Sự đời vốn khó liệu, hôm qua còn quyền thế ngập trời, hôm nay lại gông xiềng tù tội.

Tỷ như Vương gia tựa lầu cao trăm thước, cũng sẽ trong một đêm, sụp đổ.

“Kỳ thật trẫm đã sớm lên kế hoạch diệt trừ Vương gia, nhưng thật không ngờ cơ hội tuyệt hảo này lại do ngươi mang đến.”

Đại Nghiệp quân chủ – Lý Kỳ một thân huyền thanh hoàng bào khí vũ uy phong nói.

Không, hiện tại, hẳn nên gọi hắn là Lý Ký.

Hoàng đế đời thứ ba của Đại Nghiệp vương triều – Lý Ký.

Tần Tố đi theo sau hắn, cúi đầu không nói.

Ngự hoa viên quả là muôn sắc thắm màu đúng như tên gọi, đáng tiếc, hoa đào cũng đã tàn.

“Vương gia thông đồng với địch phản quốc, tru di tam tộc, thu hậu vấn trảm. Ngươi, có thể vừa lòng?” Lý Ký xoay người, đối Tần Tố nói. (thu hậu vấn trảm: tới thu xử trảm.)

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tần Tố nhẹ giọng nói.

“Đại thù được báo, nhưng không thấy mặt ngươi giãn ra, như thế nào?” Lý Ký hỏi.

“Không biết, có lẽ…Là mệt mỏi a.” Tần Tố trầm thanh nói, nhắm mắt lại.

Vô vị, mệt mỏi.

Nợ một người chân tình, thật mệt mỏi. Lừa gạt một người hứa tâm, thật mệt mỏi.

“Tần Tố a Tần Tố, trên đời này tại sao có thể có người như ngươi. Nhìn như nhu nhược, lại quật cường đến mức này. Ta kính phục ngươi, kính phục quyết tâm của ngươi, dũng khí của ngươi, và cả tài trí của ngươi. Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ làm không được.” Lý Ký thở dài, nói.

Tần Tố chỉ im lặng lắc đầu.

Hắn cũng không nghĩ đến mình có thể làm được.

Một mình, lật ngược cả Vương gia. Một mình, báo thù rửa hận.

“Trước ngươi không muốn cùng trẫm thâm giao, cũng là bởi vì như vậy?” Lý Ký hơi nhíu mày kiếm, một đôi ưng mâu sắc bén, hỏi.

“Ta chỉ là không muốn, một ngày kia khi ta chết đi, sẽ có người vì ta mà đau buồn thôi.” Tần Tố lãnh đạm nói.

“Nghĩ quá nhiều vì người khác, chỉ có thể thêm phiền muộn thôi.” Lý Ký nói.

Tần Tố cúi đầu, hạ mi.

Gió khẽ thoảng qua, phất phất tóc mai.

Người đứng dưới tán đào đã lụi tàn, mắt hạnh rũ xuống, như sầu như oán, quanh thân tản mát nỗi chán chường, mỏi mệt.

Thật sự, rất đẹp.

Chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa như thần tiên trong bức họa.

Vô mị vô tranh, bất diễm bất tục. (‘tranh’ ở đây là tranh đoạt, ham muốn, cái tham của người đời)

Vẫn cứ như thưở đầu gặp gỡ, thuần khiết không đổi thay.

Bởi vì, tâm của hắn, trong suốt tựa băng ngọc. Từ đầu đến cuối, đều là chân tâm son tỏ.

“Cái này trả lại ngươi.” Lý Kí nói.

Tần Tố có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi cắt bào đoạn nghĩa, thế nhưng ngươi, lại vội vã muốn cùng tri kỷ ta đây rũ bỏ quan hệ?” Lý Ký cầm trong tay một đoạn áo bào, đặt vào tay Tần Tố.

Ngay cả một chữ “trẫm” kia, cũng đã quên nói.

“Tri kỷ của Hoàng thượng, là Từ Thanh Thư, không phải Tần Tố.”

“Thanh Thư, Tần Tố, không phải đều là một người sao? Không phải đều là ngươi sao? Bất luận ngươi gọi là Từ Thanh Thư, hay là Tần Tố, tri kỷ của ta, cho tới bây giờ cũng chỉ là ngươi mà thôi.” Lý Ký mỉm cười nói.

“Thế nhưng….”

“Đừng nói thế nhưng gì cả.” Ngón tay có chút thô ráp áp lên môi Tần Tố, mang theo hơi ấm thoáng qua.

“Ngươi chỉ cần là chính ngươi là tốt rồi.”

“Không cần phải nghĩ tới Thanh Thư, không cần phải nghĩ tới Vương Tông Viêm, cũng không cần nghĩ tới Tần gia, ai ngươi cũng không nợ, từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần vì chính mình mà sống, phóng khoáng, tự do, khoái hoạt.”

Phóng khoáng, tự do, khoái hoạt. Vì chính mình mà sống.

Tần Tố liễm mắt hạnh, sau cùng vẫn là lắc đầu, chậm rãi, bi ai.

Có một số việc, không cách nào có thể quên. Có một số người, không cách nào có thể từ bỏ.

Giấc mộng của hắn, hạnh phúc của hắn, lưu luyến của hắn, thậm chí cả cảm tình hắn không thể trực diện đối mặt, tất thảy đều đã hủy vào năm mười sáu tuổi này. Là đúng, là sai, còn quan trọng sao? Ai đúng? Ai sai? Chính hắn?

Vì tư thù, lại tước đoạt đi tương lai của rất nhiều người khác.

Hắn là tội nhân.

Tội ác tày trời, không thể tha thứ.

Vương gia sụp đổ, bè phái tán loạn.

Tân hoàng đăng cơ, dựa vào đó thuận đà triệt để quét sạch triều chính.

Tần Tố chỉ thản nhiên nghe, thản nhiên nhìn, thật giống như chưa bao giờ để ý.

Phủ Vương gia trước đây, giờ đã thành nơi ở của thường dân.

Thị phi thành bại quay đầu đã khoảng không..

Vinh hoa phú quý, thật là thứ diễm lệ mà mỏng manh.

Cũng như tương tình.

Phương xa truyền đến tin chiến thắng, Lệ Thâm tướng quân chỉ huy các dũng sĩ nơi biên cương hăm hở chống lại Liêu quân, thu hồi Bắc Lâm Khẩu.

Hết thảy tựa hồ cũng rất tốt đẹp.

Tần Tố ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài trời đang đổ mưa, từng giọt trong vắt tí tách nhỏ xuống từ mái hiên.

Khi trời mưa, người cũng sẽ rất an tĩnh. Mưa cuối xuân, mang theo một chút hơi tàn, tịch mịch mà thanh lãnh. Mưa bụi nhỏ li ti thuận gió bay vào, phất vào mặt Tần Tố, lành lạnh.

“Chú ý kẻo bệnh.” Lý Ký không biết từ lúc nào đã đứng phía sau hắn nói.

Tần Tố đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Lý Ký ngăn lại.

“Lúc không có người, mấy lễ nghi phiền phức này liền miễn đi, thật mệt người thôi.”

“Lễ không thể bỏ.” Tần Tố nói nhẹ.

“Đối với tri kỷ của mình, cần quân thần chi lễ sao?” Lý Ký cười hỏi lại.

Khi nào thì bắt đầu, hắn đã không còn tự xưng trẫm. Tần Tố nghĩ không ra.

“Về việc Vương gia, liên lụy vẫn còn nhiều, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là tra không hết.” Lý Ký ngồi xuống cạnh Tần Tố, tự mình rót trà nói.

Lúc này, chính là thời cơ tốt để bài trừ đối lập, trọng chỉnh triều chính. Tần Tố nghĩ.

“Ngươi cảm thấy, Vương Tông Viêm là hạng người gì?” Lý Ký đột nhiên hỏi.

“Ta không hiểu y.” Tần Tố nhắm mắt lại, mệt mỏi nói. “Cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu.”

“Thế nhân nói y âm hiểm độc ác, ỷ thế hiếp người, giết hại trung lương, đủ loại chuyện xấu, nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.” Tần Tố dừng một chút, nói tiếp, “Mới đầu, ta cũng nghĩ như vậy.”

Thế nhưng, ngày đó dưới trời chiều, bọn họ đối ẩm, nghe được Vương Tông Viêm một phen cảm khái, hắn mới cảm thấy, chính mình căn bản chưa từng nhìn thấu y.

….[Nếu Thái tử có thể bình định Liêu quốc, ta đây không tranh cũng được.]

…[Thanh Thư a Thanh Thư, ta chỉ muốn dùng cách của mình làm chút gì đó. Không phải là lừa đời lấy tiếng, không phải là dùng tiền mua danh, chỉ là muốn, thật có thể làm chút gì đó cho thiên hạ, ngươi hiểu không?]

Ta không hiểu, không muốn hiểu….

“Y a, có lẽ là đã dùng sai cách.” Tần Tố nhẹ nói.

Dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy, bá đạo, tự cao như vậy, làm cho chính y lâm vào thế cô lập. Những kẻ phụ thuộc vào y đều sợ hãi quyền thế của y, sợ hãi khí thái của y, nhưng không ai cùng y chung lý tưởng.

…Bình Liêu.

…[Trung lương, cái gì gọi là trung lương? Phần nhiều chỉ là hạng lừa đời, lấy tiền mua danh. Thanh lưu, cái gì gọi là thanh lưu, chẳng qua là kẻ không biết cách làm người còn tự cho mình thanh cao. Không biết giải nỗi khốn khổ của dân, sa vào quan trường chìm nổi, đến cuối cùng, lưu lại chỉ là hạng như vậy. Cậy già lên mặt, giết! Giả vờ thông thái, giết! Ngu trung ngu tín, giết! Đây cũng là ‘Giết hại trung lương’ của ta. Ha ha a.]

…[Thế nhân không hiểu chính là không hiểu a, ta không cần bọn họ hiểu.]

Y nói thực kiên quyết, nhưng vẫn là tịch mịch.

Đi trên con đường tăm tối không người thấu hiểu, quanh thân là ánh mắt xem thường của nhân thế, chấp nhất theo đuổi phương thức cứu quốc của mình, chính là chú định một đời cô độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện