"Các nàng đều đáng chết, người nhà các nàng, cũng nên nói với ta một tiếng cảm ơn!"



Chu Bình đánh rắm ra mấy câu đánh đến đúng lý hợp tình, khàn cả giọng, Thân Khương đều sửng sốt một lúc, nhất thời cũng không đáp lại được, cũng vì trước giờ chưa thấy qua nam nhân nào không biết xấu hổ như vậy.



Diệp Bạch Đinh mặt trầm như nước, cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói mẹ kế ngươi mang đến một người tỷ tỷ, nàng ta câu dẫn ngươi?"



"Đúng!" Chu Bình như đang nhớ lại hình ảnh lúc ấy, đáy mắt tràn đầy khinh thường, "Mỗi ngày nằm ở trên giường, quần áo cũng không mặc cho tốt, còn hay gọi tên ta, không phải câu dẫn ta thì là cái gì?"



Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Ngươi không đáp ứng?"



Chu Bình nhếch môi, cười: "Loại người d.âm đãng này, sao có thể xứng muốn loại* của ta!"



*là 'hạt giống', 'tinh tr.ùng'



Diệp Bạch Đinh: "Ngươi không phải không đáp ứng, mà là đáp ứng không được đi?"



Nụ cười của Chu Bình tức khắc cứng đờ, ánh mắt bắn qua vô cùng bất thiện.



"Tỷ tỷ ngươi có bệnh trong người, không rời giường được, mà trong nhà ngoại trừ ngươi cũng không còn ai, ngươi có hư hỏng xấu xa đi nữa, nàng cũng phải nghĩ biện pháp cầu sinh, có điều ngươi ——" tầm mắt của Diệp Bạch Đinh lướt qua dưới thân hắn, "Thứ kia của ngươi có thể cương lên sao? Nam nhân loại, ngươi có sao?"



Chu Bình theo bản năng kẹp chặt hai chân, phẫn nộ rít gào: "Ngươi là đồ tiểu bạch kiểm ngao ——"



Lời còn chưa nói xong, thanh âm liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, một lát sau, phun ra một búng máu, còn có hai cái răng.



Cừu Nghi Thanh bình tĩnh thu hồi ngón tay, tầm mắt quét về phía Thân Khương: "Phạm nhân cuồng vọng bất kính, có ý đồ công kích Cẩm Y Vệ, cần phải giám sát chặt chẽ hơn."



Thân Khương:......



Chỉ Huy Sứ làm tốt lắm, mãnh hơn ta nhiều!



"Dạ!"



Chu Bình không dám kiêu ngạo nữa, chỉ là ánh mắt trừng Diệp Bạch Đinh vẫn âm lãnh, vẫn oán độc.



"Ngươi có phải muốn hỏi —— ta biết cái gì hay không?"



Diệp Bạch Đinh mỉm cười phi thường có lễ phép: "Ít nhất biết khi nó động tình đứng lên là tư vị gì, cá nước thân mật, tuyệt không thể tả, không giống như ngươi —— chậc, thật đáng thương."



Chu Bình thở hồng hộc, bộ dạng trừng mắt Diệp Bạch Đinh, giống như hắn đã là người chết.



Diệp Bạch Đinh mới không thèm sợ chút uy hiếp này: "Ngươi từng thích nữ nhân đi? Nàng coi thường ngươi, có phải hay không?"



"Đó là nàng mắt mù!"



"Ta thấy ánh mắt nàng thật ra rất tốt, nhìn một cái, liền biết ngươi không được."



Chu Bình tức giận đến đỏ bừng mặt, tay muốn đánh người bị cột vào ghế, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi, dùng hết sức lực cả người, cũng chỉ là làm toàn thân nổi hết gân xanh, bộ dạng vô năng, cái gì cũng làm không được: "Ngươi chờ......đó cho ta......"



"Ngươi làm gì? Có phải muốn tưởng vượt ngục hay không?" Thân Khương quăng một bàn tay qua, "Thành thật một chút cho lão tử!"



Mặt Chu Bình bị đánh lệch qua một bên, đầu váng mắt hoa, miệng đau mặt đau nơi nào cũng đau, nửa ngày cũng không lấy lại sức.



Thân Khương khoanh tay trước ngực, trong lòng hừ một tiếng, đồ khốn, muốn nổi điên a! Cũng không nhìn xem đây là nơi nào!



Diệp Bạch Đinh gõ gõ cái bàn: "Nói đi, người là tìm như thế nào, giết như thế nào?"



"Các ngươi không phải đều thấy rồi? Dùng mê hương bắt về, đưa về chỗ ở, phòng ở......các ngươi cũng tìm được rồi không phải sao?" Chu Bình rũ đầu, ánh mắt âm u, "Thấy vết máu không? Còn có mấy dải lụa choàng đó...... Ta giữ chúng rất tốt, một cái đều không loạn, một chút cũng không dơ."



"Ngươi xem, quần áo so với người sạch sẽ hơn nhiều, ô uế thì giặt đi, như mới, người thì không được, ô uế hư hỏng từ bên trong, làm gì cũng không sạch sẽ được."



Khóe môi hắn cong lên cứng đờ lại đáng sợ: "Các nàng không biết điều, không chịu dùng một sợi dây thừng mà tự treo cổ, bảo toàn danh tiết, cũng thành toàn cho người nhà, ta sẽ dạy cho các nàng, rốt cuộc là sai ở đâu. Bộ dạng ngươi xấu, thì không xứng được nam nhân muốn, ngươi sinh không ra hài tử, chính là vô dụng, tồn tại là lãng phí lương thực, ngươi tham ăn tiêu tiền, mập như heo, nam nhân nhìn một cái cũng thấy ghê tởm, ngươi nên cảm thấy thẹn, không xứng tồn tại, ngươi lả lơi ong bướm, ai cũng có thể làm chồng, chính là đáng chết! Toàn bộ những nữ nhân không nghe lời, nữ nhân cung cấp tiền nuôi dưỡng nam đinh, đều đáng chết!"



Hắn chậm rãi cười: "Ngươi xem, các nàng cũng không phải nghe không hiểu, vẫn có thể dạy ngoan, các nàng sau đó đều biết sai rồi, quỳ xuống xin ta tha thứ, nói chỉ cần ta buông tha các nàng, liền nguyện ý làm theo lời ta, ngoan ngoãn thủ tiết giảm béo, cung cấp nuôi dưỡng nam nhân, nhưng đã chậm, quá muộn a, các nàng vẫn quá ngốc, hiểu đạo lý này sớm một chút, không phải không có việc gì sao? Chính các nàng đều đã thừa nhận mình sai rồi, đương nhiên phải trả cái giá của việc phạm sai lầm, mất mạng, sao có thể trách ta chứ? Phải trách các nàng không tự biết điều a."



Diệp Bạch Đinh ngắt lời hắn: "Sao ngươi biết hành tung của các nàng?"



Sắc mặt Chu Bình có chút không vui: "Các nàng mua hàng ở chỗ ta a, kén cá chọn canh, cái này ghét bỏ quá thô ráp, cái kia ghét bỏ không đủ tươi sáng, ta tìm nhan thạch cho các nàng, vừa đập vừa mài, mài thành như vậy đã rất không tồi, vì cái gì lại không thể thông cảm cho nam nhân một chút? Chê thô, ngươi mua về tự mài đi được không?"



Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Theo dõi như thế nào?"



Chu Bình cười: "Không cần phải theo dõi, các nàng một đám lả lơi ong bướm, muốn câu dẫn ta, tất nhiên sẽ nói cho ta các nàng đi đâu."



"Phi!" Thân Khương một chữ cũng không tin, "Ngươi đánh rắm!"



Chu Bình đã bình tĩnh lại, không tức giận, cũng không phản kháng, còn rất thả lỏng mà liếc nhìn Thân Khương một cái: "Tùy tiện, các ngươi tin hay không thì tùy."



Diệp Bạch Đinh híp mắt, lại hỏi: "Trương Hòa Thông thì sao? Vì sao lại giết hắn?"



Chu Bình: "Bởi vì hắn tới tìm Dư Hồng Diệp a, hắn nhìn thấy ta giết người, ta không diệt khẩu, thả hắn đi báo quan sao?"



Thả mẹ ngươi, chó má!



Nếu không phải trước đó đã nghe Kiều thiếu gia phân tích ở hiện trường án mạng, Thân Khương khẳng định cho rằng đây là lời nói thật, bởi vì trước đó hắn đúng là tưởng như vậy, nhưng không đúng, việc này không phù hợp với chứng cứ và logic!



Diệp Bạch Đinh và Cừu Nghi Thanh liếc nhau, biết tình huống không đúng, kẻ này đã sớm chuẩn bị tốt, sợ là bắt đầu từ đây, một chữ đều không thể tin.



Nhưng nên hỏi, vẫn phải hỏi một lần.



"Vì sao muốn nhét mảnh giấy vào miệng người chết? Phong đình chi thời, tuyết lạc chi thời, có ý tứ gì?"



"Các ngươi không phải đã biết? 'phanh' ——" Chu Bình đột nhiên chồm về phía trước, biểu tình ý vị thâm trường, "Không nói cho các ngươi, các ngươi làm sao biết được gia mạnh cỡ nào?"



"Chỉ bằng ngươi?"



Tầm mắt trào phúng của Thân Khương lia xuống hạ thân hắn: "Lão tử cũng có thể làm ngươi kiến thức một chút hình phòng của Bắc Trấn Phủ Tư mạnh cỡ nào, bảo đảm thứ đồ này của ngươi khi cắt bỏ vẫn nóng hầm hập, không chừng còn hữu dụng hơn lúc nó mọc trên người của ngươi, còn có thể dựng lên kìa, muốn thử xem không?"



Chu Bình oán hận trừng mắt nhìn Thân Khương, chân kẹp chặt, không mở miệng.



Thân Khương: "Mau nói! Đồng lõa thì sao? Ngươi làm những việc này, có phải hắn giúp ngươi lên kế hoạch hay không? Hắn là ai, hiện tại ở đâu?"



Chu Bình a một tiếng: "Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì, người là ta giết, lôi hỏa đạn cũng là ta kích nổ, ta chính là thích giết người phóng hỏa, chính là thích gây động tĩnh lớn, là đám người làm quan các ngươi ngu ngốc, đã cho nhiều thứ như vậy, còn bắt không được ta."



"Ngươi nói lôi hỏa đạn là ngươi kích nổ?" Thân Khương nhìn Kiều thiếu gia một cái, thấy đối phương gật đầu, liền đi đến trước án cầm giấy bút, thả 'bang' một cái trước mặt Chu Bình, "Được a, vậy ngươi đem toàn bộ địa điểm chôn nó viết hết ra, không viết ra được, thì là ngươi mạo danh!"



Chu Bình nhếch miệng cười, phảng phất như lần đầu tiên làm chuyện sảng khoái như vậy: "Nổ xong rồi, hết rồi."



Thân Khương: "Đánh rắm mụ ngoại ngươi đi!"



Chu Bình: "Đây là lời nói thật, tin hay không kệ ngươi, ta chính là tình cờ mới biết được lôi hỏa đạn tồn tại, chỉ có ba cái đó, dùng hết rồi."



Thân Khương cười nhạo một tiếng: "Tình cờ như thế nào, tình cờ gì? Là ăn cứt chó hay là nằm mơ?"



Chu Bình: "Quên rồi. Cũng có thể là đột nhiên nhặt được tờ giấy trên đường, trên đó viết rành mạch?"



Nắm tay Thân Khương lại bắt đầu phát ngứa, nếu không phải thấy hỗn đản này bị thương có chút lợi hại, sợ đánh nữa sẽ không nói được, cú đấm này của hắn đã sớm phóng ra.



Chu Bình ngáp một cái: "Các ngươi bắt ta công đạo, thì ta công đạo, không có đồng lõa, người là ta giết, hỏa là ta phóng, lôi hỏa đạn cũng chỉ có mấy viên đó, không tin các ngươi chờ xem, sau này sẽ không còn nổ mạnh nữa nha."



"Hai nét chữ không giống nhau, ngươi giải thích như thế nào?" Diệp Bạch Đinh đem mảnh giấy lấy ra từ miệng thi thể, cùng với danh sách yêu cầu từ 'cố chủ của sài xe' do Kim Thời Thành cung cấp, trải ra bàn, đẩy về phía trước, "Đều là ngươi viết?"



Chu Bình liếc mắt nhìn Diệp Bạch Đinh một cái, đầu lưỡi ấn ấn lên má: "Là ta viết, ta còn không thể có chút bản lĩnh sao?"



"Bản lĩnh của ngươi?" Thân Khương xách cổ áo hắn, đôi mắt hung dữ, "Được a, ngươi hiện tại viết! Viết ra hai tờ giống nhau như đúc, không viết ra được, liền đi hình phòng cắt thứ vô dụng kia của ngươi đi!"



Chu Bình: "Tay bị thương, viết không được!"



Thân Khương nâng tay lên, quăng một cái tát thật mạnh: "Thiếu con mẹ nó ở trước mặt Chỉ Huy Sứ vu khống ta, móng vuốt kia của ngươi lão tử chưa động đến một chút, hiện tại liền có thể thỉnh đại phu đến kiểm tra!"



Chu Bình thở hổn hển, lại phun ra một búng máu: "A, ngươi nói như thế nào liền như thế đó đi, dù sao ta hiện tại là không viết ra được."



"Ngươi ——"



Thân Khương tức đến thiếu chút nữa lại động thủ, liền nghe thấy tiếng Chỉ Huy Sứ đặt chén trà lên bàn, hơi mạnh, chỉ phải hừ một tiếng, nén hỏa khí xuống, thối lui qua một bên.



"Ngươi nói ngươi là hung thủ, vậy thì mấy thứ này lại không đủ," Diệp Bạch Đinh gõ đầu ngón tay lên bàn, giọng điệu có chút ý vị thâm trường, "Chu Bình, ngươi là muốn cho chúng ta tra tiếp, hay là không muốn để chúng ta tra tiếp?"



Lúc này Chu Bình an tĩnh thật lâu, mới lại mở miệng: "Hãng xe ngựa Vân thị. Ta bán nhan thạch, lúc không lười, ta có thể mài chúng ra rất mịn, chủ nhân hãng xe ngựa này yêu cầu rất cao, cũng biết hàng, làm ăn với nhà bọn họ, rất mệt, lại không nhiều hơn bao nhiêu tiền, người khác đều không thích làm, ta liền có lợi...... Đám xa phu ở đó lắm miệng, lúc nói chuyện phiếm thường xuyên có thể nói tới khách nhân, ta nếu tay chân lanh lẹ một chút, hoặc là tính rẻ cho bọn họ một chút, tiện cho họ làm việc, bọn họ liền dễ tiếp xúc."



Thân Khương minh bạch: "Ngươi nói người của hãng xe ngựa báo tin cho ngươi?"



Hắn có chút khó tin, sau khi vụ án Vương Thải Liên phát sinh, hắn đã đặc biệt tra qua hãng xe ngựa này, chủ nhân sinh ý đích xác làm được rất lớn, nhưng quy củ cũng đặc biệt nghiêm, chuyện không nên làm thuộc hạ một chút cũng không thể làm, nếu không khai trừ là nhỏ, báo quan mới là lớn, bọn tiểu nhị đều rất quy củ, không có khả năng tùy tiện lộ ra tin tức cơ mật.



"A, bọn họ không cần nói cho ta," Chu Bình cười một tiếng, "Chỉ cần ta tùy tiện nghe một chút, là có thể biết thứ ta muốn, vô dụng nữa, còn có thể thừa lúc bọn họ nghỉ uống trà, nhìn quyển sổ giao tiếp bọn họ để trong xe."



"Người thời nay ra cửa, ai không cần xe ngựa? Có người đi xa một chút, có bí mật, xe nhà mình không tiện, đều phải mướn xe ngoài, khách đặc biệt đến chỗ ta mua nhan thạch, nếu có việc phiền toái hay nhu cầu, ta cũng có thể đề cử với các nàng về hãng xe ngựa Vân thị......"



"Ha, lão tử căn bản không cần đồng lõa gì hết, an bài con mồi, giết người, phóng hỏa, lão tử có thể tự mình làm!" Chu Bình trừng lớn mắt, tươi cười quỷ dị, "Để cho đám quan sai vô dụng các ngươi kiến thức một chút, lão tử là nam nhân lợi hại nhất! Để coi ai dám xem nhẹ lão tử!"



"Nam nhân lợi hại nhất? Chó má."



Diệp Bạch Đinh xuy một tiếng: "Cho là kéo quần lót của mình ra một miếng, người khác liền thấy không rõ? Ngươi bất quá là một tên cùi hủi xấu xa, ghê tởm, hèn nhát ném ở trong đám người không ai nhìn thêm một cái! Ngươi nói nhiều lần như vậy, ngươi là nam đinh, ghê gớm cỡ nào, là trụ cột, muốn chống đỡ trong nhà, nhưng ngươi có làm sao? Ngươi đã làm gì cho người nhà của ngươi? Nam nhân, vốn nên cúi đầu và ngẩng đầu với thiên địa, vai gánh nhật nguyệt, người có năng lực thì trấn thủ biên cương giữ gìn quốc gia, vì nước vì dân, người bình thường một chút, thì cần cù làm việc, cày ruộng buôn bán, ít nhất cũng muốn bảo vệ người nhà, ngươi làm cái gì? Ngươi cùng với lũ cùng hung cực ác, giết người của nhà người khác, muốn huỷ hoại mảnh đất dưới chân ngươi, hủy hoại nhà của mọi người!"



"Ngươi không phải chán ghét nữ nhân, Chu Bình, ngươi chỉ là ngu xuẩn vô năng, ánh mắt thiển cận lại không chịu thừa nhận, chỉ muốn chỗ tốt không muốn trả giá bất kỳ thứ gì, hy vọng khắp thiên hạ đều là vị tổ mẫu 'càng vất vả công lao càng lớn' kia của ngươi, đem ngươi buộc trên đai lưng mớm cho ăn mới được, giòi bọ đều cao quý hơn ngươi!"



Tầm mắt của Diệp Bạch Đinh khinh miệt quét quét hạ thân hắn, cười lạnh: "Ít nhất giòi bọ cũng sẽ sinh sản, ngươi ngay cả cái này cũng làm không được."



Thân Khương không thể đồng ý hơn: "Không sai! Ông trời còn biết làm ngươi không giơ kìa, ngươi không xứng! Ngươi cả đời này đều mơ tưởng biết được cái gì là tư vị gia đình chân chính, lão bà hài tử đầu giường đất ấm áp! Nam nhân khác có thể gánh vác nhiều chuyện, biết đau lòng người khác, tất nhiên sẽ có người nguyện ý biết lạnh biết ấm, ngươi là thứ không có trứng trứng, vĩnh viễn đều sẽ không có ai yêu thương ngươi biết không, vĩnh viễn sẽ không!"



Chu Bình đột nhiên giãy giụa, yết hầu phát ra tiếng hô hô: "Không —— ta là nam nhân! Ta là ——"



Thân Khương: "A —— phi!"



Cừu Nghi Thanh: "Dẫn đi."



Bên ngoài lập tức có Cẩm Y Vệ tiến vào, kéo Chu Bình ra ngoài.



Thân Khương:......



Ta còn chưa mắng xong đâu?



Lại quay đầu, liền thấy được Kiều thiếu gia đang nói nhỏ với Chỉ Huy Sứ. Hai người ngẩng đầu lên, cúi đầu xuống, khoảng cách đặc biệt gần, đừng nói là hô hấp cũng có thể nghe, ngay cả đuôi tóc trượt xuống cũng dây dưa với nhau!



Các ngươi đang nói gì sau lưng ta? Có phải là ý tưởng mới kế hoạch mới hay không? Có cái gì mà Thân bách hộ ta không thể nghe?



Trong lúc hắn nghĩ ngợi, bên kia đã đình chỉ, Diệp Bạch Đinh vén tay áo, nâng bút chấm mực, viết xoát xoát xoát trên giấy.



Thân Khương chồm qua: "Thiếu gia viết cái gì đó......"



Diệp Bạch Đinh cũng không bủn xỉn trả lời hắn: "Đưa Chu Bình đến Chiếu Ngục."



"Vì sao? Hình phòng còn chưa đi qua, lời thật cũng chưa khai, đồng lõa còn chưa khai đâu, đã đưa vào? Có phải là quá dễ dãi với hắn rồi không?" Thân Khương còn tưởng rằng Kiều thiếu gia mềm lòng, đứng ở phía dưới tận tình khuyên bảo, "Thiếu gia ngươi không biết, hung phạm dạng nào cũng có, hơn phân nửa tiến vào đều là chết không nhận tội, ngươi không dùng đại hình, hù dọa bọn chúng một chút, bọn chúng sẽ không biết sợ, chúng ta đây cũng không phải là ngược đãi tù phạm, đây là thủ đoạn bình thường để trợ giúp phá án, sẽ không lấy mạng bọn họ, ngươi không phải sợ!"



Diệp Bạch Đinh viết xong, xách mảnh Tuyên Thành lên, thổi thổi: "Ngươi thấy bộ dạng Chu Bình giống như sẽ nói thật?"



"Không giống!" Thân Khương lắc lắc đầu, "Chính là vì hắn không nói thật, mới muốn dụng hình ——"



Ánh mắt Diệp Bạch Đinh nhìn về phía

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện