Y phục đã bị thay đổi?



Thân Khương chồm lên, quan sát thật lâu, nhìn không ra.



Lần này hung thủ rất cẩn thận, Diệp Bạch Đinh lúc đầu cũng không nhìn ra: "Người sau khi chết thân thể nặng nề, sẽ không phối hợp, hung thủ thay y phục sẽ rất dễ dàng lộ ra dấu vết, tỷ như góc độ thắt nút, cách thắt nút, cùng với nếp gấp do tự thân y phục hình thành......hung thủ của vụ án này rất thông minh, hoàn thành rất tốt."



"Nhưng mà?"



"Ngọc hoàn không đúng." Diệp Bạch Đinh đem ngọc hoàn so bên hông người chết, "Ngươi xem cái vết màu tím này, có phải thiếu đầu đuôi hay không? Dựa theo lẽ thường, này đầu đuôi nên ở nơi nào?"



"Ở trên y phục của hắn!"



"Nhưng lúc này trên y phục của hắn không có, vì sao?"



Thân Khương đấm vào lòng bàn tay: "Bị thay đổi!"



Diệp Bạch Đinh gật đầu, vẻ mặt 'trẻ nhỏ dễ dạy' rất vừa lòng: "Người chết không cẩn thận chạm vào này mức dâu tằm này, hoặc là, hắn cảm thấy dơ bẩn bất nhã, lập tức đi xuống thay bộ khác, vì trong nhà có khách, thay quần áo, phối sức đương nhiên cũng phải đổi mới thích hợp; hoặc là, hắn cảm thấy không quá thấy rõ, nhìn không ra, tiếp tục mặc, với lại không có đạo lý chỉ thay quần áo, không đổi phối sức, ta đoán ——"



"Quần áo đối với bản thân người chết mà nói chẳng có gì không đúng, nhưng đối với hung thủ lại không như vậy, có khả năng bị bại lộ, hết cách, hung thủ mới thay cho hắn. Còn cái ngọc hoàn này, hung thủ là đến giết người, không phải đến để thay quần áo, cần phải thay quần áo đã là việc ngoài ý muốn, hắn sao có thể đặc biệt chú ý đổi mới phối sức? Hơn nữa, địa điểm người chết tử vong là thư phòng, thư phòng có khả năng sẽ có vài bộ quần áo của chủ nhân, nhưng sẽ không cố tình để một đống phối sức."



Cho nên, mới có cái sơ hở không hài hòa này.



Thân Khương há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại, lại là quần áo......vụ án của Lương Duy có, cái này cũng có, sao hắn lại có duyên phận với quần áo như vậy?



Diệp Bạch Đinh biết hắn nghĩ cái gì: "Còn có ngày tháng, 17 tháng 9, một cái chết ở rạng sáng, một cái chết ở đêm khuya, Thân tổng kỳ, xem ra cái ngày này vượng ngươi a."



"Vượng cái rắm!" Thân Khương mắng câu má nó, "Sao có thể trùng hợp như vậy, hai vụ án này sẽ không có liên hệ gì đi?"



Diệp Bạch Đinh kéo vải phủ xác lên, đắp lên cho người chết: "Trước mắt còn chưa thấy."



Thân Khương không thỏa mãn: "Ể? Như vậy liền xong rồi? Ngươi còn không có phân tích gợi ý một hai ba đâu?"



Diệp Bạch Đinh tức giận: "Ta thật ra muốn nói cho ngươi người chết trước khi chết ăn cái gì, ngươi cho giải phẫu sao? Chỉ cần đem dạ dày người chết cắt ra là được!"



Thân Khương: "......cái này, thật sự không được, Chiếu Ngục không có quy củ này."



Diệp Bạch Đinh hừ một tiếng, xoay người đi đến chậu nước, rửa tay: "Muốn hơn nữa, phải xem khẩu cung và hiện trường phạm tội, ta cần phải biết nhiều thông tin hơn về người chết, mới có thể có nhiều phương hướng phỏng đoán hơn."



Việc này Thân Khương đã trải qua, khá quen thuộc: "Đến, ta hiện tại liền đi ra ngoài làm việc, vẽ xuống những gì cần vẽ, hỏi những gì cần hỏi cho ngươi —— ngươi nói nếu ngươi có thể đi ra ngoài thật tốt, vừa ra là có thể làm việc, đỡ cho ta phải chạy qua chạy lại."



Hắn vừa nói vừa thu thập, vẫy tay gọi Ngưu Đại Dũng tới: "Kêu hắn đưa ngươi trở về, ta làm xong sẽ tới trả lời cho ngươi!"



Diệp Bạch Đinh không có ý kiến, tùy ý gật gật đầu.



Ngưu Đại Dũng càng không ý kiến: "Được!"



Hai người lướt qua đình thi đài, đi về hướng lao ngục âm u, còn chưa đi được vài bước, đụng tới một cái ngục tốt răng vàng, phía sau mang theo phạm nhân, nhìn đến bọn họ liền âm dương quái khí: "Nha, này không phải Kiều thiếu gia họ Diệp sao, còn chưa có chết hả?"



Diệp Bạch Đinh quét mắt liếc hắn một cái: "Mỗ bất tài, sống cũng không tệ lắm."



Ngục tốt răng vàng phỉ nhổ: "Có người sao lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ? Vụ án để ngươi tham dự, chính là cho ngươi chết minh bạch, biết chưa? Loại công này ngươi cũng có thể kiếm? Kiếm đến sao ngươi!"



Diệp Bạch Đinh: "Một khi đã như vậy, ngươi lo lắng cái gì?"



Ngục tốt răng vàng nhìn hai bên, bước tới một bước, hạ giọng: "Đừng tưởng rằng mấy mưu mẹo đó của ngươi có thể giấu được người khác, họ Thân tên ngu ngốc tùy tiện cho ngươi tính kế, nhưng ngươi muốn bò lên đầu người khác, có phải đã nghĩ quá đơn giản rồi không?"



Diệp Bạch Đinh lập tức minh bạch, đây là người của Bố Tùng Lương...... Đôi mắt đã sớm thích ứng với ánh sáng âm u, hắn cũng không cần lao lực, nhìn ra xa, liền thấy được mũi giày của Bố Tùng Lương đang trốn phía sau một cây cột trong nhà lao.



Người này tự ti cùng kiêu ngạo không hiểu nổi, coi thường nghề ngỗ tác này, nghiệm thi ngay cả tay cũng không muốn chạm, lại tự nhận là mình có bản lĩnh lớn nhất, coi thường đồng nghiệp, tự cao tự đại, nói chuyện cũng khinh thường nói chuyện với phạm nhân là hắn, sống khá là kỳ cục.



Hắn 'ồ' một tiếng: "Ngươi có thể kiến nghị chủ tử của ngươi nỗ lực mạnh lên, để cho con đường này của Diệp mỗ tăng thêm chút khó khăn."



Đừng nói Bố Tùng Lương, ngục tốt răng vàng cũng nổi giận: "Ngươi thật cho rằng ngỗ tác là công việc ai cũng có thể làm?"



Diệp Bạch Đinh khóe môi mang vẻ châm chọc: "Dù sao thì người ngại dơ, cả chạm cũng không muốn chạm vào thi thể, khẳng định là làm không được."



Ngục tốc răng vàng phẫn nộ tột đỉnh, trực tiếp bán luôn chủ tử: "Ngươi dám xem thường Bố tiên sinh? Biết đắc tội hắn là sẽ có kết cục gì sao?"



Biểu tình của Diệp Bạch Đinh vẫn cứ nhàn nhạt: "Nơi này là Chiếu Ngục, Cẩm Y Vệ giết tù phạm còn có thể thao tác thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý, bộ môn nhúng tay vào, muốn tánh mạng của ta, ngươi đoán —— chỉ có mình Thân tổng kỳ sẽ tính sổ sao?"



Nhìn thấy mũi giày bên cạnh cây cột động đậy, Diệp Bạch Đinh nhướng mày: "Ồ, ngươi có thể cho người khác giết ta, bất quá —— muốn xem người này có bản lĩnh đó hay không."



Ngục tốt răng vàng cười lạnh: "Thứ không biết trời cao đất dày, khẩu khí thật lớn!"



Diệp Bạch Đinh cảm giác thần sắc của đối phương có chút quái dị, trong vẻ âm ngoan lại mang theo đắc ý......



Ngay sau đó, hắn liền hiểu tại sao.



Có bàn tay phóng ra, mang theo sát ý, từ phía sau ngục tốt răng vàng đánh thẳng đến, đây là sát chiêu!



"Ha ha ha thỏ con, đã sớm nói, theo gia, bồi gia ngủ một giấc, gia còn có thể bảo hộ ngươi chút đỉnh, ai kêu ngươi không nghe lời ——"



Đúng là gã mặt sẹo ở nhà lao đối diện!



"Thiếu gia cẩn thận — —"



Ngưu Đại Dũng hộ tống Kiều thiếu gia theo ý lão đại, người khác chặn đường, hắn lập tức muốn ra mặt, đều là làm việc, ngươi ngưu ta có thể ngưu hơn ngươi, mỗi tội Kiều thiếu gia lanh mồm lanh miệng, tự mình có thể độp lại, căn bản không có chỗ phát huy, hiện tại có nguy hiểm, hắn đương nhiên là càng việc nhân đức không nhường ai*!



*ý là phải nhảy ra giành phần mình



Đáng tiếc tay còn chưa thò ra, đã bị Kiều thiếu gia một chân đá qua một bên, cả người dán ở trên tường: "...... A?"



Diệp Bạch Đinh vừa thấy cánh tay của gã mặt sẹo này liền biết đúng, đôi mắt âm độc, góc độ cũng từ chỗ tối mà ra, Ngưu Đại Dũng căn bản là không thấy rõ, lỗ mãng đón lấy rất có thể sẽ bị thương, dứt khoát liền chính mình tới.



Hắn thấy bàn tay gã mặt sẹo duỗi tới trước mặt, cũng không chắn, để cho đối phương tóm lấy cổ tay mình, nương theo lực độ lao qua, khuỷu tay nhanh chóng tung ra hai kích liên tiếp ——



Huyệt thần khuyết ở gần rốn —— huyệt thiên trung ở giữa ngực —— huyệt ách kỳ môn ở sau cổ!



Cuối cùng nghiêng người xoay một cái, một tay thành chưởng vỗ mạnh, gã mặt sẹo liền ngã mạnh xuống đất!



Mọi người ở hiện trường há miệng, lặng ngắt như tờ.



Cũng không biết Kiều thiếu gia này làm như thế nào, rõ ràng là đã bị gã mặt sẹo đắc thủ, túm vào trong ngực, như thế nào khuỷu tay duỗi hai lần ra sau, bàn tay thành đao chém sau cổ, gã mặt sẹo liền ngã xuống đất không dậy nổi?



Lần này vẫn không nhúc nhích...... Là chết rồi sao?



Diệp Bạch Đinh đứng tại chỗ, nhíu mày phủi đi tay áo vừa mới bị đối phương cọ qua.



Huyệt Thần Khuyết ở gần rốn, tấn công mạnh vào hệ thần kinh, thân thể người lập tức mất nhạy bén; huyệt Thiên Trung ở ngực, đánh vào thì khí bị tán ra, tâm hoảng ý loạn, thần chí không rõ; ách kỳ môn ở sau cổ, thẳng đánh vào trung tâm tủy sống, trúng chiêu là choáng váng đầu, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.



Pháp y chính là chức nghiệp nguy hiểm, không có chút bản lĩnh bảo mệnh sao được?



Gã mặt sẹo nên cảm tạ hắn, nếu một kích vừa rồi trúng phải huyệt cưu vĩ, tim hắn lúc này đã chấn động, máu đọng lại mà chết.



"Người không chết, nâng đi ra ngoài đi."



Tầm mắt Diệp Bạch Đinh nhàn nhạt lướt qua bốn phía, dừng trên một người ăn mặc khác biệt đang vây xem ——



Hắn nhận ra bộ chế phục này, là người của hình phòng: "Cách ngâm roi da vào nước muối rồi quất kia của ngươi, là đau, nhưng cũng không phải không chịu được, không bằng thử huyệt vị xem, huyệt vị trên cơ thể người rất tinh diệu, phối hợp khác biệt, hiệu quả cho ra sẽ có kinh hỉ khác biệt."



Mọi người đồng thời lui một bước, thảo, đây là tiểu yêu quái chỗ nào tới, kiều thiếu gia cái gì mà kiều! Nhà ai có Kiều thiếu gia như vậy!



Diệp Bạch Đinh đem người hạ đo ván, phất áo bỏ đi, không nhiễm chút bụi, xoay người đi về phía nhà lao của mình.



Chỉ là tư thế đi đường này......cũng không phải là bất nhã, mà là một bước run ba bước, còn phải chống cái tay nhỏ vừa đi vừa đỡ tường, giống như thư sinh bị hồ ly tinh hút hết tinh khí, nhược liễu phù phong, thổi một cái liền ngã sấp, làm người lo lắng muốn tới đỡ một cái.



Không ai dám tới đỡ.



Kiều thiếu gia này không đánh nhau cũng là cái dạng này, không chừng là giả vờ! Tiểu sói con không phủ da thỏ, sao có thể dụ con mồi tới? Hay là thôi đi......bị nhai hết xương thì làm sao bây giờ?



Ngưu Đại Dũng phụng mệnh hộ tống Kiều thiếu gia: Ta thảo?



Lúc bị đá một chân kia đứng không ổn, không cẩn thận đâm vào tường, đầu óc có chút ngốc, hắn thật là tới bảo hộ Kiều thiếu gia sao? Là được Kiều thiếu gia bảo hộ đi!



Ông trời của ta...... Lão đại đây là leo lên đại nhân vật gì đây! Mặt mũi đẹp, thân thủ tốt, thêm đầu óc có bản lĩnh, đòi hỏi còn không nhiều lắm, đến bây giờ cũng chỉ đòi mấy chén cháo, cộng thêm một thùng nước ấm!



Lần này kịch bản thông thiên đại lộ đều đã viết tốt a, còn sợ cái gì mà sợ!



Ngưu Đại Dũng lập tức đứng thẳng, đầu nâng cao khỏi nói, bước đi rêu rao: "Nhìn cái gì mà nhìn, đều tản đi tản đi! Trên mặt đất này chưa chết, ai tới thu thập! Nằm ở đây ngứa mắt hay không!"



Chương 14 Cẩm Y Vệ đúng là cuồng như vậy



Chiếu Ngục không có chuyện giành công bằng cho phạm nhân, chỉ biết khi thẩm vấn, hỏi cung, ngẫu nhiên sẽ trùng thời gian, hai phạm nhân đụng nhau, nếu vừa vặn là có thù oán, đánh nhau, ai lợi hại thì khi dễ, ai không được thì ráng chịu, không có thiên lý, không ai quản.



Diệp Bạch Đinh lần này, rõ ràng là có người cố tình gây ra, được cái hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn mới tránh thoát, chẳng những tránh thoát, còn phản công, phản công phi thường soái khí.



Trên đường về, hắn được các 'hàng xóm láng giềng' huýt sáo, vỗ tay ầm ĩ liên miên không dứt.



"Tiểu huynh đệ ngưu bức!"



"Lại đến một cái! Giết mặt sẹo!"



"Giết cái gì mà giết, tiểu huynh đệ làm đúng rồi, hiện tại giết có cái lông gì vui, chờ quay lại, hiếp trước giết sau mới có thú!"



...... Kích động đến mức kia, nếu không phải biết mình đang ở Chiếu Ngục, Diệp Bạch Đinh còn tưởng rằng mình đã vượt giới mà bước trên thảm đỏ đâu.



Hàng xóm bên phải từng cái từng cái, cán quạt gõ lòng bàn tay: "Tĩnh nhược xứ tử, động như thoát thố, du tựa giao long*, ngọc diện phong lưu, tiểu hữu thân thủ thật xinh đẹp a."



*là khen tiểu bạch lúc yên tĩnh thì nhu nhuyễn, động lên thì nhanh như thỏ chạy, bơi như giao long



"Không có gì," Diệp Bạch Đinh chậm rì rì ngồi xuống, "Có điều Tử An huynh —— không, thầy tướng gia, ngươi học phú ngũ xa, khen người lại khen đơn giản như vậy, có phải có lệ quá hay không?"



Tương Tử An ngẩn ra, cây quạt rớt cũng chưa chú ý: "Sao ngươi biết ta là ai?"



Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Ta chẳng những biết ngươi kêu Tương Tử An, là Thiệu Hưng sư gia, còn biết ngươi mới xuất sư không lâu, chưa có thành tựu, liền chịu gia chủ đại án liên lụy, mới vào Chiếu Ngục, thật là đáng tiếc."



Nhà lao bên phải trầm mặc thật lâu, Tương Tử An không nói gì.



Hắn không hỏi Diệp Bạch Đinh làm sao mà biết được, mọi người là hàng xóm, Diệp Bạch Đinh làm cách nào mà thông đồng Thân Khương, nhất minh kinh nhân nghiệm thi phân giải một hai ba ra sao, như thế nào có cháo nóng nước ấm tắm...... Hắn rõ hơn hết, người này có thể kéo tơ lột kén, thông qua các loại tin tức phỏng đoán ra hắn là ai, cũng hoàn toàn không kỳ quái.



Diệp Bạch Đinh: "Đánh cuộc, thầy tướng gia dám không?"



Tương Tử An nhặt cây quạt lên, hiếm khi không cười, biểu tình bình tĩnh: "Đánh cuộc cái gì?"



Diệp Bạch Đinh chồm tới gần song gỗ, thấp giọng nói một câu.



Tương Tử An kinh ngạc: "Ngươi khẩu khí lớn thật!"



Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Chỉ nói là ngươi dám hay không dám?"



Tương Tử An nắm cán quạt, cũng cười: "Có gì không dám? Cùng ngươi đánh cuộc!"



Bên này hai người nói chuyện, hàng xóm bên trái không chịu cô đơn, gào lên: "Đánh cuộc sao không gọi ta?" Hắn trừng Diệp Bạch Đinh, "Vì cái gì không nói toạc ra tên của ta? Có phải thua rồi hay không, có phải lão tử quá lợi hại, ngươi đoán không ra hay không!"



Tương Tử An mắt trợn trắng: "Ngươi thôi đi ngươi, đạo tặc Tần Giao, quái gở thành tánh, tới vô ảnh đi vô tung, chuyên làm giao dịch ban đêm, nhưng thường đi ở bờ sông, làm sao không ướt giày? Như vậy không khéo trộm đến nhà Lý đại nhân, Lý đại nhân cũng rất không khéo, đêm đó vừa lúc bị Cẩm Y Vệ soát nhà, ngươi này đầu trộm đuôi cướp nói không rõ, nhưng không phải bị coi thành tòng phạm cho vào Chiếu Ngục? Có đoạn lịch sử anh hùng này, cần gì phải lưu ý phân tích?"



Tần Giao:......



Diệp Bạch Đinh: "Ai cũng có lúc xui xẻo, Tần huynh nén bi thương."



Tần Giao:...... Ngươi cũng biết?



"Cái này......cũng không thể trách ta, ai biết đám Cẩm Y Vệ này đều là cú, càng tối càng tinh thần, người khác làm việc hết giờ ra khỏi nha môn về nhà ngủ với tức phụ, Cẩm Y Vệ bọn họ không có tức phụ, toàn con mẹ nó buổi tối tăng ca làm việc, ta trộm cái đồ vật dễ dàng sao?" Hắn không cam lòng, cũng không phục, "Quan sai đây sao lại có thể tranh với tặc chứ? Bọn họ không công bằng! Xứng đáng không có được tức phụ!"



......



Hoàng hôn ánh chiều tà nhu uyển, tựa như có thể ôn nhu với vạn vật, ngay cả Hình Bộ công sở luôn nghiêm túc ngay ngắn cũng hoạt bát lên vài phần.



"Đêm nay đi Nhất Mộng Lâu uống rượu?"



"Đi không được, Nhất Mộng Lâu quá đắt, cuối tháng này, trong túi trống trơn a."



"Vẫn là Vương huynh tốt a, người hầu làm việc bên cạnh ta nói ở trên phố thấy xe ngựa nhà ngươi, đi xuống là một bà tử nội viện, mua rượu, tẩu tử chắc là đang ở nhà chờ ngươi đó!"



Đang lúc tan làm, trên mặt mọi người tươi cười thư giãn, động tác thu thập công văn nhẹ nhàng, nói chuyện phiếm hàn huyên đều mang theo cảm giác vui vẻ.



Có người đi ngang qua thiên thính, thấy Hữu

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện