Diệp Bạch Đinh hỏi ba cái người trẻ tuổi rất nhiều chi tiết, đến cuối cùng, mới chỉ chỉ Tôn Chí Hành: "Các ngươi chạy là cùng cái phương hướng, có nhìn thấy hắn không?"

Ba người đều lắc đầu, lại nhìn nhau, lại lần nữa lắc đầu: "Hình như......không quá chú ý."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi Lữ Ích Thăng: "Lữ đại nhân thì sao, có nhìn thấy Tôn đại nhân?"

Lữ Ích Thăng do dự một lát, mới nói: "Thấy thì có thấy, nhưng vẫn chưa tiến lên chào hỏi, trên đường quá loạn, đi lại không dễ, giữa chúng ta cũng phải tị hiềm."

"Không cần bọn họ nói," Tôn Chí Hành co tay vào trong tay áo, rất lanh lẹ, "Hạ quan có thể nói rõ! Ta lúc ấy ở phía Tây Bắc, trên đường đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Cẩm Y Vệ sơ tán đám người, ta muốn làm cái gì cũng không quan trọng, lúc ấy cần thiết nghe an bài, theo dòng người đi hướng Đông Nam, khi nào cùng mấy người này tụ tập tới cùng một hướng, ta cũng không biết, chỉ là ngoài ý muốn, không phải ta muốn, nghĩ chắc cũng không phải bọn họ mong muốn."

"Bất quá trên đường vừa đông vừa loạn, lòng ta lại không hoảng hốt, ta tín nhiệm năng lực của Cẩm Y Vệ, uy danh bên ngoài của Chỉ Huy Sứ, án lớn như Lôi Hỏa Đạn đều có thể khống chế được, huống chi chuyện nhỏ hôm nay? Đi theo an bài, Cẩm Y Vệ nhất định sẽ không làm chúng ta bị thương!"

Thân Khương mở to hai mắt mà nhìn.

Đã nói làm quan biết vuốt mông ngựa là đúng, nói chuyện thì cứ nói, còn có thể thuận tiện khen Chỉ Huy Sứ một câu, khen Cẩm Y Vệ một câu, nói dễ nghe như vậy, ngươi không nhìn lại một cái sao?

Tôn Chí Hành chẳng những tự mình chọn lời dễ nghe mà nói, còn thuận tiện dùng khóe mắt liếc Lữ Ích Thăng một cái, như đang kiêu ngạo, cũng như đang khiêu khích —— thế nào, bản lĩnh của ta còn nhiều lắm đó, ngươi tè một bãi rồi soi mình vào, có khả năng làm hơn ta sao?

Lữ Ích Thăng cũng không thua thiệt, sắc mặt không có biến hóa, như là kiêng kị không khí ở thính đường, không dám lắm lời, sợ Chỉ Huy Sứ không vui, chỉ nhẹ nhàng dùng mũi hừ một tiếng, giống như đang nói —— khả năng nhất thời thì tính bản lĩnh gì chứ? Ngươi chờ đó đi.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Nếu người khác tạo cơ hội, nguyện ý lôi kéo làm quen như vậy, Diệp Bạch Đinh liền không khách khí, trực tiếp hỏi Tôn Chí Hành: "Ngươi nói trước khi trên đường xảy ra chuyện, ngươi đang làm công vụ?"

Tôn Chí Hành mỉm cười: "Đúng vậy."

Diệp Bạch Đinh: "Lúc ấy đang làm cái gì? Có nhân chứng không?"

"Lúc ấy...... để ta nghĩ lại, đại khái là đi cửa hàng đồ sứ An thị xem hàng, xác nhận đơn đặt hàng, ra không bao lâu, chuẩn bị đi đến nhà tiếp theo, hôm nay ta công vụ bận rộn, an bài rất nhiều việc, trên tay còn một danh sách chuyên môn viết ra, sợ quên mất, tất cả mọi người ở công sở đều biết đến, nếu có yêu cầu, Cẩm Y Vệ có thể tùy thời đi Hồng Lư Tự xác nhận."

Tiệm đồ sứ An thị, Diệp Bạch Đinh cũng biết, đã quên là ngày nào, đi ngang qua trước cửa hàng này với Cừu Nghi Thanh, thấy cửa hàng này mở cửa rất sớm, còn thuận miệng bình luận vài câu.

"Theo ta được biết, cửa hàng đồ sứ An thị nhờ chủ nhân có một tay bí kỹ tuyệt hảo, mà sinh ý cực tốt, có quy củ riêng, mỗi ngày đầu giờ Mão mở cửa, xem hàng cả ngày đều được, nhưng xác nhận đơn đặt hàng, cần thiết phải hoàn thành trước giờ Mẹo hai khắc, tất cả mọi người đều như nhau, Tôn đại nhân nếu như đi xác nhận đơn đặt hàng, giờ Mẹo hai khắc hẳn là đã hoàn thành, đến giờ Thìn đường phố phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng trống thời gian này...... có phải hơi dài hay không?"

Thời gian này, ngươi đi đâu?

Tôn Chí Hành không nghĩ tới đối phương khôn khéo như vậy, chút khe hở này mà cũng nhìn ra, do dự một lát, nói: "Ta lúc ấy bị đau bụng, đi đến nhà bên cạnh mượn cái nhà xí."

"Nhà ai?"

"Cái này...... kỳ thật ta cũng không biết, nhà kia vừa lúc cả nhà thu thập xe ngựa ra cửa, trong nhà không người, ta liền......"

Cho nên vẫn là, không có nhân chứng.

Diệp Bạch Đinh ra hiệu cho Thân Khương ghi nhớ vấn đề này, sau đó đi xác minh, tiếp tục hỏi Tôn Chí Hành: "Có người ném viên cầu ở trên đường, nổ bị thương bá tánh, Tôn đại nhân có biết trong món vũ khí này, có lưu li vỡ không?"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Tôn Chí Hành: "Thấy được."

"Vậy Tôn đại nhân có biết, lưu li vỡ trong này, là từ đâu tới hay không?"

"Cái này ta làm sao mà biết được?" Tôn Chí Hành nhíu mày, như là cảm thấy đối phương hoài nghi vô lý, có chút cảm xúc, "Lại không phải là ta làm."

Diệp Bạch Đinh nhìn đôi mắt hắn: "Lưu li vỡ, là từ Lưu Li Phường của Tằng tam nương ở kinh giao."

Tôn Chí Hành nghe được ba chữ 'Tằng Tam Nương' này, rõ ràng sửng sốt một cái chớp mắt, bất quá rất nhanh đã khôi phục.

Diệp Bạch Đinh liền hỏi: "Tôn đại nhân có quen vị lão bản nương này không?"

Tôn Chí Hành nghĩ sơ qua, lắc đầu: "Không thân."

"Đó chính là quen?"

"Giữa năm có sứ đoàn ngoại tộc đến thăm, Hồng Lư Tự đang sắp xếp tu sửa lại, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải chạy, đồ gỗ sơn, đồ ngọc, cái nào cũng là việc, ta biết mấy người làm xưởng, không phải là rất bình thường?"

Tôn Chí Hành rõ ràng có chút oán khí, cảm giác mình bị nhằm vào, nhưng ở địa bàn Bắc Trấn Phủ Tư, hắn không dám lỗ mãng, chỉ có thể trừng Diệp Bạch Đinh một chút: "Lối sống thói quen của ngoại tộc khác với chúng ta, một ít tập tục yêu cầu tạm chấp nhận, cửa sổ lưu li phải làm, hình vẽ cũng phải chú ý, vì thế ta đi qua không ít Lưu Li Phường, hiểu biết giao thiệp, đơn đặt hàng còn chưa định ra, đương nhiên cũng nhận thức Tằng Tam Nương, nhưng nếu cái Lưu Li Phường này có chuyện gì, ta cũng không biết, ta chỉ đi qua một hai lần mà thôi, đối với sự vụ trong phường không quen thuộc, không liên quan tới ta."

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên Lưu Li Phường này liên tiếp bị trộm, ngươi cũng không biết?"

Tôn Chí Hành: "Thật ra có nghe nói qua, khi hỏi mẻ hàng ra lò cùng với thời gian giao hàng, lão bản nương thật ngượng ngùng nói, vì chuyện này ảnh hưởng, thời gian giao hàng không dám bảo đảm, vừa vặn công tác chuẩn bị của Hồng Lư Tự mới vừa bắt đầu, cũng không sốt ruột, nếu phường đã sớm báo án, ta tín nhiệm năng lực của quan phủ, nhận định là có thể sớm đem tiểu tặc tập nã quy án, còn an ủi nàng ta vài câu."

"Hôm nay, Tôn đại nhân có gặp qua lão bản nương?"

"Cái này......" Tôn Chí Hành rũ mắt, "Không có."

Biểu hiện này, đại khái là có.

Diệp Bạch Đinh lại lần nữa nhắc nhở Thân Khương chú ý, không tiếp tục thử Tôn Chí Hành nữa, chuyển qua mấy người bên cạnh: "Các ngươi thì sao? Có quen lão bản nương của Lưu Li Phường này không?"

Tầm mắt Lữ Ích Thăng không dấu vết xẹt qua Tôn Chí Hành, gật đầu: "Quen, nhưng không thân."

Hành xử giữa người với người đều có ẩn giấu nguyên nhân, Diệp Bạch Đinh chú ý tới thâm ý trong ánh mắt ông ta, hơi suy nghĩ một chút cũng có thể minh bạch, Hồng Lư Tự đang có cương vị trống, Lữ Ích Thăng đang chạy quan hệ, Tôn Chí Hành cũng đang nỗ lực biểu hiện, tranh thủ thượng vị, hai người là quan hệ cạnh tranh, nếu nhiệm vụ kế tiếp của Hồng Lư Tự là phải chuẩn bị để nghênh đón sứ đoàn ngoại lai, bọn họ đương nhiên cũng muốn chú ý biểu hiện, ít nhất thứ nên biết đến thì phải biết, nên hiểu thì phải hiểu......

"Ta cũng gặp qua vị lão bản nương này," Lữ Hưng Minh nhớ tới, "Ngay lần trước, thúc thúc ở trên phố gặp được nàng ta, còn hàn huyên hai câu, ta cũng từ xa gặp qua một mặt, bất quá chưa nói chuyện, giống như lão bản nương này có nhà ở đó, ở ngay phía Tây Bắc?"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Phía Tây Bắc a...... Người nào đó còn không phải là từ hướng Tây Bắc đến sao?

Không cần người khác nhìn qua, Tôn Chí Hành đã có chút hoảng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói chuyện nữa.

Mục An cũng mở miệng nói: "Ta cũng nhận thức vị lão bản nương này, nhà ta năm trước về kinh, tính toán thường trú không đi nữa, viện trong nhà có rất nhiều chỗ yêu cầu sửa chữa lại, có cái thiên viện cần cửa sổ lưu li, toàn bộ lưu li dùng đến là đặt làm ở xưởng này, trong lúc đó có rất nhiều việc vụn vặt yêu cầu giao lưu, gặp qua không ít lần, bất quá......vì nhiều lần xuất hiện ngoài ý muốn, đơn hàng này cũng chưa làm xong."

"Tất cả lưu li Mục quân vương phủ cần là làm ở đó," Đường Phi Hãn như muốn làm chứng cho bạn, cũng nói, "Vị lão bản nương này từng đích thân đến quận vương phủ để bàn công việc, vừa lúc ngày ấy ta có việc qua tìm Mục An, ở tiểu đình trong viện, thấy nàng ta một lần từ xa."

Nói cách khác, tất cả mọi người đều biết Tằng Tam Nương.

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Lưu li trong Lưu Li Phường bị mất trộm nhiều lần, việc này các ngươi biết không?"

Mục An gật đầu, nói biết: "Vì nàng thiếu hàng của nhà ta, thật lâu chưa giao được, đã cố ý tới cửa giải thích, trong nhà sự tình rối ren, ta chưa kịp xử lý, liền nói không sao, chờ sau đó rảnh hơn lại thương lượng xem sẽ làm thế nào."

Ngoại trừ hắn, những người khác đều lắc đầu, nói không biết.

Diệp Bạch Đinh nhìn ba người trẻ tuổi trong phòng: "Ba người các ngươi, tình cảm rất tốt?"

Ba người nhìn nhau: "Đúng vậy."

Diệp Bạch Đinh: "Ta nghe nói, các ngươi trước kia phần lớn là cùng người nhà ở nơi khác, là như thế nào mà quen nhau?"

Đường Phi Hãn cùng Mục An liếc nhìn nhau một cái, cười nói: "Hai người chúng ta quen nhau, tính lên cũng đã 10 năm, lúc ấy Mục quận vương làm quan địa phương ở quê nhà ta, có một đoạn thời gian khá dài, là hàng xóm của ta, cha kế kia của ta......"

Nói đến người này, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, nhợt nhạt thở dài: "...đối xử với ta cũng không tốt, thường xuyên tuyên bố sẽ đuổi ta ra ngoài, ta khi đó không lớn không nhỏ, tâm khí cao, thật sự muốn rời nhà trốn đi, Mục An có lòng tốt, thường lặng lẽ thu lưu ta, cho ta cơm ăn."

Mục An vỗ vỗ vai hắn: "Đều đã qua."

Hai người một ưu nhã văn tú, khí chất nổi bật, tuy vì chuyện cũ mà đau buồn, cũng mang cảm giác thiếu niên khẳng khái, một thiên sinh tuấn tiếu, ôn nhu dễ thân, đối người đãi sự đều tích thủy bất lậu, đứng chung một chỗ nhìn có chút tốt đẹp.

Diệp Bạch Đinh nhìn Đường Phi Hãn: "Ngươi rất cảm kích Mục An?"

Đường Phi Hãn: "Đúng, không chỉ là cảm kích."

"Muốn báo đáp?"

"Nếu có cơ hội, đương nhiên."

"Nếu hắn gặp nạn, ngươi sẽ nguyện ý giúp hắn giết người sao?"

"Cái này...... nói không rõ, chắc là nguyện ý?" ngón tay Đường Phi Hãn giật giật, nhìn dáng vẻ muốn lắc cây quạt, nhưng vì quạt trước đó đã bị chen rớt mất, không có nữa, động tác này đương nhiên là không làm được, hắn hơi co quắp thu tay lại, "Bất quá hình như hắn không có gì khó khăn, cuộc sống còn tính là thuận lợi, cái gì cũng không thiếu, mọi thứ đều tốt, tất cả mọi người đều thích hắn."

Diệp Bạch Đinh chuyển qua Mục An.

Mục An cười một cái, hình như có chút bất đắc dĩ: "Ngoại trừ gia phụ ngẫu nhiên sẽ trách hai tiếng, nói ta nơi nào làm không tốt, lần sau phải như thế nào mới có thể tốt hơn, hình như đúng là vậy, ta lớn đến cỡ này, cái gì cũng chưa từng thiếu qua. Bất quá khi ta còn bé không có bạn chơi cùng, trước kia từng có một huynh trưởng, đã sớm chết non, ta ở trong nhà xem như con trai độc nhất, đọc sách rất nhiều, khó tránh khỏi tịch mịch, kỳ thật ta cũng rất cảm tạ Đường huynh, giúp ta giải sầu không ít thời gian khó chịu, cũng không cần báo đáp gì, ta cũng nên báo đáp hắn."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Hai người bốn mắt nhìn nhau, có vẻ ăn ý vô cùng.

Diệp Bạch Đinh: "Lữ Hưng Minh thì sao? Quen biết như thế nào?"

"Ta quen trước," Mục An nói, "Gia phụ hết nhiệm kỳ, điều đi chỗ khác, vừa lúc Lữ thúc thúc ở địa phương làm quan, gia phụ cùng Lữ thúc thúc giao hảo, lúc trẻ liền quen biết, tới cùng một chỗ, lui tới liền càng nhiều, tự nhiên mà thành, ta liền quen Hưng Minh đệ đệ. Hắn hơi nhỏ tuổi, tính tình nghịch ngợm, miệng cũng ngoan cố, thích gây chuyện, là ăn chơi trác táng trong miệng người ngoài, các trưởng bối luôn trách hắn bướng bỉnh, hy vọng ta có thể chỉ bảo hắn, dạy dỗ hắn nhiều hơn, nhưng kỳ thật ta cảm thấy hắn như vậy khá tốt, chỉ là quá ham chơi, tâm địa cũng không hư, còn rất có nghĩa khí, còn chuyện tiêu tiền nhiều...... Nhà như chúng ta, ai sẽ thiếu chút bạc kia? Hắn chỉ là mê chơi, cũng sẽ không tùy tiện phá phách, ta không cảm thấy đây là sai lầm gì."

"Khi đó ta cùng Đường huynh đã sớm là bạn tri kỷ, lớn hơn vài tuổi, càng hiểu chuyện, cũng càng quý trọng, khoảng cách tuy có chút xa, cũng không phải rất xa, Đường huynh ngẫu nhiên sẽ đến thăm ta, ta lại thường xuyên ở cùng Hưng Minh đệ, thường xuyên qua lại, mọi người liền quen nhau, cũng hợp nhau, về lâu về dài, quan hệ liền càng ngày càng tốt."

Lữ Hưng Minh gật đầu, hừ một tiếng: "Người ngoài kia không phải chê ta ngu, chỉ biết tiêu tiền, thì thật là khinh thường ta ngu, muốn gạt tiền của ta, không một ai muốn thật lòng chơi với ta, hai người này hơi ngốc, rõ ràng tài hoa xuất chúng, học hành rất tốt, bên ngoài một đống người giành nhau muốn thu làm đệ tử, không được thì liên hôn, muốn kết bạn nào mà không có, thế nhưng không chê ta, còn giúp ta nói chuyện, ta lo lắng bọn họ sớm muộn gì cũng bị người khác lừa, tất nhiên phải trông chừng một chút...... Ta ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp như vậy, chính là ăn vạ muốn làm bằng hữu của bọn họ, như thế nào, không được sao?"

Còn rất hung dữ.

Lữ Ích Thăng cẩn thận nhìn thoáng qua người ngồi trên, nhắc nhở cháu trai chú ý thái độ: "Trước mặt Chỉ Huy Sứ, nói chuyện cho đàng hoàng."

Lữ Hưng Minh lại trừng mắt nhìn ông ta một cái, không nói nữa, thái độ cũng không mềm xuống.

Lữ Ích Thăng liền chắp tay: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong Chỉ Huy Sứ thứ lỗi."

Đối phương đã sớm không phải tiểu hài tử, Cừu Nghi Thanh cũng thật sự vô tâm tư đi so đo: "Các ngươi bình thường tụ tập, đều sẽ ở nơi nào?"

"Nhà ta." Lữ Hưng Minh nói, "Nhà Đường huynh có chút bất tiện, Mục quận vương ngày thường công vụ bận rộn, yêu cầu đối với Mục huynh cũng cao, ngẫu nhiên làm một hai lần ở nhà hắn thì có thể, nhiều nữa, khả năng sẽ bị bắt bẻ, chỉ có nhà ta là tiện nhất, nếu chán, kinh thành này chỗ nào chơi vui, ta rõ ràng nhất, còn muốn ta an bài, bọn họ hai cái con mọt sách thì biết cái gì?"

Mục An cùng Đường Phi Hãn liếc nhau, đồng thời thở dài, lại đồng thời chắp tay với bên trên, như đã quen với cách nói chuyện của vị tiểu huynh đệ này, thay hắn xin lỗi người khác đừng bực.

Cừu Nghi Thanh hơi gật đầu, cùng Diệp Bạch Đinh liếc nhau, Diệp Bạch Đinh minh bạch, tiếp tục hỏi: "Các ngươi cảm thấy, con người Mục quận vương như thế nào?"

Mục An rũ mắt, trên mặt có chút bi thương: "Ông ấy là phụ thân ta."

Đường Phi Hãn: "Có chút nghiêm khắc."

"Nơi nào là có chút nghiêm khắc, rõ ràng là quá nghiêm khắc đi!" Lữ Hưng Minh không đồng ý với lời này, "Mục An đối người đãi sự không thể bắt bẻ, học hành cũng hết sức hoàn mỹ, ngay cả phu tử đều không thể bắt bẻ, quận vương gia vẫn cứ yêu cầu hắn thức trắng đêm đọc sách, người đã sắp cập quan, còn phải quỳ từ đường phạt giảm ba bữa cơm, lại không phải là hai ba tuổi, mất mặt cỡ nào?"

Phòng đột nhiên an tĩnh, ba người không hề ra tiếng.

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Lý thị thì sao? Thẩm thẩm của Lữ Hưng Minh, các ngươi hẳn là biết hết? Cảm thấy bà ta là người như thế nào?"

Mục An lại lần nữa lắc đầu: "Nữ chủ nhân rất lanh lợi, tất cả mọi chuyện trong nhà đều an bài rất tốt."

Đường Phi Hãn cũng nói: "Hiền nội trợ, có bà ấy, con đường làm quan của Lữ thúc thúc có thể càng thông thuận."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Lữ Hưng Minh lại không đồng ý: "Các ngươi sao không nói là bà ấy quá mức bá đạo chứ? Chuyện gì đều phải dựa theo sắp xếp của bà ấy, không thể có một chút sai lầm, ta làm chuyện khác thì được, nhưng không thể đụng đến bà ấy, bạc thì thật ra không thiếu cho ta, nhưng bà ấy khóa cửa không cho ta đi ra ngoài!"

Thiếu niên nóng tính, nói chuyện thanh âm lớn, thật sự là người không kiêng nể gì nhất trong ba người.

Diệp Bạch Đinh đại khái đã hiểu, lại chuyển qua Lữ Ích Thăng cùng Tôn Chí Hành: "Hai vị đại nhân thì sao? Đối với hai người chết này, có ấn tượng gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện