Thời tiết sáng sủa, tầm nhìn rõ ràng.



Diệp Bạch Đinh rõ ràng nhìn thấy, đối diện lầu hai là cái ghế lô*, có thể là trang hoàng khác biệt, hơi thấp hơn so với trà lâu hắn ngồi một chút, nhìn lướt qua cửa sổ, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy người ngồi đưa lưng về phía này, Tú Xuân đao đặt lên bàn, mặc thường phục Cẩm Y Vệ, kiểu tóc thói quen cùng độ rộng bả vai đều rất quen thuộc, vừa nghe thanh âm thì càng minh bạch, không phải Thân Khương thì là ai?



*là dạng phòng bao trong quán ăn, không phải chỗ ngồi phổ thông ở đại sảnh



Đối diện với hắn, là một đôi tay trắng nõn tinh tế, đang nâng bình châm trà cho hắn.



Tay nữ nhân, mềm mại thon nhỏ, đầu ngón tay hồng hào, phi thường xinh đẹp, nhìn qua......vậy mà lại có chút quen mắt.



Thân Khương đẩy tấm ngân phiếu qua: "Đa tạ lão bản nương khẳng khái, đồ ăn bữa trước thực sự cứu Bắc Trấn Phủ Tư lửa sém lông mày, các huynh đệ đại chiến một hồi, đang lo trong bụng không có gì, cơm của lão bản nương liền tới, tâm ý đáng quý, nhưng Chỉ Huy Sứ chúng ta nói, không thể chiếm tiện nghi của bá tánh, phần ân tình này của lão bản nương chúng ta nhớ kỹ, phí tổn lại không thể thiệt thòi ngươi."



"Haizzz, có cái gì đâu, Bắc Trấn Phủ Tư các ngươi bảo hộ bá tánh, chúng ta còn không thể tỏ lòng cảm tạ? Ta đây nữ tắc nhân gia, so không được với hán tử bên ngoài, có thể làm cũng chỉ có cái này, một chút gạo với nguyên liệu nấu ăn thôi, không nói tới thiệt hay không thiệt!"



Lão bản nương không thu, đầu ngón tay thon nhỏ trắng nõn đẩy ngân phiếu trở về: "Cũng không biết Chỉ Huy Sứ các ngươi......có thích khẩu vị này không?"



Thanh âm nữ nhân thanh thúy dễ nghe, rõ ràng, mang theo sảng khoái, tựa như vọng lại từ những năm tháng xa xưa.



Diệp Bạch Đinh ngơ ngẩn, hắn cơ hồ có thể theo thanh âm này, miêu tả ra hình dáng của nàng.



Nàng hẳn là có một đôi mắt sáng ngời, mắt hạnh, mày dài, cười rộ lên đôi mắt cong cong, xinh đẹp như ánh nắng tháng tư; eo nàng rất nhỏ, mặc váy thật xinh đẹp, nàng cũng rất điệu đà, mỗi lần có váy mới đều phải đến trước mặt hắn xoay một vòng, hỏi hắn đẹp hay không đẹp, dám nói khó coi liền nhào tới vừa đánh vừa xoa, khi dễ một trận; vóc dáng nàng không cao, tay chân đều thon gầy, thoạt nhìn không có bao nhiêu sức lực, nhưng khi nàng bảo hộ đệ đệ ở sau lưng, cãi nhau với người khác đặc biệt hung; nàng rất rộng lượng, cũng rất bênh vực người mình, người khác mắng nàng là cọp mẹ, nàng cười cười bỏ qua, nhưng ai dám mắng đệ đệ nàng một tiếng, nàng có thể xoay người liều mạng với họ......



Rõ ràng là thích làm đẹp như vậy, lại có thể không màng hình tượng như vậy.



Hắn biết nàng kêu Diệp Bạch Thược, đã thành thân, có hài tử, cuộc sống ở nhà chồng trôi qua rất tốt, nói một không nói hai, thực hạnh phúc, quy của của Đại Chiêu, nữ nhi xuất giá nhà người khác, chính là người nhà người khác, chuyện Diệp gia không liên quan tới nàng, vì sao còn muốn tới......còn làm cho mình chật vật như vậy?



Tỷ tỷ của hắn, đã khi nào thiếu tiền?



Tỷ tỷ của hắn, đã khi nào phải nhìn sắc mặt người khác, vì đả thông quan hệ, thật cẩn thận hỏi người khác một câu, không biết Chỉ Huy Sứ có thích khẩu vị đồ ăn này hay không?



Đáy mắt Diệp Bạch Đinh ứa ra nước mắt, mũi cũng ê ẩm.



Thân Khương bên kia: "Chỉ Huy Sứ có thích hay không...... Ta không biết, chuyện của quan trên, ta không dám đoán mò, nhưng Chiếu Ngục của chúng ta có cái Kiều thiếu gia......đặc biệt thích."



"Kiều......thiếu gia?" thanh âm lão bản nương run rẩy một cái chớp mắt.



Thân Khương trước kia không rõ nội tình, tới nơi mua đồ ăn cho Kiều thiếu gia không biết bao nhiêu lần, thế nhưng đều bỏ lỡ, hiện tại đã biết, càng đau lòng đôi tỷ đệ này, nên nói thẳng: "Lại nói tiếp, cùng họ với ngươi, kêu Diệp Bạch Đinh, lúc mới vào, sống thật không tốt, có điều hắn thông minh a, đầu óc rất tốt, Chiếu Ngục phạm nhân nhiều, gánh nặng mỗi ngày rất nhiều, Chỉ Huy Sứ chúng ta vì giảm tải, đã đặc biệt ở trước mặt hoàng thượng thỉnh một đạo thánh chỉ, nói ai vô tội mà bị liên luỵ vào Chiếu Ngục, bản thân không có tội, nếu lập công, có thể chuộc tội, công lao tích góp nhiều, một ngày nào đó cũng là có thể ra ngoài, vị Kiều thiếu gia này nha, thoạt nhìn gầy gầy nhược nhược, thế nhưng rất rành nghiệm thi, giúp đỡ không ít cho vụ án trong tư, như vụ kẻ phóng hỏa trên đường lần này, có công lao của hắn, hiện tại có ăn có uống, dưỡng đến trắng trẻo mềm mại, rất thuận lợi...... ý, sao ngươi lại khóc?"



Diệp Bạch Thược lấy khăn lau nước mắt: "Để ngài chê cười rồi...... Xin lỗi, ta đây là cao hứng...... Tiểu Đinh từ nhỏ đã rất ham chơi, người khác vỡ lòng dốc lòng cầu học, hắn nhìn thấy phu tử liền trốn học, phụ thân vốn muốn quản giáo cho đàng hoàng, lần nào gia pháp cũng đã chuẩn bị tốt, tiểu Đinh liền làm nũng, không phải đấm chân rót trà cho phụ thân, thì rầm rì kêu cha, kêu đến tâm can đều mềm, phụ thân liền nghĩ, hài tử còn nhỏ, chờ lớn chút rồi tính, chờ hắn trưởng thành, vẫn cứ chịu không được, nói trong nhà không thiếu cho hắn một miếng cơm ăn, chỉ cần bản tính không xấu, không phải cái bại gia tử, liền kệ hắn đi......"



"Tiểu Đinh ngoại trừ không thích đi học, mấy thứ hoa hoè loè loẹt khác, cái gì cũng thích, chỉ cần có hứng thú liền sẽ nhìn xem, người khác khoe chim trêu chọ khúc khúc hắn xem, người khác vẽ tranh bán nghệ hắn xem, có lần cảm thấy lão ngỗ tác nghiệm thi đặc biệt lợi hại, hắn vô cùng sùng bái, mặc kệ người ta cự tuyệt ra sao, cũng nằn nặc bám theo người ta vài tháng, làm lão nhân gia phát phiền, chỉ thiếu nước suốt đêm chuyển nhà, còn có một tay viết chữ loằng ngoằng kia, giống như chân chó con cào ra...... Phụ thân là thế gia vừa làm ruộng vừa đi học, cao trung tiến sĩ, văn thải nổi bật, nổi tiếng xa gần, chữ viết càng khí khái tẫn hiện, ai thấy qua cũng tán thưởng, thân nhi tử chữ viết thành như vậy, thế nhưng ông ấy cũng để yên......"



Diệp Bạch Thược nói đến bản thân cũng muốn cười.



Thân Khương tâm than, thì ra Kiều thiếu gia là lớn lên như vậy, trách không được mà.



"Thật không dám giấu giếm......" khóe mắt Diệp Bạch Thược có chút hồng, "Kiều thiếu gia ngài nói, là đệ đệ của ta, ta tới kinh thành, chính là vì tìm hắn."



Bên kia trưởng tỷ khóc, bên này tư vị trong lòng Diệp Bạch Đinh cũng không chịu nổi, hoàn toàn biết Cừu Nghi Thanh dẫn hắn tới là làm cái gì.



"Ngươi...... biết cả rồi?"



"Ta biết ngươi có khả năng không muốn bị nàng thấy, lại nhất định muốn gặp nàng một lần."



Cừu Nghi Thanh có lẽ không hiểu Diệp Bạch Đinh chân chính rối rắm cái gì, nhưng y biết có một loại cảm xúc, kêu 'cận hương tình khiếp', có những thời điểm, mọi người biểu đạt tình cảm đối với thân nhân vô cùng hàm súc, thiếu niên còn nhỏ, dù có chút không thành thục, cũng đã biết tử tế.



Diệp Bạch Đinh: "Ta......ta muốn bình tĩnh hai ngày, rồi hẵng gặp nàng."



Nếu là thân nhân của thân thể này đều là cực phẩm đáng ghét, hắn lại có rất nhiều phương pháp ứng đối, nhưng tỷ tỷ tốt như vậy...... Hắn chân tay luống cuống.



Hắn không có bất kỳ kinh nghiệm gì để xử lý loại chuyện này.



Cừu Nghi Thanh không truy vấn, cũng không bức ép, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ bàn, phát cái ám hiệu.



Thân Khương thu được, liền không nhắc tới Diệp Bạch Đinh nữa, chỉ nói với Diệp Bạch Thược: "...... Vậy thật đúng là duyên phận, bất quá hôm nay không khéo, hôm nào có cơ hội, ta nhận ân tình này của ngươi, nhất định sẽ cho các ngươi gặp nhau!"



"Cũng không cần mất công như thế," Diệp Bạch Thược không muốn làm người khác khó xử, chỉ hỏi Thân Khương, "Ta biết Bắc Trấn Phủ Tư quy củ nghiêm, không dám cầu ngài mạo hiểm, chỉ là...... đệ đệ của ta hắn...hiện tại còn tốt sao? Ăn được không? Ban đêm ngủ được không? Có phải rất gầy? Có thể nhận đồ vật sao? Nếu ta nấu cơm cho hắn, hắn có thể ăn đến sao? Đồ vật thì sao? Nếu là không được, có thể mang thư vào không?"



Nói xong lại cảm thấy nói quá nhanh, quá hung, vội vàng cười gượng: "Xin lỗi, xem tính tình này của ta, là quá nóng nảy, mấy cái này không cần gấp, Thân bách hộ đúng không? Ta nhớ kỹ ngài, về sau Trúc Chi lâu này của ta, ngài tùy thời tới, một ngày ba bữa tới, mang bao nhiêu người đều có thể, ta miễn phí cho ngài!"



Thân Khương xua tay: "Không đến mức không đến mức, nếu không, để ta nói Kiều thiếu gia viết cho ngươi phong thư?"



Trong tiếng cười sang sảng của Diệp Bạch Thược mang chút run rẩy rất nhỏ: "Vậy nếu đã biết, ta hôm nay có thể đại triển thân thủ, để tạ ơn ngài!"



Nước mắt trên mặt đã sớm lau khô, Diệp Bạch Thược hấp tấp xuống lầu, đi chuẩn bị đồ vật.



Vì nàng lui ra, vừa vặn lộ ra toàn thân ở cửa sổ, Diệp Bạch Đinh nhìn đến, vành mắt đỏ lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Hắn theo bản năng nâng tay áo lên lau mặt, ngơ ngẩn nhìn vệt nước trên tay áo, chính mình cũng không biết, thì ra nội tâm mình mềm mại yếu ớt như vậy.



Thiếu niên bộ dáng ngốc ngốc, cũng không thấy chất liệu tay áo cứng như vậy, còn thêu hoa văn, ngạnh sinh sinh chà lên mặt, khóe mắt đều bị cọ đỏ.



Kiều khí thực sự, cố tình bản thân lại không biết.



Cừu Nghi Thanh nhìn không được, móc khăn ra, giúp hắn lau đôi mắt: "Tương lai còn dài, luôn có lúc gặp lại."



"ừm......"



Diệp Bạch Đinh nhận lấy khăn, nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rực rỡ xán lạn.



Đúng vậy, hắn cùng tỷ tỷ đều có tương lai, thời gian còn dài, ánh mặt trời ấm áp, luôn có lúc gặp lại.



......



Trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, Diệp Bạch Đinh liền chờ Thân Khương, Thân Khương không phải tay không trở về, còn mang theo đồ ăn Diệp Bạch Thược đích thân làm: "Trước kia không biết các ngươi có quan hệ này, toàn bộ món ăn của Trúc Chi Lâu không phải đều do lão bản nương tự mình chưởng muỗng, lúc trước mua cho ngươi vài lần, đều là đồ ăn do đại sư phụ làm, cũng chỉ một bữa hôm trước, có rất nhiều món là tỷ tỷ ngươi đích thân làm, không biết ngươi có ăn đến hay không, bất quá ăn không đến cũng không sao, hôm nay mấy cái này đều là tỷ tỷ ngươi thân thủ làm, ta cũng không dám động!"



Diệp Bạch Đinh nhận lấy hộp đồ ăn, mở ra, đem từng món lần lượt bày lên bàn, mỗi một món đều sắc hương vị đều đầy đủ, hắn đều rất thích.



"Hỏi rõ ràng sao?"



"Không sai biệt lắm," Thân Khương quá hiểu Kiều thiếu gia muốn biết cái gì, ra cửa một chuyến đã hỏi thăm rõ ràng, "Tỷ tỷ ngươi hẳn là cuối tám 8 đầu tháng 9 mới tới kinh thành, vừa đến đã muốn đi đả thông Chiếu Ngục, nhưng Bắc Trấn Phủ Tư chúng ta......ngươi cũng biết, đồ vật không dễ dàng đưa vào như vậy, nàng lại không phải người địa phương, từ nơi khác tới, đám tiểu tốt không có mắt đó sao có thể không phá đám? Chạy chọt khắp nơi hồi lâu, vẫn cứ không có đường đi, tỷ tỷ người cảm thấy cứ như vậy không được, dứt khoát trụ lại kinh thành không đi nữa, mở Trúc Chi lâu. Nhưng mở cửa hàng yêu cầu phí tổn, làm đồ ăn có ngon đi nữa, trước khi có tiếng tăm, thì đều là lỗ vốn, thường xuyên qua lại như thế, không phải còn không bao nhiêu tiền sao?"



Diệp Bạch Đinh nghe mà trong lòng nhảy dựng: "Một mình tỷ ấy? Trượng phu cùng hài tử đâu?"



Thân Khương: "Nàng không nhắc đến, ta hỏi một câu, nàng lảng đi, ta liền không tiện hỏi lại, chỉ tìm cơ hội, hỏi một chút tiểu nhị sau bếp, tiểu nhị cũng không dám nhiều lời, chỉ nói lão bản nương hình như đang trốn tránh ai đó...... hành tung của bản thân rất chặt chẽ, giống như đang bảo mật, không muốn bị người khác biết?"



Ước chừng cũng là vì cố kỵ cái này, thời gian nhân mạch để chạy chọt vào Chiếu Ngục mới tiếp tục kéo dài. Hắn đã nói lão bản nương rõ ràng rất thông minh, sao có thể lâu như vậy, mà vẫn làm không xong?



Diệp Bạch Đinh híp mắt lại: "Tỷ ấy chịu khổ rất nhiều sao?"



"Cái này thì không có, tỷ tỷ ngươi tính tình đanh đá, chỉ là vốn liếng eo hẹp, không phải không có tiền, tay nghề cũng tốt, Trúc Chi lâu vừa mở, rất nhanh đã có tiếng tăm," Thân Khương nghĩ đến tin tức tra được, "Lo lắng duy nhất của nàng, cũng chỉ có đệ đệ là ngươi thôi."



"Có người đang nhìn chằm chằm tỷ ấy?"



"Trước mắt thấy không có gì phiền toái, bất quá ta sẽ giúp ngươi nhìn."



"Từ lúc tỷ ấy vào kinh tới giờ, có đi tìm Hạ Nhất Minh không?"



"Ta cũng không biết," Thân Khương nhớ tới việc trước kia, "Bất quá vụ án lần này của chúng ta, cái lần ta mang theo cẩu tướng quân đi ngoài, có nhìn đến nàng cùng Hạ Nhất Minh cãi nhau ở cửa, ồn ào rất dữ dội."



Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Làm phiền ngươi, giúp ta chăm sóc nhiều một chút...... Ta như vậy, cũng không có mặt mũi gặp tỷ ấy."



"Không có gì, tỷ tỷ ngươi sảng khoái mà," Thân Khương chưa từng thấy Kiều thiếu gia cầu ai, thiếu chút bị dọa nhảy dựng, "Vậy nếu không thì......ngươi viết cho tỷ tỷ ngươi phong thư? Nếu ngươi lập tức ra ngoài, phỏng chừng nàng cũng ngốc."



Diệp Bạch Đinh vừa mới trở về liền nghĩ tới, chữ của hắn không được, chữ của nguyên chủ cũng không được, luyện chữ đẹp không dễ dàng, học một cái bút tích chẳng ra gì......có lẽ không quá khó? Mỗi phạm nhân vào Chiếu Ngục, đều phải ký tên, nguyên chủ biết chữ, khi vào đây nhất định có ký tên.



Hắn liền đề ra cái yêu cầu với Thân Khương: "Công văn ta ký tên lúc vào đây......có thể nhìn xem sao?"



Hắn còn chuẩn bị trước các cớ, dùng để ứng phó nếu Thân Khương có vấn đề, ai ngờ người này sớm quen với kịch bản của hắn, biết hắn làm cái gì là đều có lý do, hỏi nhiều, sẽ bị mắng là ngốc, dứt khoát cái gì cũng không hỏi, trực tiếp ra cửa, rõ rõ ràng ràng lấy công văn đến cho hắn.



Diệp Bạch Đinh:......



Hắn kinh ngạc, không phải thái độ của Thân Khương, mà là bút ký trên đó, rất giống của hắn a!



Nếu không phải hắn xác nhận chính mình là từ hiện đại đến đây, học chính là pháp y, trong đầu có một đống các thứ nơi này không có, nói không chừng sẽ thật sự cho là mình cùng nguyên thân vốn là một người! Thế gian thực sự có hai người giống nhau như thế sao? Một chút khác biệt cũng không có?



Có lẽ, đây cũng là cơ hội mà hắn có thể xuyên qua tới.



Chuyện huyền học, Diệp Bạch Đinh không rõ ràng lắm, cũng không muốn nghĩ nữa, tóm lại nhân sinh còn dài, tùy theo tâm ý của mình, đối xử với người chân thành là được.



Nếu chữ viết đã tương tự, thì không có gì để do dự, Diệp Bạch Đinh lập tức lấy giấy và bút mực, theo ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, viết phong thư, nhờ Thân Khương phái người, đưa đi Trúc Chi lâu.



Màn đêm buông xuống, trên đường người đến người đi vội vàng, sốt ruột về nhà.



Trúc Chi lâu đóng cửa, Diệp Bạch Thược ngồi bên cửa sổ, khóc ướt lá thư trong tay.



"...... Ta biết mà, ngốc nhân có ngốc phúc...... mấy lời nói ngoài kia, đều là để ta sợ, đệ đệ của ta ngoan như vậy, tốt như vậy, có thể xảy ra chuyện gì......" Nàng đọc thư, vừa khóc vừa cười, "Từ nhỏ đã viết chữ như chó quào, bao nhiêu năm rồi, cũng chưa tiến bộ......"



"Phi, ta có thể mặc kệ ngươi sao? Ngươi là đệ đệ của ta, dựa vào cái gì không cho ta quản? Ta liền quản liền quản!"



Ngày hôm sau, Diệp Bạch Đinh liền thu được đồ vật tỷ tỷ đưa đến, quần áo, đồ ăn, đồ chơi bằng tre, ngay cả búp bê bằng đất cũng có. Hắn có chút dở khóc dở cười, tỷ tỷ có phải đã quên hắn trưởng thành rồi hay không? Hắn sang năm liền mười chín, không phải chín tuổi.



Ngoài ra còn có một phong thơ, cực kỳ cực kỳ dài, chữ viết đẹp hơn của hắn rất nhiều.



Mở đầu liền quở trách hắn, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho nàng? Vẫn là nàng nghe thấy người khác âm dương quái khí, mới biết được là chuyện như thế nào, chạy về tới nhà cũng đã tan, cha mẹ cũng đã không còn, ngay cả đệ đệ cũng vào Chiếu Ngục...... Trong thư nàng chất vấn hắn, có phải không coi nàng là tỷ tỷ hay không?



Nếu không phải trong kinh có gia phó cũ còn trung thành, nàng cũng tìm không thấy bia mộ của cha mẹ, trăm năm sau, nàng làm sao còn mặt mũi tái kiến bọn họ?



Mắng xong lại xoa đầu, nói đệ đệ vất vả, chuyện lớn như vậy, yên lặng chống đỡ, biết rõ sẽ bị liên luỵ, lập tức vào Chiếu Ngục, mà vẫn chống đỡ không chạy, chuyện đầu tiên là an táng cha mẹ cho đàng hoàng, là thật sự trưởng thành, nhưng chuyện như vậy là không được, lần tới còn dám làm như vậy, nàng sẽ đánh đòn hắn, sẽ lập tức đánh, đánh thật đau!



Một loạt lời nói vừa mắng vừa xoa đầu vừa uy hiếp, gần như đem đầy ngập cảm xúc viết hết ra giấy.



Cuối cùng, lại chữ chữ nhấn mạnh, dặn dò Diệp Bạch Đinh ——



Ngươi ăn uống đàng hoàng cho ta, một ngày ba bữa, không

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện