Có lẽ là khoảng thời gian trước quá lao lực, lại chưa tình sinh bệnh, lần này bệnh đến như núi đổ, mãi không dứt, khỏi rồi lại tái phát. Mà Bùi Hướng Tước lại bị thương ở chân, đi lại bất tiện, hai người ngày nào cũng ở trên tầng hai khu biệt thự, trong căn phòng phủ thảm mềm, thuận tiện cho Bùi Hướng Tước di chuyển. Phần lớn thời gian Lục Úc đều cùng dưỡng bệnh với Bùi Hướng Tước, đánh cờ, tập giao tiếp hoặc dạy cậu làm bài tập. Hiếm khi nào anh lại nhàn nhã như thế. Vì nhàn hạ, nên anh còn vẽ cho Bùi Hướng Tước hai bức tranh chân dung, một bức có hình cậu đang mở cửa sổ, nhóm chân lên nhìn ra cành cây đầy lá, khóe môi mỉm cười, cả khuôn mặt đều dãn ra, giống như lá cây mùa hè vừa đáng yêu vừa tràn ngập sức sống, Lục Úc vừa vặn mừa cửa thấy được cảnh này liền vẽ lại.

Bùi Hướng Tước vô cùng thích bức vẽ này, cậu giống như một chú chim sẻ nhỏ thu thập đồ ăn ưa thích, không ăn hết liền giấu vào một chỗ, ngay cả Lục Úc cũng không tìm ra.

Hai người trải qua sinh hoạt như vậy suốt một tuân. Việc Lục Úc bị bệnh được giấu rất kỹ. Người ở Hoài Thành đều tưởng anh đã đến Trữ Tân, người ở Trữ Tân lại cho răng anh vẫn đang ở Hoài Thành chưa về, cho nên cũng không có ai đến quấy rầy. Nhưng lúc anh và Hạ Nguyên nói chuyện qua điện thoại thuận miệng nói vài câu, Hạ Nguyên lại vui mừng trào phúng vài câu, sau đó lại lấy cớ thăm Lục Úc bị ốm, bay đến Trữ Tân tá túc qua đêm để trốn vụ ép xem mắt mà Hạ Chấn thúc giục, tờ mờ sáng hôm sau đã chạy tới chân núi, chuẩn bị đi lên biệt thự Lục Úc ở.

Hạ Nguyên là một nam nhân thể thể khỏe mạnh, lại độc thân, không có tật xấu, cho nên giữa trưa đã đến trước cổng biệt thự.

Hạ Nguyên ngả ngớn đập cổng.

Lí Trình Quang không được báo trước, đành tiếp đãi hắn ở phòng khách, Hạ Nguyên cợt nhả: "Lục Úc đúng là biết hưởng thụ, nơi này rất được, cậu ta bị bệnh cũng biết tìm một chỗ yên tĩnh mà trốn." Rồi thờ ơ hỏi tình hình hiện tại của Lục Úc, Lí Trình Qunang biết quan hệ giữa hắn và Lục Úc rất tốt nên không vòng vo trả lời, pha cho hắn một ấm trà, ngồi một lúc mới dẫn Hạ Nguyên lên lầu.

Lí Trình Quang đưa Hạ Nguyên lên lầu, lúc chuẩn bị đi đến phòng Lục Úc, đột nhiên điện thoại vang lên. Hắn mở máy nghe, có thể là một chuyện rất nghiêm trọng, sắc mặt có phần khó xử.

Hạ Nguyên cảm thấy mình trước này đều là một người thích giúp đỡ người khác, cười khoát tay với Lí Trình Quang, ra vẻ am tường nói: "Cậu chỉ cần cho tôi biết Lục Úc ở phòng nào là được rồi, ta quen hắn nhiều năm như vậy, cũng không cần thiết phải để cậu dẫn vào phòng."

Lí Trình Quang ngại ngừng cưới, chỉ cho hăn một gian phòng sau đó là khụm tay lên loa điện thoại tiếp tục nói chuyện.

Hạ Nguyên đi đến phòng được chỉ, đứng trước cửa phòng, khách sáo gõ vài cái, không ai trả lời, mới dùng sức đẩy cửa vào, trong phòng không có một ai.

Hạ Nguyên nhướng mày định đi ra ngoài, đột nhiên trên giường qua lớp chăn lại truyền đến một thanh âm.

Là giọng của một thiếu niệm, rất trong trẻo, hoàn toàn khác với giọng của Lục Úc.

"Lục thúc thúc, anh quay lại rồi à?"

Hạ Nguyên bị thanh âm này làm cho giật mình, bất động tại chỗ, chỉ thấy tấm chăn chuyển động, đầu tiên là lộ ra một mái đầu tròn tròn, sau độ lộ ra cái gáy cùng nửa thân thể gầy gò. Quả nhiên là một thiếu niên, mặt mũi tinh xảo, mỗi hồng răng trắng, miệng cười ngồi dậy, có chút ngây thơ không nói nên lời, vô cùng đáng yêu.

Nhìn một lúc, hăn cũng đoán ra, có lẽ đấy chính là người mà Lục Úc vô cùng yêu chiều, là người đặt nơi đầu quả tim của Lục Úc.

Bùi Hướng Tước ngước mắt lên, thấy không phải Lục Úc mà lại là một khuôn mặt câu chưa từng gặp qua, liền đứng tại chỗ, một chân vẫn để xuống đất, lui người về sau.

Hạ Nguyên luôn rất giỏi trong việc tạo mối quan hệ với người khác, không giống như Lục Úc, hắn cười một tiếng đi lên, nói mấy lời tự cho là dịu dàng săn sóc: "Tôi là Hạ Nguyên, bạn tốt của Lục thúc thúc, cậu có thể gọi tôi là Hạ thúc thúc."

Kết quả thấy tâm can của Lục Úc càng sợ hãi hơn, lại lùi về sau nhưng di chân không vững, thân thể lảo đảo, ngã ra sau.

Hạ Nguyên cả kinh, đột nhiên sau lưng lại có tiếng gọi.

"Hạ Nguyên, cậu làm gì ở trong này?"

Lục Úc vừa mới giải quyết một sự vụ khẩn cấp ở thư phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh liền không an tâm đi sang, kết quả lại thấy Bùi Hướng Tước đứng lò cò dưới đất còn Hạ Nguyên đứng trước cửa.

Hạ Nguyên sửng sốt, cười ha ha: "Tôi đến thăm bệnh, nghĩ cậu bị ốm ở một mình cô đơn nên đến." Mấy lời này nửa thật nửa giả, hăn quả thực không yên tâm, nhưng còn một nguyên nhân nữa, chính là không muốn ở lại Hoài Thành, nên đến chỗ Lục Úc trốn.

Lục Úc đi đến bên cạnh Bùi Hướng Tước, nhẹ giọng an ủi vài câu, bế cậu lên. Mặt Bùi Hướng Tước chôn vào ngực Lục Úc, hai tay ôm lấy cổ anh, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.

Hạ Nguyên nhịn không được "xịt xịt" vài tiếng.

Lục Úc nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

Hạ nguyên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ha ha cười. Hắn và Lục Úc cùng nhau đánh lộn uống rượu hát hò làm huynh đệ đã lâu, nhưng cái tình anh em này cũng không quá có giá trị, hắn hoài nghi nếu lúc nãy Bùi Hướng Tước ngã thật, có khi nào Lục Úc sẽ lột da hắn hay không.

Lục Úc thấp giọng nói với Bùi Hướng Tước vài câu, Hạ Nguyên đứng ở xa, không nghe rõ.

Một lát sau Bùi Hướng Tước mới ngước mắt lên, thân thiện cười với Hạ Nguyên một cáu: "Chào anh Hạ tiên sinh."

Hạ Nguyên không phục; "Sao cậu là Lục thúc thúc còn tôi lại là Hạ tiên sinh. Mặc dù gọi là thúc thúc thì có hơi già, nhưng gọi là tiên sinh nghe còn già hơn."

Lục Úc lườm hắn, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của Bùi Hướng Tước, nhẹ giọng nói: "Tôi với cậu ta có chút việc cần nói chuyện, một lát sẽ trở về, được không?"

Anh từ tốn lặp lại hai lần, nếu như lúc nãy Hạ Nguyên chỉ cảm thấy có gì không đúng thì hiện tại cảm giác về cậu bé không giống những đứa trẻ bình thường khác trong hắn đã quá rõ ràng, đã lớn như vậy, người khác nói gì cũng không thể hiểu ngay.

Lục Úc đẩy cửa ra, để Hạ Nguyên vào trong thư phòng trước. Bài trí ở thư phòng cùng cung cách bố trí phòng thường thấy của Lục Úc rất khác biệt, không còn đen trắng đan xen, mà là một màu sắc ấm áp.

Hạ Nguyên mở miệng trêu: "Cậu làm sao vậy, phòng ngủ không phải phong cách của cậu, giờ đến thư phòng cũng sơn màu sặc sỡ thế."

Lục Úc thản nhiên trả lời hắn: "Tôi chẳng sao cả, nhà này mới mua, chưa kịp sửa."

"Cậu nói đùa đấy à." Hạ Nguyên hiểu Lục Úc hơn cả bốn người có cùng chung huyết thống với anh ở nhạ họ Lục, không chút do dự vạch trần lời nói dối của Lục Úc: "Trước kia đi chơi đến khách sạn người ta trang trí không hợp ý cậu dù là nửa đêm cậu cũng sẽ đi tìm khác sạn khác, giờ sao lại không có thời gian sửa chữa?"

Lục Úc thản nhiên nói: "Con người ai rồi cũng thay đổi, hiện tại tôi cảm thấy màu sắc thế này cũng rất ổn."

Hạ Nguyên ra vẻ xem thường: "Cậu xong đời rồi, nói dối mà cũng trơn tru chả khác nào nói thật. Chắc đây là phong cách của cậu bé kia chứ gì."

Thực ra Lục Úc không hề nói dối, trước kia anh thích màu trăng và đen, bởi vì nhìn qua thấy thoải mái. Nhưng hiện tại, trang hoàng màu sắc thế này, vừa ấm áp vừa dễ chịu, có chút giống với Bùi Hướng Tước.

Nói đến đây, sắc mặt hắn nghiêm túc hơn, ngồi xuống ghế nói: "Cậu và cấu ấy đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước còn nói chưa muốn ra tay mà sao giờ người ta đã nằm trên giường rồi? Bảo bối của cậu còn nhỏ tuổi, vẫn còn quá nhỏ đi?"

Lục Úc khẽ cười, thong thả giải thích: "Không có chuyện gì. Đùi em ấy bị thương, không tiện đi lại, tạm thời ngủ cùng với tôi thôi."

Hạ Nguyên cũng hiểu Lục Úc luyến tiếc Bùi Hướng Tước, dù sao hắn cũng làm bạn với anh đã lâu, chưa từng thấy dáng vẻ của anh ngày hôm nay bao giờ. Trong đầu nghĩ đến việc kia, suy xét một lát mới hỏi: "Vậy cậu ấy, có phải có chỗ nào bất thường đúng không?"

Hắn hỏi không hề có ác ý, nếu không phải thân quen nhất định sẽ không hỏi, nhưng hắn cũng chỉ muốn quan tâm đến tình hình của Lục Úc thôi, ngay cả bệnh mất ngủ của Lục Úc cũng khiến Hạ Nguyên bận tâm rất nhiều.

Lục Úc cúi đầu xuống, tựa hồ là đang nghĩ nên nói thế nào, anh không muốn giấu Hạ Nguyên việc này.

"Em ấy mắc chứng chướng ngại ngôn ngữ, không hiểu được lời người khác nói, cũng rất khó biểu đạt ý mình muốn nói." Biểu tình trên mặt Lục Úc không thay đổi, ánh mắt tĩnh mịch: "Nhưng, cậu còn nhớ bệnh của tôi không?"

"Nhớ chứ, sao vậy? Dạo này cậu có đi khác thường xuyên không đấy?"

Lục Úc lắc đầu: "Không cần đi khám, tôi đã tìm thấy thuốc đặc trị rồi, chính là A Bùi." Anh dừng lại một lúc, kể lại một lượt chuyện của Bùi Hướng Tước, giọng ca của cậu chính là thuốc đặc trị của anh.

Sau khi nghe xong, Hạ Nguyên há mồm trợn mắt một lúc, cuối cùng chân thành chúc phúc: "Hai người các cậu đúng là một cặp trời sinh đấy, cậu dùng giọng hát của cậu ấy để chữa chứng mất ngủ, còn cậu ấy lại chỉ có thể nói chuyện với cậu. Nhưng cậu có chút giống biến thái."

Lục Úc "a" một tiếng, cười nói: "Tôi cũng biết điều đó."

Cũng không biết là đồng ý với câu sau hay câu trước hay là cả hai.

Hai người lại nói về việc đầu tư khoảng thời gian trước, thu lời khá tốt. Hạ Chấn đối với Hạ Nguyên không tốt cũng không xấu, chỉ yếu là mấy người anh trai của hắn, Hạ Nguyên có thiên phú làm kinh doanh, không đủ nhẫn tâm, Lục Úc đành phải giúp hắn một chút.

Ba người cùng nhau ăn cơm, Hạ Nguyên không thể ngồi yên, vô vị muốn chết nên tìm hai người cùng hắn đi quanh núi một vòng. Lục Úc sợ tối nay ăn nhiều Bùi Hướng Tước sẽ khó tiêu nên cũng đưa cậu ra sân đi dạo.

Phong cảnh trên núi khác với trong nội thành Trữ Tân. Màn đêm buông xuống, ánh trăng trên cao lúc ẩn lúc hiện, chỉ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo nên những chấm nhỏ lấp lánh đầy sân.

Bùn đất dưới chân tơi xốp, trong lòng Lục Úc có chút buồn bã, bàn tay nắm lấy cánh tay của Lục Úc rất chặt, Lục Úc luôn có thể nhận ra những thay đổi nhỏ xíu trong tâm lý của cậu, hỏi: "A Bùi không vui à?"

Đùi phải của Bùi Hướng Tước đã hồi phục nhiều, nhưng vẫn chưa thể đứng vững, hơn nửa trọng lực dồn lên người Lục Úc, cậu khẽ thở dài: "Cũng không phải, nhưng hôm nay lúc gặp Hạ tiên sinh có phải tôi đã để lại ấn tượng xấu với anh ta không?"

Lục Úc nhíu mày: "Không đâu, hôm nay cậu ta nói với tôi em rất tốt, chỉ là có chút nhát gan. Nhưng em để ý điều này làm gì."

Bùi Hướng Tước chớp chớp đôi mắt tròn xoe của cậu, thực ra cậu cũng không qua để tâm ấn tượng của người khác về mình như thế nào, nhưng Hạ Nguyên không giống với những người khác: "Anh ấy là bạn của Lục thúc thúc, tôi hi vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với bạn của anh."

Nếu như không có ý định quen biết dài lâu thì sẽ không có suy nghĩ này.

Lục Úc đỡ trán, nghĩ tới phương diện khác, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng: "A Bùi nếu em đổi Lục thúc thúc thành bạn trai thì câu này sẽ thành --- Anh ấy là bạn của bạn trai tôi, tôi muốn lưu lại ấn tượng tốt với bạn của bạn trai mình đấy."

Mấy câu này nói quá nhanh lại dài, Bùi Hướng Tước không hiểu được, chỉ là thấy Lục Úc cười cậu cũng ngốc nghếch gật gù cười theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện