Ánh đuốc yên lặng, máu vẩy khắp nơi, chính sảnh Bắc Trấn Phủ Tư tĩnh lặng nghiêm túc, chỉ nghe được tiếng hình trượng đánh lên thân người, trầm đục, nặng nề, cùng thanh âm người chịu hình không khắc chế được mà rên rỉ.

Nhìn thấy đánh cũng đã lâu, người chịu hình cũng không ngông cuồng nổi nữa, Cừu Nghi Thanh mới chậm rãi nâng tay ——

Cẩm Y Vệ cầm hình trượng lập tức dừng lại.

Cừu Nghi Thanh nói: "Vạn Thừa Vận, bổn sứ biết ông đang đợi cái gì, đợi ai, nói cho ông biết, người ông chờ sẽ không tới, hoặc là nói, ông đã bị đánh vào nơi này, không người để tâm, không người nhặt xác, hoặc là, ông ngoan ngoãn khai ra, sau này có thể còn có châm chước, ông cần phải nghĩ cho kỹ."

Chẳng lẽ...... ông ta đang chờ ai?

Vạn Thừa Vận không tin.

Nhưng khi ông ta gian nan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, liền thấy tay đối phương thong thả ung dung phất qua mặt bàn, trên đó có một phần hồ sơ, tính chất giấy đặc thù, đẹp đẽ quý giá hơn những nơi khác, hoa văn đồ án quen thuộc —— đến từ Đông Xưởng.

Tròng mắt Vạn Thừa Vận chợt co rút lại.

Đúng vậy, Bắc Trấn Phủ Tư hôm nay, trong ngoài ba tầng Cẩm Y Vệ, bảo đảm người ở chính sảnh mặc kệ là sống hay là chết, đều ra không được, bọn họ ra không được, không có nghĩa là những thứ khác vào không được, Cẩm Y Vệ là Cẩm Y Vệ của Cừu Nghi Thanh, tin tức đưa tới cho y, tất nhiên sẽ không có ai dám cản.

Ông ta đã bị vứt bỏ......

Ngay cả Đông Xưởng cũng có thể vơ vét thẩm tra tội danh của ông ta, bán cho Bắc Trấn Phủ Tư mưu lấy chỗ tốt.

"Còn không muốn nói?"

Giọng điệu của Chỉ Huy Sứ biến hóa, người khác nghe không ra, Thân Khương lại quá hiểu, lập tức phất tay xuống: "Tiếp tục đánh!"

"Đừng...... đừng đánh nữa...... Ta khai......"

Vạn Thừa Vận trước đó còn chống một hơi, chỉ vì đánh cuộc một cái cơ hội, nhưng hiện tại đại thế đã mất, người khác đã bắt đầu bỏ đá xuống giếng, ông ta không có khả năng chạy thoát, còn chống cái gì nữa? Hình trượng này...... quá đau, ông ta cũng chống không được.

"Ta nói hết......"

"Được." Cừu Nghi Thanh nâng tay, Cẩm Y Vệ hành lễ, cầm hình trượng đi ra ngoài.

Mất đi lực chống đỡ từ hình trượng, Vạn Thừa Vận ngay cả ngồi quỳ đàng hoàng cũng không bảo trì được, quỳ rạp trên mặt đất như một bãi bùn lầy, thở hắt thật mạnh, sắc mặt xanh trắng, nơi nào còn có vẻ uy nghiêm lẫm lẫm như đang ở địa vị cao xưa kia?

Nhìn một màn này, mấy người Hộ Bộ đều ngây ngẩn toàn thân, một câu cũng nói không nên lời.

Vạn Thừa Vận nhắm mắt lại, hít thở đều trở lại, hoãn thanh nói: "Vụ án kho bạc Hộ Bộ...... liên quan trọng đại, người tham dự cũng bí mật, vì đề phòng người có liên quan trốn thoát...... muốn một lưới bắt hết, ta khuyên Chỉ Huy Sứ, vẫn là cho lui những người khác, đừng để lộ ra quá nhiều mới thỏa đáng......"

Những lời này thật ra lại đáng tin cậy.

Ông ta không nói, Cừu Nghi Thanh cũng chuẩn bị làm như vậy, đã sớm cầm hồ sơ ghi chép một bên, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua: "Tưởng Nghi Thanh, Lý Quang Tế, Lâm Bân, cùng vụ án này có rất nhiều liên lụy, có manh mối chi tiết khác chưa khai báo, tạm áp vào Bắc Trấn Phủ Tư, chờ tra xét thêm; Đặng Hoa Kỳ, trước mắt chứng cứ không đủ, điểm đáng ngờ không đủ, có thể tạm cho về nhà, ngày sau cần phải phối hợp Cẩm Y Vệ điều tra giám thị, thẳng cho đến khi vụ án kết thúc, kết quả được thượng tấu, thiên tử đóng dấu ấn —— các ngươi có gì dị nghị không?"

Mấy người Hộ Bộ tất nhiên nhiên không dám có dị nghị, lập tức ai dập đầu thì dập đầu, ai chắp tay thì chắp tay, Cẩm Y Vệ hoặc áp giải hoặc mời, rời khỏi đó.

Cừu Nghi Thanh lại nhìn mấy người còn ngồi trên ghế: "Chư vị thì sao? Có nghi vấn gì không?"

Đại Lý Tự thiếu khanh Vương Quý Mẫn liền cười: "Chỉ Huy Sứ phụng chỉ phá án, kỷ luật nghiêm minh, bằng chứng như núi," lại nhìn Diệp Bạch Đinh đang ôm ly uống trà sau án kỷ một cái, ý cười càng sâu, "Tiểu tướng dưới trướng thận trọng tỉ mỉ, thúc đẩy vụ án phân tích thi thể không người có thể sánh bằng, vụ án đến giờ đã rõ ràng, hạ quan sao có thể có nghi vấn? Chỉ Huy Sứ yên tâm, tất cả những gì diễn ra ở công đường hôm nay, hạ quan sẽ ghi chép cụ thể, đúng sự thật mà bẩm báo cho Hoàng Thượng, còn về chuyện vụ án năm ngoái bị phán sai lầm, Đại Lý Tự cũng sẽ xem xét kiểm điểm lại."

Còn ai cần xem xét kiểm điểm, đương nhiên là một Thiếu khanh khác đang cùng hắn cạnh tranh vị trí Đại Lý Tự Khanh, Chu Trọng Bác. Ai biểu Chu Trọng Bác đi giao hảo với Hạ Nhất Minh, mặc kệ là quá mức tin tưởng hay là đầu óc không tốt, vụ án đều cần phải duyệt cho đàng hoàng, ai lại trực tiếp cho qua chứ?

Sắc mặt Chu Trọng Bác liền rất đẹp, đúng là đang thời kỳ mấu chốt cạnh tranh lên chức, một khi bị tra ra công tác năm ngoái có xuất hiện sai lầm, Đại Lý Tự Khanh vị trí còn không phải là của người khác sao? Nghiêm trọng hơn, không chỉ có thăng quan là người khác, ngay cả cái ghế Đại Lý Tự thiếu khanh này của hắn cũng ngồi không xong!

Hắn đương nhiên không cam lòng, quay qua Hạ Nhất Minh, giữa mày toàn là ý đồ áp chế uy hiếp: "Hạ đại nhân không có cái gì muốn nói sao?"

Chỉ với vụ án này mà nói, mọi người đều là người cùng thuyền, ta mất đi cơ hội thăng quan, ngươi chẳng phải là càng chiếm không được chỗ tốt?

Hắn thoáng nhìn qua bên cạnh án kỷ nhỏ bên dưới bàn lớn, chỗ Diệp Bạch Đinh ngồi: "Nghe nói vị Diệp tiểu tiên sinh này, chính là nghĩa đệ của Hạ đại nhân......" không thể cầu cái tình sao? Dĩ vãng ân ân oán oán có gì ghê gớm, đại nam nhân co được dãn được, trước tiên vượt qua cái khảm này đã, chuyện khác không phải dễ nói chuyện sao?

Kết quả là đừng nói cầu tình, người ta ngay cả cơ hội cũng không thèm cho, Cừu Nghi Thanh cũng không để Diệp Bạch Đinh mở miệng, nói thẳng: "Thông qua Cẩm Y Vệ kiểm chứng, Hạ thị lang cùng Vạn Thừa Vận kết giao gần gũi, mà vụ án này liên lụy rất sâu, Vạn Thừa Vận đã nói rõ sẽ cung khai, nghĩ chắc sau đó có không ít vấn đề cần đối chất với Hạ đại nhân, trên công đường, không nói đến quan hệ cá nhân, Chu thiếu khanh sợ là sẽ không có bạn đồng hành, đã đến lúc nên rời đi."

Chu Trọng Bác:......

Lời này liền thiếu nước đem Hạ Nhất Minh cùng Vạn Thừa Vận đánh vào thành một đảng! Hắn còn muốn khuyên người ta cúi đầu, xem có thể mở một mặt lưới, dính vào một chút chỗ tốt không, lúc này thì đừng nói là chỗ tốt, có thể thiếu liên lụy bớt chịu tội là đã không tồi! Dựa vào Hạ Nhất Minh, còn không bằng quay về Đại Lý Tự biểu hiện cho tốt, tự cầu nhiều phúc!

Quả nhiên, câu tiếp theo của Cừu Nghi Thanh đúng là: "Chân tướng vụ án này như thế nào, quá trình như thế nào, bổn sứ sẽ đúng sự thật báo lên cho thiên tử, tiền đồ của Chu thiếu khanh có còn tiếp tục hay không, sợ là cầu ai cũng không thành, chỉ có thể xem quyết định của Thiên tử."

Chu Trọng Bác vừa tức vừa thẹn, phất tay áo: "Chỉ Huy Sứ nói đúng, hạ quan sao dám có câu oán hận, như thế thì cáo từ!"

Hắn phất tay áo bỏ đi, Vương Quý Mẫn phải xử lý xã giao, cười chắp tay với Cừu Nghi Thanh: "Lần này vụ án phức tạp, làm phiền Chỉ Huy Sứ vất vả, Chỉ Huy Sứ yên tâm, Đại Lý Tự từ trước đến nay theo lẽ công bằng chấp pháp, không làm việc thiên tư*, lưu trình từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để cho Chỉ Huy Sứ thất vọng, nếu có bất cứ chỗ nào yêu cầu trợ giúp, Chỉ Huy Sứ có thể tùy thời phái người đến giao thiệp, Đại Lý Tự trên dưới nhất định đem hết toàn lực, không dám chối từ."

*bias, theo ý kiến/ý muốn cá nhân

Cừu Nghi Thanh hơi gật đầu: "Đã vậy, đa tạ Vương thiếu khanh."

Vương Quý Mẫn: "Chỉ Huy Sứ làm việc đi, hạ quan liền không quấy rầy nữa, cáo từ."

Còn Hạ Nhất Minh, Cừu Nghi Thanh lưu lại, nhưng cũng không có khả năng để hắn ngồi trên công đường nghe chi tiết thông tin bí mật, Cừu Nghi Thanh tùy tiện đưa cái ánh mắt, Thân Khương liền hiểu: "Hạ thị lang ngồi cả nửa đêm, nước đã châm bốn lần, sợ là căng đét rồi? Đường trong Bắc Trấn Phủ Tư ngươi không quen, người tới —— mang Hạ thị lang đi ra ngoài phương tiện*!"

*là đi tỉu đó, căng cái gì? Bong bóng chứ gì!!!

Mặc kệ hắn có nghẹn đến mức hoảng hay không, người khác cảm thấy hắn nghẹn đến mức hoảng, hắn phải đi giải quyết một chuyến, lần này đi, khi nào trở về, trở về lại đến phòng nào, chỉ có thể xem người khác an bài......

Người nên lui đã lui, người nên đi đã đi, thính đường mau chóng an tĩnh lại.

Vạn Thừa Vận bắt đầu khai, quy tắc hành sự trong tối ngoài sáng ở Hộ Bộ, cấp trên cấp dưới đạt thành ăn ý, trình tự công tác, an bài người gánh vác...... Mỗi một vụ, mỗi một việc, ông ta có thể không muốn nói quá rõ ràng, lại không chịu nổi Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh biết cách hỏi, hai người đều là người có tư duy kín đáo, không để sót dù chỉ một chi tiết nhỏ, ông ta chỉ có thể nói càng lúc càng kỹ càng tỉ mỉ, càng lúc càng rõ ràng, làm cho danh sách người có liên quan càng lúc càng dài......

Bất quá đến cuối cùng, ông ta cũng không chỉ ra và xác nhận Hạ Nhất Minh, hoặc có bất luận chi tiết gì cho thấy, chuyện nào đó của Hộ Bộ có liên quan đến Hạ Nhất Minh, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh không phải không để ý, nhưng mà một chút vi diệu mập mờ cũng không có, giao thoa khả nghi duy nhất của hai bên, chính là phán định Quản Tu Trúc 'sợ tội sát' lúc trước, tới quá nhanh, quá thuận lợi.

Hai người một ở Hộ Bộ, một ở Hình Bộ, phạm vi cùng phương thức công tác rất khác biệt, vòng quan hệ nhân tế cũng không giống nhau, nếu thực sự có cái gì giao thoa, tất nhiên là có chỗ khác thường, không có khả năng không có sai sót, không có, liền chứng minh Hạ Nhất Minh trong vụ án tham ô kho bạc này, là trong sạch, không có tồn tại trao đổi ích lợi?

Vậy hắn cố ý nhanh chóng kết án, là thật sự đầu óc ngu xuẩn, một chút điểm đáng ngờ cũng không phát hiện, hay là vừa mới lên vị trí thị lang, nóng lòng muốn lập công, thuận tiện kết giao nhân mạch, làm cho người khác dễ dàng, mình liền dễ dàng?

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nhìn nhau, đáy lòng đều có chung nhận thức.

Khi Hạ Nhất Minh lại bị mời lên công đường lần nữa, tinh thần không được tốt, sắc mặt cũng khó coi, cũng phải, bị bắt thức cả đêm, đổi thành ai khác phỏng chừng cũng đều không sảng khoái.

"Thế nào, hỏi rõ ràng sao?" Hắn che miệng, ngáp một cái, "Bản quan có phải trong sạch hay không?"

Cừu Nghi Thanh nhìn hắn: "Chuyện Quản Tu Trúc 'sợ tội sát', ngươi có lời gì để biện giải không?"

Hạ Nhất Minh: "Đêm đó là trùng hợp, lễ Thất Tịch, ngươi tưởng là chúng ta đều an nhàn, vui vui vẻ vẻ đến phố hoa đăng hưởng thụ sao, cứ phải chỉ ra tệ đoan? Hình Bộ đích xác tìm được vài thứ mới, cần phải đến Hộ Bộ một chuyến để hỏi chuyện, ai ngờ lúc đó Quản Tú Trúc chết đâu chứ? Bản quan lúc ấy vừa mới điều nhiệm, quyền lực và trách nhiệm chỉ ở xử án, chứng cứ cùng chi tiết khác đa phần phải dựa vào ngỗ tác, thăm dò hiện trường và tiểu thôi quan*, mọi người kết luận là sợ tội tự sát, bản quan có thể như thế nào? Chỉ đành phải làm theo."

*thôi quan là một chức quan nhỏ, giống kiểu trợ lý, hoặc phó quan

Bản lĩnh đẩy nồi, có lẽ là bản lĩnh mà người giỏi luồn cúi chốn quan trường phải chuẩn bị, nếu có càng nhiều chứng cứ, thật sự muốn truy trách sâu hơn, loại như Hạ Nhất Minh, cùng lắm cũng chỉ có cái không làm tròn trách nhiệm, ngươi có thể làm sao bây giờ?

Bắc Trấn Phủ Tư nơi này, có lẽ chỉ có thể thả người.

Hạ Nhất Minh là kẻ có mục đích mạnh mẽ trong việc lợi dụng nhân tình, có những người đã chú định không thể làm bằng hữu, sẽ chỉ là địch nhân, đắc tội hay không đều giống nhau, còn không bằng làm bản thân mình sảng khoái một chút, hắn cũng không sợ người khác nghe thấy, trước khi rời đi, chỉ vào Cừu Nghi Thanh, cười nhạo Diệp Bạch Đinh: "Ngươi mặc dù ôm được đùi Chỉ Huy Sứ, nhưng có thể làm khó dễ được ta sao?"

Đệ đệ, ngươi vẫn là quá non a.

Trên mặt Diệp Bạch Đinh cũng không có vẻ gì là xấu hổ và giận dữ khó chịu, ngược lại còn hơi mỉm cười: "Không nóng nảy, nếu không ngươi kiên nhẫn chờ xem —— ta có thể làm gì được ngươi, ngươi rất nhanh sẽ biết được thôi."

Trên cao Cừu Nghi Thanh cũng không có biểu tình gì, cũng không nói một chữ nào, giống như chút việc nhỏ này căn bản không cần đến y chống lưng, có vài chuyện tiểu bằng hữu có thể tự thu phục, y có thể hoàn toàn nhường ra không gian, để người muốn làm gì thì làm.

Hạ Nhất Minh:......

Cẩu nam nam!

Nhìn dáng vẻ là không chọc tức được người khác, mình đương nhiên cũng không thể tức, khóe môi hắn nhếch lên một độ cung ngoài cười nhưng trong không cười: "Đã thế, vi huynh liền chờ thôi, cáo từ!"

Cửa lớn chính sảnh bị đẩy ra, lộ ra bầu trời đêm màu xanh đen, bóng đêm chưa tan, chân trời còn treo sao mai, ở xa xa, thoạt nhìn vừa xa vừa nhỏ, lại đủ để chiếu sáng con đường phía trước của người đi đêm.

Vạn Thừa Vận nằm liệt trên mặt đất đã cung khai hết thảy, ngực chậm rãi phập phồng, tựa như hô hấp cũng đau.

Diệp Bạch Đinh buông chung trà không xuống, đứng dậy bước ra bên ngoài: "Nhanh nhanh nhìn xem đi, Vạn đại nhân hưởng thụ một chút, tư vị bị vứt bỏ này đi."

"A...... ha ha...... Khụ......"

Giọng cười thấp lại áp lực của Vạn Thừa Vận ở trong bóng đêm cũng không dễ nghe, thế cho nên mới làm cho mình bị sặc, thiếu chút nữa khụ bất tỉnh: "...... Ngươi thế nhưng cảm thấy có tư cách mắng ta? Các ngươi còn không phải giống ta sao?"

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra, không hiểu: "Chúng ta?"

Mặt Vạn Thừa Vận âm lệ: "Ngươi cùng nam nhân bên cạnh ngươi kia...... A, họ Cừu lấy việc công làm việc tư, thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, muốn chiếm tiện nghi còn chiếm ít sao, ngươi cùng y đã sớm cẩu thả, đều có trao đổi ích lợi, còn có mặt mũi ở đây đứng nói chuyện không eo đau*! Ngươi nghĩ kỹ lại những lời ngươi nói trước đó, thủ đoạn ta dùng ở Hộ Bộ, nam nhân này có dùng với ngươi chưa? Nếu không có, ngươi sao lại có thể từ Chiếu Ngục ra ngoài, trở thành ngỗ tác ở Bắc Trấn Phủ Tư này? Lúc ngươi nằm dưới thân y hầu hạ y, rên rỉ yêu kiều, chưa từng đòi hỏi quá cái gì sao? Y chưa từng cho phép ngươi.... ngao ——"

*tức là không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nên không thấu hiểu cho họ, chữ 'ngao' cuối là tiếng la do miệng thúi nên bị đánh đó, nên dịch thành 'ối' hay gì đó, nhưng lão ko thích 'ối' hay 'á' gì =))

Không đợi ông ta nói xong, chung trà trên tay của Cừu Nghi Thanh đã bị bóp nát, cùng một cú lật cổ tay búng ngón tay, sứ vỡ cũng bắn ra, chuẩn xác đánh rớt răng ông ta: "Làm càn!"

Diệp Bạch Đinh sửng sốt một chút, mới ý thức được Vạn Thừa Vận vừa nói cái gì......

Thân Khương đứng ở một bên, sinh sôi nhìn cấp trên bóp nát chung trà, xốc bào bước nhanh xuống, nháy mắt tiếp theo đã đi tới gần Vạn Thừa Vận, đầy mặt đều là lửa giận hôi hổi muốn giết người diệt khẩu.

Cái này phải cản lại, hắn nghĩ, không thể nhìn cấp trên phạm sai lầm, Bắc Trấn Phủ Tư là nơi nói chuyện bằng quy củ, không thể lạm sát như những nơi khác, tuy Chỉ Huy Sứ là ở địa vị cao, sau đó vẫn phải bị Hoàng Thượng thưởng roi? Cần phải cản......

Nhưng hắn không dám.

Đừng nhìn hắn cao lớn thô kệch, bộ dạng da dày thịt béo, gặp phải Chỉ Huy Sứ cũng không đánh nổi một hiệp, người khác bốc hỏa còn dám trực tiếp cản, không sợ bị bầm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro sao!

Hắn một cái đại lão gia lại không sợ...... cái này không phải tại trong nhà còn có bà nương sao?

Thân bách hộ suy nghĩ cặn kẽ, quyết định đưa mắt ra hiệu cho thiếu gia —— thiếu gia cứu mạng a a a a a a a nhanh lên ngăn Chỉ Huy Sứ lại!! Không thể để Chỉ Huy Sứ làm thịt người ta tại chỗ a a a a a a!

Cảnh tượng này thế nhưng là màn nguy hiểm nhất, tràn ngập sát khí nhất trong buổi thẩm vấn hôm nay.

Diệp Bạch Đinh hiểu ra hơi trễ, nhưng thật sự, có chút buồn cười.

Cũng may hắn đứng cách Vạn Thừa Vận hơi gần, cho dù lúc ấy phản ứng không kịp, lúc này dời bước một cái, cũng vững vàng chắn trước mặt ông ta, ngăn Cừu Nghi Thanh lại.

Chỉ mấy cái nháy mắt này mà không khí biến hóa......

Thân Khương trơ mắt nhìn, không tốt, Vạn Thừa Vận nói sai lời, Chỉ Huy Sứ muốn bạo tẩu, Chỉ Huy Sứ quả nhiên bạo tẩu, Chỉ Huy Sứ chẳng những bạo tẩu, còn sinh sôi đánh rụng răng người ta, chẳng những đánh rụng răng người ta, còn nổi giận đùng đùng bước đến muốn giết người diệt khẩu!

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện