Tần Tố thiêu hủy đồ tang, ngồi trên giường, nhắm mắt, trầm mặc.
“Tần Tố.” Lý Ký đứng bên giường, thấp giọng gọi.
“….” Tần Tố giương mắt nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng.
“Muốn uống rượu không?” Lý Ký hỏi.
“Hảo.”
Sau đó cùng một chỗ nâng chén, đem mọi thứ đều quên đi a, chỉ cần không nhớ, sẽ không cần phải nghĩ.
“Y đã chết.” Tần Tố thấp giọng nói, nghe không ra tâm tình, thật giống như trần thuật giản đơn.
“Là.” Lý kí cũng lạnh đạm ứng với.
“Ngươi giết y, không, là ta giết y.” Tần Tố mở bàn tay mình, lòng bàn tay rất nhiều đường vân, là một hồi tử cục. Ngươi quấn ta, ta quấn ngươi, vì vậy biến thành một tràng âm mưu quỷ kế không dứt.
“Là chúng ta giết y.” Lý Ký ôm lấy Tần Tố nói.
“Ha ha, ha ha. Ta đến tột cùng đang làm gì đây, kết quả, kết quả là tất thảy đều sai! Ta đến tột cùng làm sai cái gì! Đại thù chưa báo, lại giết y!” Tần Tố không khống chế được, bấu chặt lấy vạt áo hắn hét lớn.
Lý Ký nhẹ nhàng dứt tay hắn ra, uy hắn uống rượu.
Tần Tố ngoan ngoãn ôm lấy Lý Ký, thật giống như vừa rồi mất bình tĩnh gào thét chưa hề xảy ra.
Từng ngụm từng ngụm, hương rượu cay nồng.
Không phải loại rượu nhạt như đêm ở hồ sen, hương rượu hôm nay như có như không, thoảng hoặc, thanh điềm. Khi đó, lòng của hắn rất đạm, rượu nhạt cùng trăng và hoa, có thể dễ dàng khiến hắn say men. Dễ dàng….vô ý để cho một người tiến vào trong lòng.
Rượu cay nồng, đặc hơn. Lúc này, lòng của hắn trống rỗng đến vô cùng, cần loại rượu mạnh nhất, xóa bỏ thần trí hắn nhanh nhất.
“Lý Ký, ta hận ngươi, hận ngươi hận ngươi hận ngươi!” Tần Tố nửa mở đôi con ngươi ngập đầy oán hận, há miệng cắn vào bả vai Lý Ký, tựa như thật sự muốn cắn đứt thịt hắn.
Miệng đầy máu tanh.
Lý Ký tùy ý hắn cắn, đợi khi hắn mệt mỏi mới kéo hắn ra, lau khô vệt máu nơi khóe miệng, tiếp tục uy hắn uống rượu, tẩy đi mùi máu tươi trong miệng.
Tần Tố ngã xuống giường, nhìn mạn sa trên nóc giường, xa xăm nói: “Ta hận nhất, là chính ta.”
“Vì sao lại không chết? Chết sớm một chút, để cho ta cái gì cũng không biết, theo người nhà cùng tới suối vàng đi.”
“Tại sao phải biết rõ nhiều như vậy? Cái gì cũng không biết hẳn sẽ tốt hơn biết bao nhiêu?”
“Tại sao phải yêu y? Biết rõ là kẻ thù….Không, giờ thì không phải…”
“Ta bất quá là ỷ vào y yêu ta, ngoại trừ nó ra ta còn có cái gì?! Y không yêu ta, ta làm sao có thể tra được chứng cứ, làm sao có thể….” Làm sao có thể thống khổ đến thế…
“Vì cái gì, vì cái gì….Người ta yêu không phải kẻ điên cũng là lừa đảo?!”
Ta hận nhất, là ta lại động tâm với kẻ như ngươi!
Tần Tố đặt tay lên trán, tay áo che khuất mặt hắn.
Thế nhưng, có một số việc, không thể lừa được người.
Ít nhất, không lừa được Lý Ký.
“Hận ta?” Lý Ký ghé sát mặt lại gần Tần Tố, cách tay áo bạch sắc hỏi.
Tần Tố không trả lời.
“Yêu ta?” Lý Ký cách lớp vải hôn lên mặt Tần Tố, tìm được vị trí đôi môi thì dời sang nơi đó.
Tơ lụa trắng thuần, còn có, thứ mềm mại bên dưới.
Mở ra vạt áo, lộ ra xương quai xanh đầy dấu đỏ, ngực khẽ nhói đau. Đã biết đưa hắn đi thiên lao thì kết quả chính là như thế, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như không.
Biết rõ chuyến đi này, sự thật đằng sau thảm án diệt môn của Tần gia sẽ bị phơi bày, nhưng vẫn chấp nhận nhịn đau.
Khi không thể vẹn toàn, cuối cùng buông tha cho cảm tình.
Đổi lấy hi vọng bình Liêu.
Đây là trách nhiệm đế vương của hắn. Có đôi khi, không thể buông, không phải là thứ yêu nhất, mà là trách nhiệm.
Đại Nghiệp thiên thu muôn đời, há có thể chôn vùi trong tay hắn? Vì vậy mà nhịn đau cắt tay.
Nhưng hắn cũng hiểu, một lần cắt tay này, có lẽ là vĩnh viễn mất đi.
Tại Ngự thư phòng suốt ba ngày, một mình đấu tranh. Cuối cùng vẫn phái người đi tìm Tần Tố.
Sau đó đứng bên ngoài thiên lao, nhìn hắn lung lay đi tới, mờ mịt giao ra danh sách, rồi hôn mê bất tỉnh. Một khắc ấy, hắn hối hận.
Thế nhưng, ván đã đóng thuyền.
Bọn họ không ai có thể cứu vãn được, không ai có thể quay lại lúc ban đầu.
Nụ hôn theo vạt áo rộng mở xuôi dần xuống dưới, Tần Tố không đẩy hắn ra.
Một lần sau cuối, quên tất thảy hận thù, nhớ kỹ người này. Tại thời khắc cuối cùng của mạng sống, tuân theo tình cảm cùa mình.
Một lần cuối cùng.
Cướp lấy thù du hồng nhạt trước ngực, khẽ cắn, liếm láp, thưởng thức khuôn mặt người phía dưới có chút run rẩy cùng trầm mặc thuận theo.
Cởi ra xiêm y, dần dần cởi bỏ lớp vỏ bao bọc trái tim.
Sau đó, tận tình hưởng thụ điên cuồng một lần cuối.
Giờ này hôm qua, hắn đang ở thiên lao, người phía trên, là Vương Tông Viêm.
Giờ này hôm nay, hắn đang ở hoàng cung, người phía trên, là Lý Ký.
Hắn thật sự đê tiện đến vậy….Thật sự hèn hạ đến vậy….Thật sự….
Bạc tình bạc nghĩa!
Vết xanh tím trên người, dấu hôn đỏ sậm tiết lộ chủ nhân thân thể đêm qua là như thế nào hầu hạ dưới thân nam nhân khác. Chua xót dậy lên trong lòng, khiến Lý Ký lần đầu tiên mất đi sự tỉnh táo thường ngày của đế vương, cơ hồ là thô bạo in thêm càng nhiều dấu vết lên người Tần Tố.
Chỉ cần phủ lên, sẽ nhìn không thấy.
Chỉ cần nhìn không thấy, có thể tiếp tục giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả.
Bọn họ đều là tự lừa mình dối người.
Với tay chọn lấy nhuyễn cao thượng đẳng, thăm dò tiến vào tiểu huyệt nhanh trất đã sưng đỏ của Tần Tố. Cảm giác ấm áp, lại không xua tan được lạnh lẽo nơi đáy lòng hắn.
Là chính hắn tự tay đưa Tần Tố đi, tự tay dâng Tần Tố cho người khác, hắn có lý do gì để chỉ trích? Tần Tố từ từ nhắm hai mắt, làn da trắng mịn như tuyết chằng chịt dấu vết cũ mới. Còn có….vệt nước mắt chưa khô nơi khóe mắt.
Hai chân bị tách ra, nơi khiến người thấy thẹn bị ánh nến soi trọn không chừa một chỗ.
Thân thể này sớm đã ô uế, vậy mặc nó ô uế đi thôi, dù sao, bất quá cũng chỉ là một túi da cụ.
Eo bị nâng lên, chân bị tách ra, thân thể bị tiến vào, Tần Tố toát ra vài tiếng nức nở như có như không, vừa như đau đớn, lại vừa như vui thích…
Thân thể, sớm đã bị điều giáo đến mức dễ dàng nhận được khoái cảm…
Lý Ký thở hắt ra một hơi, tiểu huyệt ấm áp nhanh trất bao chặt lấy hắn, tiếng nghẹn ngào của Tần Tố hấp dẫn hắn, còn có vệt nước mắt trên mặt hắn….Nhịn không được thô bạo luật động, làm cho Tần Tố cũng nhịn không được nức nở rên rỉ ra tiếng.
Cả người nóng quá, chỗ hôm qua bị sử dụng quá độ sao có thể nhận công kích mãnh liệt như thế, vì vậy khoái cảm dâng lên xen lẫn với đau đớn.
Thật sự chảy máu, theo hai đùi trắng nõn rơi xuống đệm chăn, máu đỏ một mảnh.
Thân hình mảnh khảnh cơ hồ sắp bị xé rách, đau đớn khiến người điên loạn cùng khoái cảm liên miên không ngừng, giống như muốn cắt đoạn thần kinh hắn.
Sẽ chết mất….Tần Tố nhịn không được cảm thấy sợ hãi.
Chết…Không tốt sao?
Tựa hồ là cảm thấy người dưới thân thất thần, Lý Ký không vui dùng sức xâm nhập thật mạnh, khiến Tần Tố phục hồi tinh thần.
Đau đớn rơi lệ, mất đi một tia khí lực cuối cùng. Trước mắt tối sầm, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
Sau đó lại bị càng thêm thô bạo ép tỉnh, đến cuối cùng chính hắn cũng không rõ là mơ là tỉnh.
Kỳ thật….Hắn chưa từng tỉnh giấc đi…Vẫn luôn, chìm trong giấc mộng.
Trong mộng, Tần gia biến mất giữa một hồi đại hỏa. Trong mộng, hắn tựa hồ đã yêu Vương Tông Viêm – kẻ thù của hắn. Trong mộng, hắn phát hiện mình từ đầu tới cuối đều sai. Trong mộng, hắn đã yêu người không nên yêu.
Trong mộng, hắn phát hiện….Thì ra chính mình vẫn đang tỉnh.
Tỉnh, nhìn hết thảy bi kịch phát sinh, nhưng lại…
Bất lực.
Danh sách chương