Kiều thiếu gia biểu tình dọa người thành dáng vẻ kia, Thân Khương không dám chậm trễ, trong lòng căng thẳng, nào còn dám đề cập chuyện uống rượu, quay đầu liền đi làm việc.



Sợ là chuyện lớn khó lường nào đó, không dám chậm trễ, hắn chẳng những bản thân không đi hẹn uống rượu, còn tóm toàn bộ thủ hạ tới, phân công hết ra ngoài, có một cái tính một cái, tất cả đều đi làm việc cho lão tử!



Cẩm Y Vệ một khi bắt đầu nghiêm túc, hành động lực là vô địch, eo bài sờ ra, ai dám không phối hợp? Muốn bị bắt vào Chiếu Ngục sao!



Mấy chục người chia làm tám tiểu đội, tỏa theo hướng khác nhau thu thập hỏi cung, như gió xoáy quá cảnh giống nhau, phải gọi là nhanh chuẩn tàn nhẫn, hai cái canh giờ, liền hỏi xong toàn bộ vấn đề được viết trên giấy.



Đến tay Thân Khương, hắn một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đến trước cửa lao của Kiều thiếu gia: "Có, cho ngươi!"



Diệp Bạch Đinh duỗi tay lấy khẩu cung, một tờ lại một tờ, nhanh chóng trải ra trên mặt đất, hai mắt như xạ tuyến đảo qua ——



Quả nhiên, ba người chết đều mê rượu, lượng uống đều cực kỳ lớn, Lương Duy có khả năng không phải thật sự thích, dù sao hắn đã có sở thích lớn hơn —— chế ra vải, yên tùng sa, tần suất uống rượu rất ổn định, hình như là đến thời gian, nên uống, thì uống một lần; Tưởng Tế Nghiệp không giống như vậy, hắn uống nhiều, cũng thật sự thích, mặc kệ là trường hợp gì, không có quy luật, muốn uống liền uống, thế cho nên tuổi còn trẻ, đã uống ra phong thấp, vài ba bữa phải châm cứu một lần; Xương Hoằng Võ thì nhìn không ra là có thích hay không, tần suất lại rất rõ ràng, cùng loại với Lương Duy.



Sau khi uống rượu, ba người đều sẽ hưng phấn, Lương Duy biểu hiện là ngày hôm sau sẽ kêu tiểu thiếp hành phòng, lại còn uống rượu trợ hứng; Tưởng Tế Nghiệp biểu hiện là xem người khác hành phòng, hắn không cưới vợ, cũng không chỉ nói một lần là không tính cưới, hắn thích xem người khác làm chuyện đó, trong lúc xem còn tự mình thư giải, thường xuyên ra vào thanh lâu; Xương Hoằng Võ cũng thường đi thanh lâu, không giống Tưởng Tế Nghiệp, chỗ hắn đi không xa hoa lắm, phần lớn là mấy khu hang cùng ngõ hẻm, hắn thích sau khi uống chơi các loại đặc thù đa dạng, thể loại nào tàn nhẫn một chút, vì các hồng bài thanh lâu lâu đều cao giá, không làm loại giao dịch như vậy, cũng vì thế, hắn đối với thê tử tục huyền Trương thị có áy náy, mỗi lần từ nhà thổ ra, bồi thường cho Trương thị càng nhiều.



Ba người chết đều không phải là không quen biết, nhưng cũng coi như không quá quen thuộc, giống như là cố ý tạo khoảng cách, Xương Hoằng Võ cùng Tưởng Tế Nghiệp đều thích đi thanh lâu, nhưng trước nay không đi qua cùng một gian, Tưởng Tế Nghiệp cùng Lương Duy rõ ràng là có tài khoản lớn lui tới, lại giả vờ như không quen biết nhau, nếu gặp nhau ở ngoài cũng chỉ là cứng đờ gật đầu, không quá thân thiện...... Giao thoa mịt mờ như vậy, nếu không phải Cẩm Y Vệ, còn tra không ra.



Ba người mỗi lần uống xong lượng lớn rượu, đều không quá thích phòng sáng sủa; có đôi khi sẽ cảm thấy tim đau chân đau, đi đường đều rất khó chịu; nếu như bận rộn thời gian dài, không có thời gian uống rượu, thì sẽ bị đầu váng mắt hoa, ý chí suy sút, thèm chịu không được; Tưởng Tế Nghiệp thay hai cái răng giả, không phải bởi vì đánh nhau, mà là không biết vì nguyên nhân gì, hàm răng biến thành màu đen hư nát, lại không phải răng sâu, Lương Duy cùng Xương Hoằng Võ không đổi răng giả, nhưng bệnh trạng răng đen hư hỏng đã xuất hiện, rõ ràng đã làm theo lời đại phu, vẫn không có gì cải tiến......



Đủ loại như vậy......là loại người gì, sẽ đồng thời có toàn bộ những đặc điểm trên?



Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại, cổ họng run rẩy, qua thật lâu mới có thể gian nan mở miệng: "......nơi này của các ngươi, có thứ gọi là a phiến hay không?"



Lại thêm một biểu tình trước nay chưa thấy qua, giống như rất khổ sở, lại giống như rất phẫn nộ, cuối cùng quy kết thành tiếc nuối sâu sắc.



Thân Khương nhìn không hiểu, lắc đầu: "A cái gì? Chưa nghe nói qua."



Diệp Bạch Đinh lại nói: "Nha phiến, đế dã già, ô hương ——"



"Cái này thì có!" Thân Khương đôi mắt trợn tròn, "Cái ô hương này, lão tử nghe nói qua!"



Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Ngươi biết đây là thứ gì sao?"



"Nghe nói có thể giải bách độc, có thể làm người quên hết toàn bộ thế gian thống khổ, một viên giá thiên kim, rất nhiều người căn bản là chưa nghe nói qua, nghe nói qua muốn mua cũng chưa chắc mua được......" Thân Khương nhìn biểu tình của Kiều thiếu gia liền biết không thích hợp, "Chẳng lẽ thứ này có vấn đề? Không phải thứ tốt?"



Diệp Bạch Đinh: "Vật ấy là thiên hạ chí độc, hễ dính vào, nhỏ thì một nhà, lớn thì cả một nước, đều có thể dễ dàng tan rã!"



Thân Khương sợ tới mức nắm chặt dây xích lớn trên cửa lao, thực sự lợi hại như vậy?



Diệp Bạch Đinh nhìn qua, ánh mắt lạnh thấu xương: "Ngươi cần phải đem chuyện này báo cáo gấp cho Cừu Nghi Thanh, lập tức!"



Thân Khương có chút do dự: "Ngươi có thể khẳng định sao? Thật sự như ngươi nói, chính là đại sự......nếu sai là sẽ ăn trượng hình!"



"Ngươi thật sự sẽ ăn trượng hình......"



"Ha?"



"Nhưng công tích càng lớn," Diệp Bạch Đinh thả chậm thanh âm, trấn an Thân Khương, "Chỉ cần chuyện này làm xong, ngươi liền có hi vọng thành bách hộ rồi."



Chầu trượng hình này, là sớm hay muộn, Thân Khương trốn không khỏi, chuyện liên quan đến thứ hại người như ô hương, Cừu Nghi Thanh không có khả năng không coi trọng, càng không thể tin Thân Khương nói là chính hắn đoán ra, Cừu Nghi Thanh cho dù không hỏi không tra, khả năng hắn bại lộ gần như là 10/10, Thân Khương sẽ vì trái kỷ luật mà bị phạt, còn hắn, rất có thể sẽ bỏ mạng.



Thật sự có vài chuyện là không thể nào chấp nhận kéo dài, đã biết, phải lập tức làm!



Rất không đúng lúc, Diệp Bạch Đinh nhớ tới lần gặp mặt Cừu Nghi Thanh trước đó...... Chuyện của hắn, bản thân hắn, Cừu Nghi Thanh thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao?



Người thông minh như vậy, nhậm chức một hai tháng, là có thể đem toàn bộ đám cứng đầu trong Bắc Trấn Phủ Tư dạy dỗ thành như mèo con, coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có lệnh tất theo, có thể làm cho cả Bắc Trấn Phủ Tư như biến thành thùng sắt, dầu muối không ăn, người ngoài lực bất tòng tâm, có thể làm cho bách quan cúi đầu, Thánh Thượng tin sủng ——



Người như vậy, thật sự đơn giản dễ qua mặt sao?



Nhìn không thấu, cũng đoán không ra, Diệp Bạch Đinh rũ mắt, không sao, cũng chưa sao, mặc kệ người khác là thật không biết, hay là làm bộ không biết, hắn đều đã chứng minh được giá trị bản thân, có chút vốn để đàm phán, bất quá là ở vào thế hạ phong, có khả năng bị áp chế mà thôi, chỉ cần mạng có thể bảo đảm, hắn liền có vô hạn không gian để bay lên!



Vẫn là câu nói kia, chỉ cần hắn đứng đầu trong nghề, là lợi hại nhất, không thể thay thế, thì hắn chính là không thể thiếu! Có coi thường, có không muốn đi nữa, ngươi cũng phải bóp mũi tìm ta, cùng ta hợp tác!



Trên đời hai chữ đáng giá nhất, không qua khỏi 'duy nhất'.



Hắn cổ vũ Thân Khương: "Phú quý hiểm trung cầu, Thân tổng kỳ cứ việc to gan đi về phía trước, kết quả tệ nhất, bất quá là ta mất mạng, ngươi ăn vài đốn bản tử vẫn là tổng kỳ, sợ cái gì? Nếu tốt hơn một chút —— ngươi có thể làm bách hộ."



Thân Khương cắn răng dậm chân: "Được, vậy lão tử liền đi!"



Cừu Nghi Thanh vừa lúc không có ra ngoài, ở ngay trong Bắc Trấn Phủ Tư thư phòng, nghe Thân Khương nói xong, hắn trực tiếp đứng lên, hai mắt như lưỡi đao cạo qua da đầu đối phương, kẽ răng lạnh lẽo muốn giết người: "Ngươi xác định?"



Chỉ Huy Sứ khí thế quá khó chống cự, ngực Thân Khương lại bắt đầu chảy mồ hôi, nhắm mắt: "Thuộc hạ xác định!"



Cừu Nghi Thanh: "Nghiệm thi mà ra?"



"Xác......thật là như thế, đầu tiên là Lương Duy, sau là Xương Hoằng Võ, sau đó lại có bộ xương trong nhà xác, thông qua thẩm tra người này là Tưởng Tế Nghiệp, kết quả thi kiểm của ba người có nhiều điểm giống nhau......đủ loại chứng cứ như thế, đều xác định là bởi vì ô hương chi độc! Độc không phải là đơn giản, nhỏ thì hủy một nhà, lớn thì diệt một quốc gia, thuộc hạ cũng không có mười thành nắm chắc, nhưng nếu không báo lên cấp trên, đó là tội không làm tròn trách nhiệm! Thuộc hạ tình nguyện là bản thân sai lầm, vụ án không nghiêm trọng như vậy, ấn theo quy củ lãnh trượng hình, cũng không muốn bởi vì không coi trọng, bỏ qua tin tức này, khiến ô hương nguy hại thành họa!"



Lúc đầu Thân Khương còn có chút chột dạ, dựa theo lời Diệp Bạch Đinh nói, càng nói càng nhanh, càng nói càng lưu loát, Kiều thiếu gia nói, chuyện này rất nghiêm trọng, hắn không thể lùi bước, sợ cũng phải chống chọi đến cùng!



Hắn đối với ô hương không rõ ràng, sợ Cừu Nghi Thanh dò hỏi tới cùng, hỏi nhiều, hắn nhất định chống không được, nhưng Cừu Nghi Thanh cũng không hỏi, chỉ kêu hắn đứng lên, đuôi mắt nguy hiểm nheo lại: "Đem toàn bộ hồ sơ của ba vụ án này, đưa hết qua cho bổn sứ!"



Quá dọa người...... Sát khí đều tràn ra ngoài, lập tức liền có người xui xẻo!



Thân Khương không dám dừng lại: "Dạ!"



Đồ vật đều là Kiều thiếu gia vừa mới xem xong, phân loại sửa sang rất tốt, hắn trực tiếp đưa đến trên án của Cừu Nghi Thanh.



Tốc độ Cừu Nghi Thanh đọc tin cực nhanh, tầm mắt lướt trên giấy, đã nghĩ tới tầng sâu hơn—— mạng lưới nhân mạch của người chết có liên quan nhau, bất kể là tự mình mua hay là bán ra ngoài, sau lưng đều tất có một cái chuỗi giao dịch hoàn chỉnh.



"Hung thủ, có khả năng rất lớn là ở ngay trong chuỗi giao dịch."



Thân Khương:......



Gì? Chuỗi giao dịch là thứ gì? Như thế nào liền ở trong đó? Sao ngài nói chuyện nghe giống như Kiều thiếu gia, lướt nhanh như vậy! Chúng ta có thể đơn giản một chút, cách nói chuyện đơn giản một chút hay không! Ít nhất có thể để đầu óc này của ta có thể nghe hiểu!



"Là hàng hóa thì phải có tồn kho có quay vòng, cần phải tìm ra cứ điểm," Cừu Nghi Thanh híp mắt, "Hung thủ sẽ giết người, đương nhiên cũng sẽ đề cao cảnh giác, gia tăng bố phòng, không thể rút dây động rừng —— người tới!"



Chỉ Huy Sứ ra lệnh, Cẩm Y Vệ nhất hô bá ứng, nháy mắt đã quỳ đầy đất: "Có thuộc hạ!"



Cừu Nghi Thanh lập tức căn cứ tin tức trên khẩu cung, cho thuộc hạ phân tổ, bố trí nhiệm vụ: "......chỉ được theo dõi bài tra, không được tổn thương người, không thể giết người, không thể để người phát hiện, một khi phát hiện cứ điểm, lập tức trông chừng gắt gao, nghe rõ chưa!"



"Dạ!"



Trong bóng đêm âm thầm, Cẩm Y Vệ dốc toàn bộ lực lượng, như cá bơi ra biển lớn, hành động nhẹ nhàng, không thấy gợn sóng, các góc trong kinh thành, tất cả những nơi người chết có mạng lưới quan hệ xã hội, đều bị bọn họ giám thị......



Mà nơi hung hiểm nhất kia, đương nhiên là Chỉ Huy Sứ đích thân đi.



Không khí của Bắc Trấn Phủ Tư lấy mắt thường có thể thấy được khẩn trương, từ trên xuống dưới cực kỳ thanh tĩnh, ngay cả ngục tốt cũng thôi không chửi tục hay tào lao về tiểu tức phụ nhà người khác.



Chiếu Ngục khí áp rất thấp, mặt sẹo ở đối diện không biết bị ai nện cho một trận nhừ tử, sức lực để bò dậy cũng không có, đừng nói là đùa giỡn người khác, hàng xóm hai bên không có chuyện gì, cũng không hoạt bát nữa, trong nhà lao an tĩnh dọa người.



Diệp Bạch Đinh đầu óc một khắc chưa đình, vẫn luôn suy nghĩ mấy vụ án này.



Nếu hắn là hung thủ, giết ba người này mặc kệ là vì lý do gì, giết xong đều sẽ tạm thời dừng tay, sẽ không hành động tiếp, quan sát kỹ hướng gió, giấu mình thật an tĩnh thật sâu, Cừu Nghi Thanh muốn tìm chưa chắc dễ dàng, vẫn phải tóm được tên hung thủ này, chỉ cần hung thủ có thể sa lưới......



Hết thảy được giải quyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện