Không sai, ta lừa ngươi.
Nếu vậy, hãy cứ giấu càng lâu, cứ lừa càng sâu đi. Chỉ cần ta không biết, thì sẽ vĩnh viễn sống trong cái ta gọi là sự thật, sống trong giấc mộng Nam Kha….Tiếp tục giấu ta, tiếp tục lừa ta, chỉ cần, ta không biết, là tốt rồi.
“Tố Nhi, uống thuốc nào.” Lý Ký bưng một chén dược màu nâu ngồi xuống bên Tần Tố.
Tần Tố miễn cưỡng nâng mi, hơi hé miệng, nhu thuận uống từng thìa thuốc.
Đắng, bỏ thêm cam thảo thật đắng, thậm chí không bằng vị đắng vốn có. Ngọt mà không phải ngọt, làm cho người ta rất không thoải mái.
Thế nhưng Tần Tố lại vẫn không nói gì.
Dược nước chảy tràn ra khóe miệng được cẩn thận lau đi. Hắn hẳn nên thụ sủng nhược kinh a? Lại được ngôi cửu ngũ cẩn thận ôn nhu chăm sóc như thế.
Ha ha, ai thích, thì cứ lấy đi. Hắn không cần.
Nụ hôn nhu hòa rơi xuống môi, nhưng không có xâm nhập mà nhanh chóng rời đi.
Người kia, cũng có việc không dám sao? Tần Tố hạ mi, cười lạnh.
Sát phụ thí huynh, diệt cả một gia tộc, có việc gì mà hắn không làm được, nhưng lại chỉ dám khẽ hôn thôi sao? “Tố Nhi, muốn ra bên ngoài đi dạo một chút không?” Thanh âm của Lý Ký rất ôn nhu, là ôn nhu do tận lực giảm thấp ngữ âm mà tạo thành, ngược lại khiến người ta cảm thấy hư giả.
Sự cẩn thận của hắn, Tần Tố không buồn để tâm.
Lắc đầu, không nói.
Trời thu a, lạnh lẽo tiêu điều, loài hoa hắn yêu cũng đã tàn….Còn có gì để nhìn nữa?
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt a, tối nay ta lại tới thăm ngươi.”
Tần Tố xem như không hề nghe thấy, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hương hoa quế tràn qua cửa sổ vào phòng.
Hoa quế, mang mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ, lại dễ khiến người ta nhớ tới cố nhân.
Lý Ký đi rồi.
Tần Tố đứng dậy, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng vẫn có thể gắng gượng được.
Đứng trước cửa sổ, nhìn hoa quế tỏa hương thơm nhè nhẹ, cảm giác…một điểm tưởng niệm hòa bi ai.
Ve kêu đầu đông, trầm khàn thê lương, như lời cuối giã từ thế gian.
Chỉ có hắn không cách nào từ biệt.
Hắn..đã không thể đi được nữa.
Cầm bút lên, trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết viết xuống một thủ thơ:
[Ly nhạn miên duyên thập nguyệt thiên
Trần hương lạc hoa hiện.
Đào yêu phục phục kỷ sổ niên
Cựu địa nhân bất kiến.
Hốt văn cao tường dạ địch thanh,
Bằng song không đối nguyệt.
Sơ ảnh lạc hồng hữu thùy liên,
Khúc chung nhân bất miên.]
(Tháng mười sang, cánh nhạn dần xa
Lạc hoa ngoài hiên còn thoảng chút hương tàn.
Năm qua năm, đào lại xanh đó
Nhưng người xưa đã chẳng còn đây.
Đêm khuya chợt vang tiếng sáo vọng
Ỷ bên cửa sổ ngước nhìn trăng thanh.
Đời đã lỡ, hỏi ai có tiếc??
Khúc dứt rồi, người còn chưa ngủ…)
**********
Đào hoa của hắn, sớm đã chết trong cái sự thật giả tạo vào cuối mùa xuân kia..
Rốt cuộc….Sẽ không thể trở về.
Trời dần chuyển lạnh.
Thậm chí, bất kể lúc nào, gió cũng đều lạnh buốt.
Khi đến Thanh Trạch hồ, Thiên diệp Bạch liên hoa đều đã héo rũ, chỉ để lại lốm đốm vài cọng lá úa. Héo rũ, nghiêng cành, ngả trái ngả phải, một mảnh khô vàng.
Còn nhớ trước đó không lâu, hai mươi bốn tháng sáu, là sinh nhật hoa sen. Dưới ánh trăng, cùng người kia chung thuyền du hồ. Hắn tặng mình một đóa hoa sen.
Tịnh đế liên hoa.
Hoa giờ ở đâu? Hẳn là sớm đã héo tàn….
Hương sen thoang thoảng, cuối cùng cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Trái tim của một người có thể kiên định đến khi nào? Hắn không biết.
Có thể là vĩnh viễn, cũng có thể, chỉ là khoảnh khắc trầm mê trong ánh trăng đó..
Cứ như vậy, ngưng lại thành thời khắc vĩnh hằng.
……
Trời mưa.
Tần Tố đứng trước cửa sổ, nhìn mưa bụi bay lất phất, hơi hơi thấm ướt mặt của hắn, có điểm lạnh, có điểm mát.
Áo choàng được phủ lên vai.
Không cần quay đầu lại, cũng biết là ai.
“Lạnh không?” Lý Ký từ phía sau vòng tay ôm lấy eo, đặt cằm lên vai hắn, hỏi.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất ôn nhu.
Tần Tố gật gật đầu.
Thân thể này tựa hồ là bị hành hạ, hao tổn quá nhiều. Vốn chỉ là thể nhược, giờ lại biến thành tàn bệnh.
Cắt cổ tay không thành, nhưng bệnh căn vẫn không dứt. Chỉ sợ, cả đời cũng không thể tốt lên.
Thế thì sao? Hắn đã sớm bị bệnh. Bệnh trong lòng. Bị bệnh đã rất lâu, rất lâu.
“Tố Nhi còn chưa vẽ tranh cho ta.” Lý Ký nói.
Tần Tố lược lược hồi tưởng, gật đầu.
Dùng bức họa, đổi một hồi ái mộ dưới ánh trăng tại hồ sen.
…[Thiên diệp Bạch liên hoa ở Thanh Trạch hồ nở rồi, ta dẫn ngươi đi xem.]…
….[Nhưng ta còn chưa vẽ tranh cho Hoàng thượng]…
….[Vẽ tranh có thể từ từ, còn hoa lại không đợi người, qua hoa kỳ năm nay chính là phải đợi đến năm sau mới có thể.]….
Đến cuối cùng, hắn không vẽ tranh, cũng không đợi được hoa của hắn.
Hắn vẫn không có gì cả.
Lý Ký đứng bên bàn, cúi đầu liền thấy thủ thơ Tần Tố làm.
“Thơ Tố Nhi làm, vẫn không mất đi phần buồn bã.” Lý Ký nói.
Lòng buồn, thơ cũng buồn theo.
Tần Tố ngồi xuống, mài mực, cầm bút, bắt đầu vẽ tranh.
Nợ hắn, nên trả.
Lý Ký chắp tay mà đứng trước cửa sổ, một thân huyền sắc hoàng bào, nổi bật tư thái oai hùng quyết liệt.
Nam nhân kia, càng phát ra khí thế kinh người.
Quả nhiên a, chấp chưởng Đại Nghiệp vương triều, mở rộng lãnh thổ do các bậc tiền nhân truyền lại, nghe cả triều văn võ ca tụng công đức, chỗ nào không thuận ý của hắn?
Mà ngay cả Liêu quốc….Liêu vương gặp chuyện bỏ mình, ba vị hoàng tử tranh đấu càng thêm ác liệt, phong vân vần vũ, căn bản không còn sức lực để tâm đến Đại Nghiệp. Lý Ký tạm dừng thế công, lẳng lặng đợi ngư ông đắc lợi.
Trời cao thiên vị nam nhân này biết bao, thứ hắn muốn, chưa từng có chuyện không chiếm được.
Tần Tố lại có là gì? Một con kiến nho nhỏ, không quyền không thế, nghịch ý hắn mà còn sống đến bây giờ, dựa vào, chẳng qua chỉ là thứ tình yêu hư hư thực thực của hắn.
Tri kỷ của hắn, đã sớm không phải là tri kỷ….
Cách quá xa, kém quá xa.
Hắn có thể là tri kỷ khi nam nhân kia chán nản, an ủi, thấu hiểu lẫn nhau. Thế nhưng đến khi người đó chấp chưởng đại quyền, hắn nên yên lặng rời đi.
Có một số người, chỉ có thể đồng cam cộng khổ, mà không thể chung hưởng vinh hoa.
“Được rồi.” Tần Tố thu bút, nói.
Lý Ký đi tới, cầm bức họa lên.
Thủ bút rất nhẹ, phong cách tự do, chỉ là một vài nét bút đơn giản, lại phác họa đầy đủ phong thái của bậc đế vương.
Có phần đơn độc, lại tràn đầy khí thế tọa ủng thiên hạ, nắm giữ quyền lực sinh sát trong tay.
“Đây là ta trong mắt ngươi sao?” Lý Ký hỏi.
Tần Tố không trả lời, chỉ là giương mắt, yên lặng nhìn hắn, thanh tịnh, lạnh nhạt, không phòng bị.
Thứ ánh mắt có thể dễ dàng lay động lòng người.
Hôn lên mắt Tần Tố, hôn lên môi hắn, vẫn như trước, nhẹ nhàng, ôn nhu.
“Tố Nhi, ta cũng có một thứ, muốn tặng cho ngươi.”
Thị nữ đi vào, là một đóa hoa sen.
Hoa sen…..Là hoa sen đáng ra đã sớm úa tàn…
“Này….” Tần Tố ngạc nhiên, cầm lấy hoa sen, là tịnh đế, Thiên diệp Bạch liên hoa.
Tần Tố bỗng nhiên nhớ tới ca dao dân gian dùng để ca ngợi tịnh đế liên hoa:
___Chước chước hà hoa thụy, đình đình xuất thủy trung.
Nhất hành hồ dẫn lục, song ảnh cộng phân hồng.
Sắc đoạt ca nhân kiểm, hương loạn vũ nữ phong.
Danh liên tự khả niệm, huống phục lưỡng tâm đồng.____
(thụy liên rực rỡ, nhô thẳng trên mặt nước. [thụy= điềm lành, ý chỉ hoa sen là loài hoa mang điềm lành, may mắn, thuận lợi, hoa của Phật]
Một đường cong xanh, đôi ảnh chung một cành.
Sắc đoạt ca nhân, hương vũ loạn trong gió. [ca nhân: người hát, ý chỉ thiếu nữ vừa hái hoa sen bên hồ vừa hát ca]
Danh một tiếng sen, thực lại lưỡng tâm cùng.)
Lý Ký khẽ cười một tiếng: “Trân bảo thế tục sao có thể lọt vào mắt ngươi, ta nghĩ, có thể khiến ngươi yêu thích, có lẽ chỉ có thứ gì đơn giản nhất cũng khó có được nhất.”
Tần Tố khinh ngửi hoa sen, hương hoa thoang thoảng, giống như ngày đó….
“Tố Nhi, đây không phải là hoa sen, mà là tâm ý của ta, ngươi có hiểu không?” Lý Ký hơi cúi đầu xuống, cùng Tần Tố ngửi hương hoa sen.
Tim đập chậm một nhịp, sau đó mất tiết tấu.
Lý Ký a Lý Ký….Ngươi quá hiểu ta, ta lại không hiểu hết được ngươi, ta cuối cùng vẫn không biết, chiêu tiếp theo của ngươi sẽ là gì.
Mà ngươi, lại luôn có thể dễ dàng gõ mở cánh cửa lòng ta.
“Hoa sen này, rốt cuộc là làm cách nào có được?” Tần Tố nhịn không được hỏi.
“Thế gian bốn mùa đổi thay, nhất định có người có thể lưu được. Ta tìm quốc sư, cầu hắn cho ta một đóa hoa sen.” Lý Ký mỉm cười nói, “Ta nói, người ta yêu vẫn luôn không vui, hắn tại thương tiếc hoa sen lụi tàn, ta muốn tặng hắn.”
Đúng vậy a, thương tiếc, hoa sen đã úa tàn.
Khi đó, sự thật còn chưa bại lộ trước mắt hắn. Hắn nghĩ rằng hắn còn có thể yêu.
Thế nhưng….Một ngày trời thu, sự thật chặt đứt tất cả mộng ước của hắn.
Hoa sen của hắn, cứ như vậy úa tàn.
“Quốc sư nói, chuyện nào có đáng gì, hắn có thể làm cả Thanh Trạch hồ nở rộ hoa sen cho ngươi.”
“Ta nói, người ta yêu, hắn muốn, không phải là một hồ hoa sen, hắn muốn, chỉ có một đóa.”
“Nó đã tàn rồi, nhưng ta muốn làm cho nó lại nở thêm lần nữa, vì người ta yêu, nở thêm lần nữa.”
“Quên sắc thu ảm đạm, quên bốn mùa đổi thay, cũng quên đau đớn khi lụi tàn, mà nở thêm lần nữa.”
Tần Tố cầm hoa, lẳng lặng nghe.
Thanh âm của Lý Ký trầm thấp, chậm rãi, tản ra mùi hương đầu độc lòng người.
Người này, luôn biết cách làm thế nào có thể lay động lòng hắn.
Không phải hoa sen, mà là lòng của hắn.
Danh sách chương