Vào đông lạnh lẽo, cánh cửa sổ chiết xạ ra ánh sáng cũng lạnh, ngay cả làn khói lượn lờ bốc lên từ chung trà cũng không chống đỡ được bao lâu, đã biến mất không thấy.



Thịnh Lung cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong chung, lông mày và lông mi thật dài che lại đôi mắt, nhìn không ra trong lòng nàng ta suy nghĩ cái gì.



"Một quả phụ mang theo một nữ nhi, ở trong mắt nam nhân, cơ hồ là có ba cái chữ to 'dễ khi dễ' trên đỉnh đầu, thử thăm dò trêu đùa tiểu cô nương, làm mẹ lại không quá để tâm, người khác liền cho rằng đây là tín hiệu nào đó, có thể tùy tiện chiếm tiện nghi."



"Yến bầu gánh khi đó vẫn là cái tiểu cô nương, mới năm sáu tuổi, lời mẹ ruột nói nghe cái hiểu cái không, huống chi là cái khác? Có thúc thúc mang biểu tình thân thiết hiền lành muốn ôm nàng một cái, sờ soạng nàng, cởi quần áo nàng, nói giúp nàng kiểm tra thân thể, nàng cũng không biết đó là đang làm cái gì......"



"Cuộc sống cứ một ngày lại một ngày trôi qua như vậy, chậm rãi, đi qua mấy năm, mẹ nàng chết vào một đêm đông. Hôm đó vô cùng lạnh, trong nhà đã sớm không còn than, gạo cũng đã sớm ăn sạch, nàng đã hai ngày không ăn cái gì, mẫu thân qua đời, quá hoảng sợ, đã vậy còn ngay thời điểm này, người từng khi dễ nàng tìm tới cửa, phát hiện người đã chết, thế nhưng không có bất luận suy nghĩ hỗ trợ hoặc thương hại gì, mà túm lấy nàng, muốn xuống tay với nàng, nàng khi đó mới chín tuổi...... Thế gian sao lại có loại súc sinh như vậy, không sợ chết rồi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao!"



Mặt mũi Thịnh Lung lạnh lùng: "Cũng may tiểu cô nương nhanh nhẹn, chạy thoát được, nàng đã không còn là tiểu hài tử, biết có một số việc là không đúng, không nên, cũng từng cãi cọ với mẫu thân rất nhiều lần, ai cũng không nghe ai, nhưng mẫu thân còn, nàng ít nhất còn có người sống nương tựa lẫn nhau, mà nay mẫu thân không còn nữa, nàng làm sao bây giờ? Chín tuổi cái tuổi này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không có tiền, không có người thân, tới từ ấu đường cũng coi là già......"



"Vừa lúc gặp được một cái gánh hát, người bên trong đều là cô nhi, được nhặt vào từ khắp trời nam biển bắc, lão bầu gánh họ Dung, cũng không cố tình sửa họ cho người ta, biết mình gọi là gì, thì cứ giữ tên cũ, không muốn, thì lấy một cái khác cũng được, không biết, liền đều theo họ Dung của bà ta, tiểu cô nương liền muốn bán mình lấy tiền, chôn cất mẫu thân, đi vào. Lúc mới vào còn ngây thơ mờ mịt, chỉ cảm thấy mình được sống mấy ngày lành, có cơm ăn, có áo mặc, còn có thể học nghề, nếu học tốt, học nhanh, ngày sau có thể một mình đảm đương, không chừng có thể mỗi ngày hốt bạc! Nàng phi thường nỗ lực, cũng không cần người trông chừng, mỗi ngày là người đầu tiên thức dậy, người cuối cùng đi ngủ, nỗ lực học tập hết thảy tri thức."



"Nhưng từ từ, nàng phát hiện một không khí khác trong gánh hát, sau mỗi một lần đường hội, sẽ có mấy tỷ tỷ lớn tuổi sinh bệnh, mấy ngày kế tiếp không thể luyện giọng, không thể tập đi, có việc cũng không thể ra cửa, làm không được sinh ý, mấy ngày không thể xuống giường. Sau mỗi một lần đường hội, gánh hát đều kiếm bộn tiền, có thể ăn thức ăn mặn, có thịt ăn, nhưng cố tình mấy ngày này, các tỷ tỷ kiếm tiền về, lại phải uống thuốc, ăn thịt không vô......"



"Thỉnh thoảng, gánh hát sẽ có khách hàng lớn, đám kim chủ nuôi người đó, lão bầu gánh đều cẩn thận hầu hạ, không cho phép các tỷ tỷ thất lễ, đám khách hàng này vào phòng cùng các tỷ tỷ, thật lâu không ra, làn điệu các tỷ tỷ xướng diễn cũng không đúng...... Nàng biết đây là chuyện gì, có vài tiếng động, khi mẹ nàng vào phòng cùng nam nhân khác, nàng từng nghe thấy."



"Nơi này cùng trong tưởng tượng quá không giống nhau, không thể tiếp tục như vậy...... Tiểu cô nương muốn chạy, nhưng nàng chạy như thế nào? Lão bầu gánh làm loại sinh ý này, thì sẽ đề phòng các tiểu cô nương nháo sự, đã sớm có một bộ thủ đoạn, nàng chẳng những chạy không được, còn phải bị đánh, muốn sống tiếp, phải theo yêu cầu của bọn họ, học tập hết các hướng dẫn do họ chỉ định. Ngươi phản nghịch, không nghe lời, trước hết ăn phạt chính là ăn một bàn tay, không cho ăn uống, nếu lại không nghe lời, chính là không cho ngươi mặc quần áo đàng hoàng, tiểu cô nương khi đó đã có 11-12 tuổi, thân thể đã bắt đầu trở nên lả lướt, trong lòng cũng đã sớm biết cái gì là liêm sỉ, sao có thể chịu được cái này? Đừng nói không mặc quần áo đàng hoàng, cô nương nơi này hễ mà quần áo ngắn một chút, lộ cổ chân, cổ tay, đều thành đối tượng bị cười nhạo, đám khách hàng thường xuyên đến đó, sẽ trêu ghẹo không kiêng nể gì, nói tuổi còn nhỏ đã học lẳng lơ, mặc ít như vậy, còn không phải là để nam nhân nhìn, còn không phải là vì câu dẫn nam nhân, để nam nhân sờ soạng để nam nhân cưỡi lên sao?"



"Tiểu cô nương rất ủy khuất, rất không muốn phục tùng, nhưng nàng có thể thế nào? Thật sự một mảnh vải cũng không mặc, cứ như vậy đi ra ngoài sao? Nàng sợ hãi, nàng không hề hé răng, trên mặt không còn nụ cười, cũng không còn tích cực thức khuya dậy sớm, liền ngoan ngoãn tùy ý người khác an bài, cho nàng học cái gì thì học cái đó, kêu nàng làm cái gì liền làm cái đó, không ai biết, mỗi một cái đêm đen, nàng suy nghĩ cái gì."



"Nàng có ý đồ chạy thoát rất nhiều lần, không một lần thành công, mỗi một lần trừng phạt đều nghiêm khắc hơn lần trước đó, luôn không như ý. Chờ tới mười ba tuổi, nàng sẽ không còn thời gian lên kế hoạch chạy trốn nữa, giả ngoan ngoãn cũng không dùng được nữa, bởi vì có người coi trọng nàng. Lão bầu gánh lần đầu tiên hiền từ như vậy, đích thân mang quần thoa xinh đẹp đến, tâm sự với nàng, bắt nàng rửa mặt chải đầu trang điểm, đi một lần đường hội, xướng khúc 《 đào hoa phiến 》nàng học tốt nhất."



"Nàng không muốn đi, nàng đem áo váy xinh đẹp mà nàng đã khát vọng rất lâu ra cắt nát, bẻ thoa cài tóc, còn mình thì nép vào trong góc, nhìn đống đồ hỗn độn mà khóc, khóc suốt một đêm, quyết định dù nàng có chết, cũng sẽ không làm loại chuyện này."



"Nhưng lão bầu gánh cũng không có đánh nàng, cũng không có trừng phạt nàng, bởi vì có cái tỷ tỷ cứu nàng. Vị tỷ tỷ này là tiền bối trong gánh hát, từ nhỏ lớn lên ở gánh hát, mười ba tuổi đã bắt đầu xướng ở đường hội, trước đó biến mất hai năm, lúc này trở về, kinh doanh lâu ngày, tuổi đã mười chín, đã là hồng nhân trong gánh hát, bộ dáng đặc biệt đẹp, cũng đặc biệt lợi hại, có lẽ là vì tao ngộ giống nhau, nàng ta thương xót mấy tiểu cô nương này, trước kia có lẽ không có biện pháp, nàng ta quản không được, chống cự không được, nhưng giờ đã khác xưa, nàng ta trường tụ thiện vũ, thuận lợi mọi bề, có quan hệ nhân mạch của chính mình, cũng có thủ đoạn xử sự độc đáo, chỉ cần lợi dụng tốt mỹ mạo cùng miệng lưỡi của bản thân, thì có thể đem các nam nhân dẫn đi, bảo hộ mấy tiểu cô nương đó. Cho dù đám nam nhân đó thèm thuồng như thế nào, muốn nếm thử của lạ như thế nào, nàng ta đều có cách dẫn dắt, cho bọn họ thể nghiệm càng bất đồng, càng đáng giá chờ mong."



"Tỷ tỷ này không chỉ che chở nàng, còn che chở rất nhiều người, hất cẳng lão bầu gánh sắp không còn chỗ đứng, hai người thường xuyên cãi nhau, ủng hộ lão bầu gánh càng ngày càng ít, ủng hộ tỷ tỷ này càng ngày càng nhiều. Đã rất lâu rồi, tiểu cô nương chưa hề phóng túng như vậy, nàng thậm chí còn không muốn chạy, mỗi lần thấy lão bầu gánh, đều sẽ hỗ trợ mắng một lần, nhưng những ngày như vậy cũng không kéo dài, người tỷ tỷ muốn bảo hộ quá nhiều, khách nhân cũng quá nhiều, chỉ một mình nàng ta nỗ lực ở phía trước, cuối cũng cũng sẽ có thời điểm chịu đựng không nổi, lão bầu gánh chưa tan dã tâm, sao có thể để yên cho cô nương mình thân thủ dạy ra phản bội? Bà ta âm thầm, chuẩn bị thật lâu, thiết một cái bẫy, tiểu cô nương vẫn bị khách nhân cưỡng bức......"



"Vì tiểu cô nương vẫn luôn là đứa bướng bỉnh không nghe lời, thủ đoạn lão bầu gánh dùng để chiêu đãi nàng, cũng không tốt hơn bao nhiêu, đêm hôm đó đặc biệt dài, tiểu cô nương cũng không biết mình đã ngất đi mấy lần, mỗi một lần tỉnh lại, thương tích trên người sẽ nhiều thêm một tầng. Tất cả những gì nàng kiên trì, nàng tín niệm cùng mộng tưởng, thậm chí toàn bộ thế giới đều sụp đổ, không có anh hùng, không tồn tại anh hùng, sẽ không có một ai, đều có thể vĩnh viễn trèo đèo lội suối tới cứu ngươi, cuộc đời của ngươi, chỉ có thể chính ngươi sống."



"Vị tỷ tỷ kia cũng gặp phải trừng phạt nghiêm khắc nhất, cùng ngày đó, nàng ta bị khách hàng lớn mạnh mẽ đón đi, vì sai giờ hẹn với mấy vị khách, làm khách tức giận, nàng ta thiếu chút nữa chết trên giường người ta. Một nữ nhân mà thôi, sao có thể đối kháng được toàn thế giới?"



"Tiểu cô nương cảm tạ tỷ tỷ kia đã từng trả giá, nhưng cũng chỉ vậy thôi, nàng vốn là một người, mọi việc nên dựa vào chính mình, không ai có thể bảo hộ được nàng, nàng chỉ có thể làm anh hùng của chính mình. Có lẽ lão bầu gánh có thể tìm được biện pháp đối kháng, thật sự có những chuyện là không có cách nào, nàng từ lúc còn nhỏ liền biết không ai sẽ hướng về nàng, bao gồm mẹ ruột sinh nàng ra, thế đạo chính là bộ dáng này, ngươi là nữ nhân, ngươi liền không khả năng có cách sống khác, ngươi không xứng được đọc sách biết chữ, ngươi không xứng có tiền đồ, ngươi chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống, trước kia chính mình quá thiên chân, tỷ tỷ kia cũng quá thiên chân, bảo hộ mọi người...... Không ai có thể làm được, cũng phản kháng không được, cho dù buông tha mạng sống, cũng bất quá là một nắm đất vàng, qua mấy năm là bị lãng quên, gánh hát lại mỗi một ngày, đều có khả năng có nữ hài tử mới đi vào."



"Tiểu cô nương lại một lần nữa treo lên nụ cười, ý chí chiến đấu sục sôi, nghe lời lão bầu gánh, tích cực học diễn, tiếp đường hội, tích cóp tiền...... Nàng trẻ tuổi, tươi mới, diễn xướng hay, rất nhiều khách hàng lớn thích thú, mấu chốt là tính tình đã luyện trở lại, lão bầu gánh quả thực coi nàng như tâm can, muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền, không muốn nữ hài tử tuổi còn nhỏ đã ra mặt quá sớm, đè ép chính mình, tiểu cô nương phía dưới phải học thêm mấy năm, không được tiếp khách, lão bầu gánh thậm chí còn giảm bớt phần chia của mình, chỉ cần tiểu cô nương có thể kiếm tiền, phần của bà ta không phải cũng càng nhiều sao?"



"Tỷ tỷ kia khuyên bảo tiểu cô nương vài lần, tiểu cô nương không nghe, lại ngăn cản, tiểu cô nương không kiếm được tiền, liền nổi điên, lên đài đấu với tỷ tỷ kia, dần dần hai người địa vị ngang nhau, tiểu cô nương thanh danh càng lúc càng lớn, khách nhân càng ngày càng nhiều, mấy người nghe tỷ tỷ kia lại dần dần ít đi, lão bầu gánh phi thường cao hứng việc các nàng cạnh tranh, hai người một khi có mâu thuẫn, bà ta liền đứng ở trung gian giúp đỡ, phía đông thì đổ thêm dầu vào lửa, phía tây thì quạt gió, không phải rất sung sướng sao?"



Thịnh Lung bưng trà, khuông mặt khuất trong bóng tối: "Năm tháng trôi đi, cảnh đời thay đổi, cuộc sống một ngày lại một ngày, trôi qua như nước chảy, tiểu cô nương lớn thành đại cô nương, nàng yên thị mị hành, thuận lợi mọi bề, không coi nam nhân như người, cũng không coi mình là người, đã sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt, hễ là thứ nàng muốn, không có chuyện không lấy được, hễ là nơi nàng muốn đi, không có chuyện đi không tới, nàng du hí nhân gian, giỏi tính kế, đem các nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, thủ đoạn rất lợi hại, không chỉ có thể dẫn tới độ các nam nhân vì nàng mà đấu đá nhau, vì nàng vung tiền, thậm chí vì nàng mà gây án mạng ——"



"Nàng đã sớm nhìn quen sinh tử, thậm chí cố ý thúc đẩy, tạo thành sống chết của người khác, người như vậy các ngươi không nghi ngờ, lại đi hoài nghi ta?"



Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, đáy mắt một vẻ hiểu rõ, vẫn là một câu chuyện chỉ có nửa đầu, không có phần sau.



Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu ngươi nghe được nhiều như vậy, có biết vì sao Yến Nhu Mạn phản bội Dung gia ban, tự lập ra Yến gia ban không?"



Mắt Thịnh Lung lóe lóe: "Cái này......bên ngoài đồn đãi quá nhiều, ta cũng không biết cái nào là sự thật, đại khái chính là tám năm trước vào một đêm đông, lão bầu gánh đột nhiên qua đời ngoài ý muốn, tân bầu gánh tranh vị, nàng và tỷ tỷ kia ai cũng có phe phái ủng hộ, hai người quan niệm bất đồng, thường khắc khẩu, mấy năm liền không ngừng, huống chi lúc này? Các nàng đều cảm thấy con đường mình chọn mới là chính xác, cũng không thuyết phục được đối phương, vốn dĩ đây là chuyện nội bộ bên trong gánh hát, cãi một trận không chừng là cãi ra kết quả, nhưng trên thế gian này, lại không chỉ có một gánh hát này."



"Bên ngoài có nam nhân thèm nhỏ dãi các nàng đã lâu, không phải chưa từng đắc thủ, nhưng hai người danh khí càng lúc càng lớn, tỷ tỷ đã dần dần không tiếp loại sinh ý này nữa, muội muội thì chào giá càng ngày càng cao, nhân mạch trên tay càng ngày càng lớn, dễ dàng không cần người khác chọn lựa, nàng tiếp sinh ý của ai, toàn xem nàng có cao hứng hay không, nam nhân muốn chơi một vụ lớn, thuyết phục một cái quý nhân, muốn chơi trò nào càng thú vị, làm hai tỷ muội cùng nhau hầu hạ...... mai có mai hương, đào có đào yêu, lạnh lùng quyến rũ, đa tình vũ mị, một lần thể hội, chẳng phải là tư vị tuyệt vời?"



"Thế đạo này, ngươi một nữ nhân có thông minh, có lợi hại đi nữa, cũng không làm việc được tiện lợi như các nam nhân, bọn họ luôn có thể dễ dàng lấy được thứ mình muốn, dễ dàng chịu người khác tôn trọng, chuyện gì đều có thể làm được thuận lợi, cho dù một tên phế vật không có đầu óc, chỉ cần là cái nam nhân, đi ra ngoài làm việc hỏi thăm tin tức, đều thuận lợi hơn nữ nhân nhiều. Bọn họ đã hạ thủ."



"Quá trình cụ thể người ngoài không rành, ta không biết bọn họ có đắc thủ hay không, hai cô nương này lại ứng đối như thế nào, chỉ biết cuối cùng quý nhân rất không vừa lòng, đánh gãy chân nam nhân kia, đuổi hắn ra khỏi thành, vị tỷ tỷ này bệnh nặng một hồi, mất đi khứu giác, Dung gia ban cuối cùng, cũng hoàn toàn về vị tỷ tỷ này, Yến Nhu Mạn cùng vị tỷ tỷ này ân đoạn nghĩa tuyệt, thù sâu như biển, phản bội rời khỏi Dung gia ban, lập ra Yến gia ban, từ đó về sau, mâu thuẫn không thể điều hòa, hễ là sinh ý của Dung gia ban, nàng đều phải đoạt, hễ là nơi có Dung gia ban, đều không thể thiếu bóng dáng Yến gia ban."



Nhân vật trong câu chuyện đã quá rõ ràng, tiểu cô nương thân mang phản cốt, nơi chốn lộ ra phản nghịch cùng hiếu thắng là Yến Nhu Mạn, mà tỷ tỷ đã cứu nàng kia, đương nhiên chính là Dung Ngưng Vũ.



Sau câu chuyện này, hẳn là lúc Dung gia ban bắt đầu chuyển hình, Dung Ngưng Vũ sau nhiều năm khổ tâm kinh doanh, đã chậm rãi thoát khỏi hình thức sinh ý trước kia, vẫn thu nhận bé gái mồ côi, lại không dựa theo phương thức đặc thù trước kia mà thù huấn luyện, chỉ học diễn, không học cái khác, tiếp sinh ý cũng vậy, chỉ tiếp loại đường hội đứng đắn, con đường mà lão bầu gánh trước kia đặt chân, không hề bén mảng nữa.



Yến gia ban thì khác, lấy Yến Nhu Mạn đi đầu, vẫn là sinh ý gì cũng tiếp, sinh ý của ai cũng làm, mặc kệ ngươi là ai, chân chính muốn là loại phục vụ gì, tiền đủ là được, nàng sẽ không nuôi dưỡng bé gái mồ côi, thu tân nhân, người thu vào dưới trướng, phần lớn là trước kia đã biết việc nổi danh, tự nguyện gia nhập.



So với Yến Nhu Mạn cực đoan, Dung Ngưng Vũ càng giống một kẻ tử vì đạo, Yến Nhu Mạn từng chịu khổ, nàng ta cũng đều chịu qua, nàng ta biết nó ra sao, vì thế không muốn người khác lại gặp phải, nàng muốn dùng sức của bản thân chống đỡ một mảng trời, sức ít thì bảo hộ một cái, sức lớn thì hộ mười cái, hoặc là càng nhiều, chỉ cần nàng có thể làm được, nàng sẽ nỗ lực đi làm.



Câu chuyện kết thúc, trong phòng một mảnh trầm tĩnh, điểm tâm trên bàn một miếng cũng chưa động, nước trong chung trà đã sớm mất đi độ ấm.



Thịnh Lung rũ mắt: "Người như vậy, các ngươi thật sự tra qua đàng hoàng sao?"



Diệp Bạch Đinh: "Bình độc dược này của ngươi, vẫn chưa được giải thích rõ."



Thịnh Lung: "Nên nói ta đều đã nói, các đại nhân không tin, ta cũng không có biện pháp."



Hễ là án mạng, vật chứng nhân chứng khẩu cung động cơ đều không thể thiếu, độc dược tuy đã được tìm ra, nhưng mấy mảnh ghép khác lại chưa gom đủ, vẫn không thể tùy tiện định luận, hung thủ của vụ án này, không thể tỏa định là Thịnh Lung.



Nếu hỏi nữa, cũng không thể được thêm manh mối, công tác còn lại, vẫn là cần người đi điều tra tiếp tục nỗ lực.



Cừu Nghi Thanh liền nói: "Sự thật của hung án chưa rõ ràng, Thịnh cô nương là người có liên quan, mấy ngày tới không thể đi xa nhà, không thể để lộ tin tức của vụ án ra ngoài, nếu như có yêu cầu, Cẩm Y Vệ tùy thời sẽ đến hỏi chuyện lần nữa."



Thịnh Lung đứng dậy, hành một cái lễ đoan chính tú nhã: "Chỉ Huy Sứ yên tâm, quy củ ta đều hiểu, chắc chắn toàn lực phối hợp Cẩm Y Vệ tra án, không gây khó dễ cho các đại nhân."



Ba người rời khỏi viện của Thịnh Lung, gió thổi qua, lạnh đến không muốn thò tay ra ngoài.



Thân Khương hít một hơi khí lạnh, thấy não đau: "Câu chuyện kể hôm nay có ý tứ haizz, ngươi nói Yến Nhu Mạn và Dung Ngưng Vũ này rốt cuộc là có thù oán hay không? Nói không thù đi, rõ ràng đã cùng nhau trải qua nhiều mưa gió như vậy, nhưng một chút cũng không tương thân tương ái, mắng nhau khá là hăng say, đoạt sinh ý khá là thống khoái, ta đã tra qua, sinh ý đường hội khắp nơi đây, Yến Nhu Mạn thật sự hất cẳng Dung Ngưng Vũ đến không còn chỗ đứng! Nói các nàng có thù oán đi, Yến Nhu Mạn cũng lắm là ngứa miệng, nhìn thấy là phải mắng một hồi, trào phúng một lần, ngoại trừ cản trở người khác làm ăn, ít nhận sinh ý đi, kiếm tiền ít đi, cũng không ai bị thương tổn bị tính kế, giống như không hề tạo thành thương tổn thực tế gì với đối phương vậy?"



Càng nói càng cảm giác màn này khá quen...... Thân Khương gãi đầu nghĩ nghĩ, đấm vào lòng bàn tay: "Lý Dao và Thịnh Lung cũng là như thế này! Từ ban đầu chính là quan hệ không tốt, móc mỉa nhau, nhưng lại không tính kế đối phương, làm đối phương ăn lỗ nặng gì cả!"



Thân Khương rất không hiểu: "Đây là muốn quậy cái gì a...... phải thì phải, không phải liền không phải, thẳng thắn thành khẩn một chút không tốt sao, làm gì cứ muốn vòng vo như vậy?"



Diệp Bạch Đinh: "Bởi vì có đôi khi không thể thẳng thắn thành khẩn."



Có thể là

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện