Đi theo nơi tầm mắt Lý Quang Tế rơi xuống, mọi người đồng thời nhìn về phía Vạn Thừa Vận.

Biểu tình Diệp Bạch Đinh không có biến hóa gì, như là đã sớm đoán được: "Vạn đại nhân? Thì ra ông thích mặc thường phục có thiếp bạc?"

Tưởng Nghi Thanh lập tức nói: "Quần áo thiếp bạc thì có gì hiếm lạ? Chỉ cần trong tay có chút tiền, đều mặc nổi, ở Hộ Bộ không riêng gì Thượng Thư đại nhân chúng ta, chính ta cũng có vài bộ, loại quỷ nghèo như Lý Quang Tế cũng có một bộ để dành cho bất cứ tình huống nào, đương phòng công văn không cần xã giao như Lâm Bân, ta cũng thấy mặc, sao hả, chúng ta đều có, cho nên chúng ta đều là hung thủ sao? Quả thực buồn cười."

"Có và mặc, là hai việc khác nhau."

Thời gian đã quá lâu, khi Thân Khương mang Cẩm Y Vệ đi thăm viếng bài tra, có hỏi qua Vạn Thừa Vận vào đêm Thất tịch năm ngoái, và một ngày trước tất niên, đã mặc quần áo gì, rất nhiều người tỏ vẻ nhớ không nổi, ấn tượng tương đối mơ hồ, nói ngày lễ đặc thù, Vạn Thừa Vận hình như có thay đồ, không thể xác định, người có liên quan của vụ án đều ở trong sảnh, lại đều hàm hàm hồ hồ, không dám nói thật, có thể thấy được quyền lực uy áp của Vạn Thừa Vận đã đạt tới trình độ nào.

Đêm Thất Tịch đó đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai trải qua đương nhiên sẽ nhớ rất rõ, người bên ngoài không nhớ rõ Vạn Thừa Vận mặc cái gì, còn tính là bình thường, những người trong sảnh này, khẳng định là nhớ rõ.

Lý Quang Tế chỉ ra và xác nhận, Tưởng Nghi Thanh đột nhiên dậm chân, chính là bằng chứng.

"Tưởng đại nhân có phải đi lối tắt nhiều, đã sớm coi đó là bình thường hay không, vừa muốn đề phòng người khác đoạt mất lối tắt của ngươi, vừa hưởng thụ tiền lãi do lối tắt mang đến, còn kiệt lực giữ gìn," Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm Tưởng Nghi Thanh, "......cũng biết là người khác không thích đi lối tắt như ngươi, chỉ muốn dùng thực lực của chính mình, lại không thể."

Tưởng Nghi Thanh rõ ràng là nghe hiểu, khóe môi kéo ra một độ cung châm chọc: "Bất quá đều là đường do mình chọn, lại không phạm pháp, không cần thiết đi phân ra cao thấp đi? Ta làm chuyện ta nên làm, người khác muốn nỗ lực thì nỗ lực, thực lực gì đó, cũng không cần thiết đề cao như vậy, Mạnh Nam Tinh nếu thật sự có thực lực như vậy, sao không chống đỡ được? Không có đường để đi, còn không phải là bản thân mình không được hay sao."

Diệp Bạch Đinh: "Khi lần đầu tiên cùng Chỉ Huy Sứ đến Hộ Bộ, chúng ta liền phát hiện, ngươi đối với Mạnh Nam Tinh có ẩn ẩn địch ý, hắn rõ ràng rất điệu thấp, không ôm việc, không tham công, nhìn có vẻ không có lòng cầu tiến, thậm chí nghỉ bệnh liên tục, công vụ đều không làm bao nhiêu, ngươi vì sao lại kiêng kị như vậy? Xét chuyện lập công trạng, rõ ràng Lý Quang Tế làm rất nhiều, ngươi lại một chút cũng không thèm để ý...... Mạnh Nam Tinh là đối thủ cạnh tranh của ngươi, có phải hay không? Ngươi có phải biết rõ, cấp trên thích hắn hơn, không quá thích ngươi?"

Tưởng Nghi Thanh giống như bị chọt trúng chỗ đau, tròng mắt muốn lọt ra ra: "Ngươi đánh ——"

"Bang ——"

Kinh đường mộc trên bàn của Cừu Nghi Thanh vang mạnh, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh: "Công đường Bắc Trấn Phủ Tư, không chấp nhận được người làm càn."

*tên kia định nói là 'ngươi đánh r.ắm'......Cừu Cừu timing quá chuẩn

Tưởng Nghi Thanh chửi thề nghẹn trở về, chỉ tay vào Diệp Bạch Đinh: "Đây không phải đều là ngươi đoán mò sao, có chứng cứ thì lấy ra!"

"Được a."

Diệp Bạch Đinh duỗi tay ra, Thân Khương liền bưng tới một cái khay phủ vải, vải phủ được xốc lên, là hai cái chìa khóa, một cái hơi lớn, một cái nhỏ hơn, đều làm bằng đồng thau, chỉ nhìn chất liệu chìa khóa, liền biết ổ khóa không phải hàng rẻ tiền: "Chìa khóa nhà riêng của Vạn Thừa Vận, nhà riêng của Triệu Hưng Đức, Tưởng đại nhân không thì giải thích một chút xem, vì sao ngươi lại có?"

Tưởng Nghi Thanh biến sắc: "Các ngươi lục soát nhà của ta?"

"Tưởng đại nhân nói cẩn thận," Thân Khương mang vẻ mặt nghiêm túc, "Bắc Trấn Phủ Tư phá án, kỷ luật nghiêm minh, sao có thể tùy tiện vào nhà ngươi? Không phải nhà ngươi gặp tặc, hạ nhân hô to gọi nhỏ cầu hỗ trợ bắt tặc, Cẩm Y Vệ mới đi vào sao?"

Tưởng Nghi Thanh nghĩ nghĩ, đích xác là có chuyện này, ở ngay đêm hôm trước, động tĩnh không lớn, chỉ bị đánh thức một lát, vì ban ngày công vụ thật sự quá mệt mỏi, lười dậy, nghe quản gia nói là không có việc gì, mới không quản, té ra là Cẩm Y Vệ thừa lúc đó đi vào sao?

Thân Khương vừa nhìn liền biết hắn nghĩ cái gì, chậc một tiếng: "Đừng vì ngươi dơ, nhìn đến ai cũng thấy dơ, không phải ngươi nhắc nhở hạ nhân có vài món đồ rất quan trọng, làm người chú ý trông giữ sao? Thời điểm gấp gáp như vậy, quản gia kia của ngươi còn nhớ ôm cái hộp đựng bảo bối của ngươi chạy, ngươi nên cảm tạ người ta."

Nói xong, lại đế thêm một câu: "Bất quá có thứ này hay không, cũng không quan trọng, sự thật chúng ta đã nắm giữ, hạ nhân ở hai tòa nhà đều có khẩu cung, chờ đến hôm nay hỏi ngươi tra soát, cũng là hợp pháp hợp quy, ngươi cự tuyệt không được."

Diệp Bạch Đinh: "Tưởng đại nhân còn không thừa nhận sao? Ngươi mấy năm nay ở Hộ Bộ sống nhàn nhã, thăng cấp thăng chức, rõ ràng không làm việc bao nhiêu, lại có thể ôm công lao của người khác làm của mình, toàn bộ đại sảnh chiếm vị trí tốt...... Dựa vào chính là cái gì?"

Tưởng Nghi Thanh thẹn quá thành giận: "Ta cùng với hai vị đại nhân đều là Hộ Bộ quan viên, cấp trên cấp dưới quan hệ tốt, có cái chìa khóa thì làm sao vậy? Có những lời không tiện ở công sở nói, tìm nơi riêng tư một chút, không thể sao? Ngươi là tận mắt nhìn thấy ta cùng Triệu Hưng Đức cẩu thả, hay là cùng Vạn đại nhân ngủ? Có nhân chứng có khẩu cung đúng không, nhân chứng là tận mắt nhìn thấy quá trình chúng ta lên giường làm việc sao?"

Thân Khương:......

Người không biết xấu hổ hắn đã thấy nhiều, lại chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ đến như vậy, ngươi làm hay không làm loại chuyện kia, thanh âm, động tĩnh, dấu vết trên giường, xong việc muốn nước, trạng thái của hai người các ngươi, chẳng lẽ thế nào cũng phải người khác nhìn chằm chằm ngươi làm, mới kêu là có chứng cứ? Ngươi không biết xấu hổ, người ta còn muốn mặt kìa!

Diệp Bạch Đinh lại không sợ cái này, cho Thân Khương một ánh mắt trấn an, lại nói: "Nếu ngươi và Triệu Hưng Đức thân mật như vậy, hẳn là xem như tâm phúc?"

Tưởng Nghi Thanh lúc này chỉ muốn tránh nói đến đề tài trước đó, lập tức gật đầu: "Tất nhiên!"

Diệp Bạch Đinh: "Vậy có vài việc, ngươi hẳn là đều rõ ràng?"

Tưởng Nghi Thanh dừng một chút, cảm thấy mình đã vào cục của người khác, nói không biết, lại không được, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đáp: "Đại khái đi."

"Ngươi cũng biết hành vi tham ô ở trong công sở?"

"Cái này...... coi như cảm giác được một ít."

"Vì sao không cử báo?"

"Không có chứng cứ, lại là cấp dưới cáo cấp trên, phiền toái nhiều hơn, ta mắc gì phải làm?"

"Triệu Hưng Đức vì sao muốn giết Mạnh Nam Tinh?"

"Cái này ta thật sự không biết......"

"Vậy ngày thường thái độ ông ta đối đãi Mạnh Nam Tinh, ngươi hẳn là biết?" Diệp Bạch Đinh một vấn đề tiếp một vấn đề, tốc độ nói rất nhanh, cũng không để cho Tưởng Nghi Thanh có thời gian phản ứng, "Có phải ông ta cưỡng bách Mạnh Nam Tinh hay không, Mạnh Nam Tinh có phải không muốn hay không?"

"Ta......"

"Ngay cả những việc này cũng không biết, ngươi tính cái gì mà tâm phúc, lại dựa vào cái gì có chìa khóa nhà người khác?"

"Biết! Ta biết —— một chút!" Tưởng Nghi Thanh không cãi được, trừng mắt nhìn Diệp Bạch Đinh, "Mạnh Nam Tinh là làm ra vẻ, rõ ràng đã nhận chỗ tốt của Triệu đại nhân, cũng ngượng ngùng xoắn xít lên giường của đại nhân, lại luôn là làm ra vẻ không tình nguyện, ra sức khước từ, đại nhân cho bao nhiêu chỗ tốt, suốt ngày chỉ biết xin nghỉ bệnh, ở công sở một chút thành tựu cũng không có, sao lại không hảo hảo kiểm điểm bản thân một chút?"

Diệp Bạch Đinh: "Cho chỗ tốt? Rất nhiều? Tưởng đại nhân không ngại nói rõ hơn chút?"

Tưởng Nghi Thanh:......

Nhắm mắt, khống chế xúc động quay đầu nhìn Vạn Thừa Vận, cắn răng, nói: "Khoảng đầu năm trước*, Triệu Hưng Đức làm đương phòng chạy thủ tục vài lần, cho Mạnh Nam Tinh hai cái cửa hàng, giúp quả phụ có mặt mũi trước mặt người ngoài; tới mùa hè, thấy Mạnh Nam Tinh ăn uống không tốt, ngày ngày đặt cơm ở tửu lầu, còn chuyển cho hắn một hạng mục có khoản thu trong tay, tiền vào tay nhiều hay ít, còn không phải xem người khác cho nhiều hay ít sao? Tên ngốc Lý Quang Tế kia chỉ biết làm việc, công lao bị Triệu Hưng Đức tính cho Mạnh Nam Tinh cũng mặc kệ, Mạnh Nam Tinh thành tích cuối năm đánh giá là ưu! Còn có mấy bức tranh chữ đã bán ra đó......"

*chỗ này lão tự bịa, vì bản tiếng Trung lậu mất chữ quá nhiều, ko biết là tháng nào năm trước, chỉ biết là trước mùa hè

Thân Khương đã sớm nhận được ánh mắt của thiếu gia, Tưởng Nghi Thanh nói, liền cầm hồ sơ ghi chép, chờ Tưởng Nghi Thanh nói xong, còn lập tức đưa bút, muốn ký tên ——

"Nếu ngươi đã trần thuật khẩu cung, chính là nhân chứng biết Triệu Hưng Đức tham ô kho bạc, lại sửa miệng, cũng đừng trách Cẩm Y Vệ chúng ta phạt nặng."

Tưởng Nghi Thanh mang vẻ mặt không cao hứng, như cha chết vậy, nhưng chuyện tới lúc này, nói nhiều như vậy, nhân chứng ở đây nhiều như vậy, sao có thể không nhận? Lấy giấy bút qua ký tên của mình, ấn dấu tay.

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Triệu Hưng Đức vì cớ gì mà giết Mạnh Nam Tinh, ngươi có biết không?"

Tưởng Nghi Thanh đều khai, cũng không thể không đáp: "Sao ta biết được, có khả năng chính là không nghe lời chứ gì."

Diệp Bạch Đinh: "Không nghe lời?"

Tưởng Nghi Thanh: "Đúng, trước đó còn tính là thuận theo, cùng lắm là ra sức khước từ, nói thân thể không khỏe, làm gì cũng chậm rì rì, từ khi quả phụ qua đời vào tháng Chạp, hắn liền trở nên mơ màng hồ đồ, giống như mất hồn, bệnh cũng không muốn làm bộ, đại nhân hỏi thì là không muốn, không hầu hạ, ta đã thấy hắn cầm một cái đồng tâm phương thắng, ngồi phát ngốc ở chỗ vắng, cũng hỏi qua, nhưng hắn rất mẫn cảm, không muốn người khác nhìn thấy, ta đoán, hắn đại khái là trong lòng có ý tưởng gì đó......"

"Ý tưởng gì?"

"Thích Quản Tu Trúc a," Tưởng Nghi Thanh châm chọc liếc nhìn Lý Quang Tế một cái, "Có người không tiền đồ, cho ra bao nhiêu quan tâm lặng lẽ, người ta vẫn không nhìn thấy, có những người đó mà, đúng là có bản lĩnh, chết rồi cũng có thể treo người khác."

Thanh âm Lý Quang Tế đều run lên: "Ngươi ——"

Tưởng Nghi Thanh so với hắn còn cường thế hơn, hất cằm: "Ta làm sao? Ta nói sai chỗ nào? Ngươi có bản lĩnh, lúc Mạnh Nam Tinh còn sống sao không nói, hiện tại chỉ biết so đo với ta? A, thứ vô dụng không trứng trứng."

Lý Quang Tế tức đến đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, yên lặng nén lại.

Diệp Bạch Đinh vẫn không nóng nảy, cảm xúc con người là có cái van, Lý Quang Tế quá mức nhát gan co rúm, kích thích một lần hai lần không đủ để động, ba lần bốn lần, thì chưa chắc, chờ đến lúc đè nén không được nữa, cũng sẽ cần một thông đạo để phát tiết.

Đến lúc đó...... vụ án có thể có thêm khẩu cung mới.

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt khắp sảnh, Vạn Thừa Vận tựa hồ không có biến hóa gì, Hạ Nhất Minh rũ lông mi, che lại cảm xúc nơi đáy mắt, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, còn về phần hai vị Đại Lý Tự thiếu khanh, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một câu cũng chưa nói.

"Nói một chút về Quản Tu Trúc đi." Diệp Bạch Đinh đổi phương hướng, nói, "Trước khi Quản Tu Trúc chết, Mạnh Nam Tinh từng vào phòng hắn có phải hay không?"

Trải qua một vòng khẩn trương kích thích trước đó, chỉ cần lửa không đốt đến trên người mình, Tưởng Nghi Thanh lại cảm thấy rất thoải mái, không giống cả người mọc gai khi mới vừa ngồi ở đây, ngữ khí cũng không sắc nhọn nữa: "Ta không biết."

"Ngươi nói dối."

Diệp Bạch Đinh nhìn: "Hộ Bộ sửa chữa là chuyện sau tết, Quản Tu Trúc chết vào Thất Tịch năm trước, khi đó chỗ các ngươi làm việc cũng không ở đại sảnh, mà là ở thư phòng riêng của từng người, dựa theo sơ đồ phân bố thư phòng ——"

Hắn duỗi tay, Thân Khương liền đem sơ đồ đã vẽ tốt thả vào tay hắn.

"Thư phòng của Quản Tu Trúc ở chỗ rẽ phía đông dựa vào trong, đến đó không có đường khác, cần phải đi ngang qua thư phòng của ngươi," Diệp Bạch Đinh chỉ vào vị trí thư phòng của hai người, "Ngày mùa hè trời nóng, ngươi tuy là có tâm tư gì đó, muốn đóng cửa lại, cửa sổ tất nhiên cũng không có khả năng đóng, cho dù là ai đến thư phòng của hắn, ngươi nhất định sẽ nhìn thấy."

"Không thấy được...... thì là ngươi nói dối với Chỉ Huy Sứ, ngươi kỳ thật không ở trong thư phòng, mà đi nơi khác?"

"Ta ở trong thư phòng của mình!"

Tưởng Nghi Thanh thấy căn bản không thể gạt được, cắn răng nói: "Không sai, ta thấy được!"

"Thấy cái gì?" Diệp Bạch Đinh nhìn lướt qua thính đường, "Vừa vặn chư vị đại nhân cũng ở, làm người chứng kiến."

Tưởng Nghi Thanh:......

"Mạnh Nam Tinh cầm trong tay cái đồng tâm phương thắng kia, có thể đi làm gì, hắn gõ cửa thư phòng Quản Tu Trúc, tất nhiên là vì thổ lộ."

Thân Khương nghe thấy những lời này, không tự chủ được muốn dựng ngón tay cái với thiếu gia, chân tướng ngay lúc đó, vì người có liên quan đến vụ án đều không muốn lộ ra, bọn họ chỉ có thể căn cứ chứng cứ hiện có mà phỏng đoán, nhưng cho dù phỏng đoán, chính mình vẫn là cái gì cũng nhìn không ra, thiếu gia thì khác, cái gì cũng có thể đoán trúng! Mạnh Nam Tinh kia quả nhiên là đi thổ lộ!

Hắn lấy ra khay đựng vật chứng là cái đồng tâm phương thắng, hỏi Tưởng Nghi Thanh: "Ngươi nói, là cái này?"

"Đúng vậy." Tưởng Nghi Thanh nhìn xong, "Sao lại ở chỗ này......"

Thân Khương: "Cái này không liên quan đến ngươi."

Diệp Bạch Đinh bình tĩnh: "Tưởng đại nhân nhìn thấy cái gì, lại nghe được động tĩnh gì?"

Tưởng Nghi Thanh nâng mí mắt: "Việc này cùng vụ án có quan hệ sao?"

"Tất nhiên," Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng nói, "Trên di thư Triệu Hưng Đức thừa nhận vụ án mạng này, cũng chỉ là nhận kết quả, không có nói đến quá trình gây án, động cơ, Cẩm Y Vệ sau khi thăm viếng bài tra cho rằng, nguyên nhân cái chết của Quản Tu Trúc còn nghi vấn. Nếu lúc ấy Hình Bộ cực cực khổ khổ tra là phòng kín, phán lầm là 'sợ tội tự sát', vậy thì quá trình giết người này, chúng ta dù sao cũng phải tìm ra, đào ra cho rõ ràng, hiện tại biết Mạnh Nam Tinh có đi vào, còn không phải muốn hỏi rõ ràng sao?"

"Ta đây cũng không nhìn thấy a! Ta chỉ là thấy hắn gõ cửa, Quản Tu Trúc để hắn đi vào, sau đó xảy ra cái gì, ta cũng không biết!"

"Động tĩnh thì sao? Ngươi nhìn không thấy bọn họ làm cái gì, khoảng cách gần như vậy, có nghe được thanh âm hay không? Hai người bọn họ có phát sinh tranh chấp không?"

Tưởng Nghi Thanh muốn nói thẳng là không có, không biết, nhưng đối diện đôi mắt của Diệp Bạch Đinh, đôi mắt kia thanh thấu thâm thúy, giống hàn tinh ẩn trong đêm dài, liền cảm thấy thiếu niên này cái gì cũng biết, cái gì cũng thấy được, hỏi chuyện chỉ là một cái quá trình, xem người khác có nói dối hay không, mới không sợ người khác không nói......

Trong lòng Tưởng Nghi Thanh sinh ra kiêng kị, không dám lại khinh mạn có lệ giống như trước đó, hừ một tiếng: "Ta cũng đang bận, nào có tâm tư đi nghe bọn họ, chỉ là nghe được thanh âm giống như đụng vào cái gì đó, thanh âm hai người bọn họ nói chuyện cũng hơi lớn, có lẽ có tranh chấp, nhưng nội dung tranh chấp là cái gì, ta cũng không biết."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Mạnh Nam Tinh......là người thường xuyên có tranh chấp với người khác?"

"Không phải." Tưởng Nghi Thanh a một tiếng, "Hắn ước gì tất cả mọi người nhìn không thấy hắn."

"Vậy thì tại sao lại có tranh chấp? Không phải hắn thích Quản Tu Trúc sao?"

"Ngươi lại nghi ngờ ta cái gì nữa?" Tưởng Nghi Thanh nháy mắt cảnh giác, "Ta không có nói dối, ta đúng là thấy được bóng của bọn họ —— đêm hôm, thư phòng nào cũng có giá cắm nến, hai người bọn họ tới gần nhau, dây dưa, hoặc nhiều hoặc ít sẽ chiếu lên giấy cửa sổ, ta thấy được thì có cái gì hiếm lạ?"

"Bóng?" Diệp Bạch Đinh vẫy

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện