, trên mặt đất cũng không đứng được, hai cái đùi như mì sợi, vừa đau vừa mỏi vừa vô lực, phải ngâm suối nước nóng một lát mới dịu bớt.

Lãnh đạo là lãnh đạo tốt, ở thôn trang không có hạ nhân, nên toàn bộ mọi chuyện y đều tự tay làm lấy, đem thuộc hạ xách tới ôm đi cũng không tức giận không chê bai, Diệp Bạch Đinh thập phần cảm động.

Ngoại trừ mấy cái này, hắn còn phát hiện một việc, trù nghệ của Cừu Nghi Thanh thật sự không tồi.

Trước khi tới đây Cừu Nghi Thanh có nói qua, nơi này đầu bếp nữ được mời từ đất Thục, biết hắn sắp tới, đã chuẩn bị trước rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, vì mùa đông trời lạnh, cũng không sợ đồ ăn hư hỏng, đã làm rất nhiều bán thành phẩm cho đồ ăn, tuy làm lên không quá tốn công, nhưng có thể làm đến mỹ vị ngon miệng, vượt qua mong muốn, cũng không dễ dàng, mà mỗi một lần, Cừu Nghi Thanh đều sẽ vượt mong đợi.

Diệp Bạch Đinh đương nhiên không tiếc lời khen, các loại cầu vồng thí* có thể thổi không trùng lặp, dù sao thì......ai có thể cự tuyệt mỹ thực chứ?

*đánh rắm đủ màu sắc, là thổi, tâng bốc, nịnh nọt

Hắn luôn luôn bội phục kính trọng người có tài năng, đặc biệt là có thể làm những gì hắn làm không được, tuy cũng là chơi dao nhỏ, giải phẫu đao cùng dao phay lại thật sự không giống nhau, phương diện này, hắn chỉ am hiểu ăn.

Cũng may Cừu Nghi Thanh không ghét bỏ, sau vài lần hắn ẩn ẩn tỏ vẻ ngại ngùng, y bình tĩnh nói, đây là nghỉ đông phúc lợi.

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, rồi không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì nữa.

Bắc Trấn Phủ Tư phá án có công, các Cẩm Y Vệ đứng đắn khác đều có thưởng tết, tiền tài vật dùng vô số kể, hắn tuy thân phận đã được đặc cách, trên eo treo thẻ bài giống Cẩm Y Vệ, ở Bắc Trấn Phủ Tư có thể tung hoành, nhưng dù sao cũng không phải Cẩm Y Vệ chân chính, hành động chịu hạn chế, không có biện pháp được nhận thưởng, lãnh đạo bồi thường như vậy, cũng chưa chắc là không thể!

Dù sao hắn cũng không thiếu tiền.

Quà của tỷ tỷ hắn đã sớm thu được lúc chạng vạng một ngày trước hôm trừ tịch, có kèm một phong thơ, trong thơ đặc biệt dặn dò, kêu hắn ráng sống cho tốt, đừng nhọc lòng chuyện không đâu, đặc biệt là phương diện tiền bạc, chờ đến tháng 2 hoa hạnh nở, nàng liền trở lại......

Tóm lại chính là, những ngày ở thôn trang suối nước nóng vô cùng thoải mái, không có vụ án, không có thi thể, Diệp Bạch Đinh có thể cái gì cũng không cần nghĩ, một giấc ngủ đến hừng đông, muốn ngủ nướng bao lâu liền ngủ bấy lâu, tỉnh lại liền có đồ ăn ngon tùy hắn chọn, ăn xong Huyền Quang sẽ dạo tới dạo lui chạy lại đây, muốn chở hắn đi khắp nơi chơi, ừm, có khả năng nhân tiện còn phải tiếp thu các loại chỉ đạo, cơm nước xong buổi chiều tiếp tục, sau đó chính là thoải mái ngâm ở suối nước nóng, có khay gỗ nhỏ nổi trên mặt nước, thả đủ loại thức ăn, trên bờ suối có hoa mai làm bạn, trong suối có nam nhân cùng hứng thú đối ẩm, ngẫu nhiên gió nổi lên, không trung sẽ có bông tuyết rơi xuống, chén rượu sẽ có cánh hoa mai lạc vào, mỗi thời mỗi khắc, đều thực thích ý.

Hắn cùng Cừu Nghi Thanh dường như vĩnh viễn đều có chuyện để nói, ở chung cũng không xấu hổ, khi không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng ở cạnh nhau, cũng thấy bóng đêm tốt đẹp, cảnh đẹp nhân sinh không thể tốt hơn vậy nữa.

Nhưng mà thời gian có tốt đẹp đi nữa, cũng hữu hạn, Cừu Nghi Thanh thân là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sư, trăm công ngàn việc, cho dù là đang nghỉ tắm gội, cũng phải muốn thông qua bồ câu đưa thư xử lý công vụ khẩn cấp, mà bồ câu bay truyền thư có tiện đi nữa, cũng không phải chuyện gì cũng có thể xử lý, có một số việc vẫn phải quay về Bắc Trấn Phủ Tư.

Mồng 5 tháng Giêng, hai người liền thu thập thỏa đáng, rời thôn trang.

Diệp Bạch Đinh có chút luyến tiếc suối nước nóng nơi này, lẳng lặng nhìn thật lâu: "Ta còn có thể đến đây sao?"

Cừu Nghi Thanh lướt qua hắn: "Lại làm nũng nữa thử xem?"

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn xoay người đuổi theo: "Ta làm nũng hồi nào? Ta rõ ràng là cầu xin ngươi, ta là cầu xin tới!"

"Vậy không phải đã biết là làm như thế nào?"

"Ta lại cầu ngươi, là có thể tới?"

"Ngươi có thể thử xem."

Huyền Quang đã chuẩn bị tốt, đuôi vẫy vẫy mũi phát ra tiếng phì phì, Diệp Bạch Đinh ngoan ngoãn để Cừu Nghi Thanh xách lên lưng ngựa, cùng y cưỡi chung một con.

Kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sư được hay chưa, hắn không xác định, nhưng thôn trang này không có người khác, càng không có ngựa khác, hắn chỉ có thể tới như thế nào, về như thế đó, bất quá......đây chắc là lần cuối cùng, hắn cưỡi chung ngựa với Cừu Nghi Thanh?

Vẫn là con đường kia, gió tuyết phất phơ, đường dài thăm thẳm, dường như trong thiên địa chỉ còn lại tiếng tim đập lẫn nhau.

Diệp Bạch Đinh lần này không ngủ, suy nghĩ bay theo bông tuyết đầy trời, không biết bay tới nơi nào, lúc thì nghĩ không biết Tương Tử An bên kia có tiến triển gì hay không, có tìm được ai thích hợp hay không, lúc thì lại nghĩ đến Yến Nhu Mạn, nàng vừa vào lao ngục, không biết cái tết này trải qua thế nào?

Thế gian người có ngàn ngàn vạn vạn, tính cách cũng ngàn ngàn vạn vạn, có hạng người cùng hung cực ác, giết người không cảm thấy áy náy, không cảm thấy đó là tội ác, thậm chí còn đắc chí; cũng có người tâm địa mềm mại, được giáo dục cùng tu dưỡng không cho phép làm ra hành vi như vậy, gặp khó khăn, bước đi phía trước là dẫm vào vực sâu, lui ra đằng sau là khổ sở, giết người hay không, trong lòng đều khổ sở......

Người trong ngực thở ngắn than dài quá rõ ràng, Cừu Nghi Thanh: "Làm sao vậy?"

Diệp Bạch Đinh nhìn tuyết bay mênh mang: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, chuyện cần làm...... rất nhiều."

Nhưng dù có một lòng nhiệt huyết, tâm cao ngất, cũng không thể quản được mọi người trong thiên hạ.

Thanh âm trầm thấp của Cừu Nghi Thanh vang ở bên tai, trước sau như một kiên định hữu lực, tựa như chưa bao giờ dao động: "Bổn sứ là quan trên, cũng chỉ là kẻ cầm đao, thế gian người có ngàn ngàn vạn vạn, mới có thể tạo thành quốc gia, quốc gia không phải quốc gia của một người, chỉ với sức của một người, sao có thể đi xa? Hy vọng của thiên hạ cũng không ở ngươi ta, mà ở mỗi một người lòng có lý tưởng, thiên tử chính hành, nên có công giáo hóa, mong một ngày kia, sĩ nông công thương, bá tánh bình thường, không còn sợ ngoại địch, không còn có ưu phiền, gom lại, là một ngọn lửa."

"Còn ta......"

"Dưới tay ta vong hồn vô số, rất khó nói là chưa bao giờ giết nhầm ai, ưu khuyết điểm, tội nghiệt, đều có thiên địa thanh toán, Diệp Bạch Đinh, nhớ kỹ ngươi là ai, ngươi muốn làm chính là cái gì, không thẹn với tâm, là được."

Không thẹn với tâm......

Cố tình bốn chữ này, cũng không dễ dàng làm được, người không phải cỏ cây, mỗi một bước trưởng thành, đều trải qua tình cảm, người đối với ngươi tốt, người đối với ngươi xấu, ngươi muốn báo đáp hồi quỹ ấm áp, ngươi muốn tiêu diệt giải quyết thù hận...... Luôn có những người không kịp giữ lại, luôn có những việc không kịp hoàn thành, cũng luôn có lúc xúc động rồi tỉnh lại.

Sao có thể không có tiếc nuối?

Diệp Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn Cừu Nghi Thanh, thanh âm tan ra trong gió, có chút sai lệch: "Ngươi một đường đi đến tận đây, chưa bao giờ nghĩ tới quay đầu lại?"

Cừu Nghi Thanh rũ mắt: "Chưa bao giờ."

"Cũng không hối hận?"

"Bất hối."

Thiếu niên hơi ngẩng đầu, liền dựa vào trong lòng ngực y, trong mắt đều là y, giống người thiếu niên ngồi một mình trên lầu cao trong thi ca, trên đầu trăng sáng trong trẻo, nhìn về phía sông biển nhân sinh, suy nghĩ sớm tối, giữa mày sóng ngầm kích động, có chút thâm trầm, cũng rất đáng yêu.

Chỉ cần y hơi cúi đầu, là có thể hôn đến.

Cừu Nghi Thanh cúi đầu......

Đem Diệp Bạch Đinh kéo về, môi như có như không xẹt qua đỉnh đầu hắn: "Ngồi đàng hoàng."

Diệp Bạch Đinh cảm giác không khí có chút không đúng, bàn tay to ôm ở hông hơi nóng, bỗng nhiên gió lạnh cuốn bông tuyết thổi qua, nhiệt độ quanh thân giảm mạnh, cảm giác này mới biến mất...... Chẳng lẽ là ảo giác?

......

Trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, đi vào Chiếu Ngục, Diệp Bạch Đinh đã nhận được hoan nghênh nhiệt liệt không giống bình thường.

"Sao lại thế này?" Hắn nhìn về phía Tương Tử An đi đầu.

"Còn có thể làm sao, chuyện ngươi nói đó, có cửa rồi!" Tương Tử An ngồi xổm trong nhà lao cách vách, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói, "Vụ án a, ta tìm được một vụ án thích hợp!"

Diệp Bạch Đinh lập tức ngồi xuống: "Nói đi nói đi."

Tương Tử An: "Chúng ta ở đây có một phạm nhân tên Quản Nhạc Chí, chính hắn thì không có gì để nói, giúp tham quan làm giả trướng mục mới vào đây, trên tay dính mạng người, không muốn đi ra ngoài, nhưng hắn có cái tộc đệ bà con xa kêu Quản Tu Trúc, người rất tốt, tuyệt đối không có khả năng phạm tội, nhưng người này năm nay, không phải, đã qua năm mới, nên nói là năm trước, người này năm trước đã chết, Hình Bộ phán án, nghĩa huynh Hạ Nhất Minh kia của ngươi làm, nói là sợ tội tự sát, đưa đến Đại Lý Tự duyệt lại, xác nhận không có sai sót, kết án......"

Diệp Bạch Đinh nghe rất cẩn thận, Quản Nhạc Chí cùng Quản Tu Trúc đã xuất ngũ phục*, trong mắt người ngoài đã không tính là thân thích đứng đắn, nhưng năm đó vì có chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra, hai người sống cùng nhau mấy năm, tình cảm dành cho nhau rất sâu, cũng phi thường hiểu biết nhau, hắn nói Quản Tu Trúc thích làm việc thiện, nhân phẩm trung trực, đầu óc cứng nhắc một cây gân, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tham ô hủ bại, càng không thể tự sát.

*baidu - thân thích đã trải rộng vượt qua 5 đời, đây là cách nói cũ, hiện đại kêu 'ngũ đại' nhưng ko hoàn toàn đúng, vì 'ngũ đại' chỉ bằng 'nhất phục', tính ra 'xuất ngũ phục' là thành 25 'ngũ đại' - xoy lỉn lão ko quá hiểu, chỉ cần biết 'xuất ngũ phục' là đã xa lắc đến bắn đại bác ba chục ngày ko tới, à ko liên quan nhưng tên hai anh em này hay ghê

Quản Tu Trúc là Hộ Bộ lang trung, phạm tội là tham ô kho bạc, mùa hè năm trước Giang Nam có lũ lụt, Hộ Bộ rút bạc cứu tế, tới Giang Nam mới phát hiện định mức không đúng, thiếu cũng phải năm thành trở lên, một tầng một tầng tra đến, cuối cùng tra tới trên người hắn, nhân chứng vật chứng khẩu cung, chứng cứ vô cùng xác thực, cuối cùng sợ tội tự sát...... Toàn bộ vụ án được kết cực kỳ nhanh, từ lúc Giang Nam có tin tức trở về, Hộ Bộ từ trên xuống dưới tra một cái, đã nhanh chóng tỏa định là hắn, trong vòng ba ngày liền lên công đường, ngày thứ tư nghi phạm tự sát, không quá năm sáu ngày, vụ án liền kết, trình lên cho Đại Lý Tự phê duyệt lại, Đại Lý Tự hồi phục cũng khá nhanh chóng, kết luận cuối cùng của vụ án, đối với trên với dưới đều đã có giải thích.

Đây là vụ án đầu tiên mà từ khi Hạ Nhất Minh 'đại

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện