Từ sau ngày trộm hôn Lục Úc, Bùi Hướng Tước cứ đối mặt với anh là lại đỏ mặt, may là trời đã vào Đông, quần áo mặc trên người dày lên, có thể che đi gò má, không để người khác nhận ra.

Tạm thời cậu không có suy tính bày tỏ, bởi vì thích là một việc đối đãi nghiêm túc thế nào cũng không đủ.

Cậu muốn hiểu thêm về cảm xúc ấy, lại sợ để lộ tình trạng của mình ra ngoài, làm phiền đến Lục thúc thúc.

Thích một người, không nên biến mình thành rắc rối của người ta.

Bùi Hướng Tước vừa vui vẻ vừa sầu khổ, ngẩn ngơ nhìn chiếc lá ép khô trên trang sách. Cậu cũng xem như đang kiềm chế bản thân, nhưng bất cẩn chút thôi là tâm hồn lại lên mây lên gió.

Từ Húc ngồi bên cạnh nhìn thấy hỏi: "Bùi Bùi, gần đây cậu có chuyện gì vậy, mặt mày ủ rũ, không tập trung học tập, thi cũng không tốt?"

Bùi Hướng Tước quả là không phụ lời miêu tả mặt mày ủ rũ của cô, uể oải đọc những lời cô viết, một hồi lâu sau cũng không viết giấy trả lời lại.

Nhưng Từ Húc không phải người dễ chùn bước như vậy, thừa dịp giáo viên không để ý, cô lại tự động ném một tờ giấy qua.

Bên trên viết: "Bản tiên nữ bấm đốt tay nhẩm tính, thiếu niên cậu đang hoài xuân, mắc chứng bệnh tương tư chộn rộn. Cậu nói có phải hay không?"

Bùi Hướng Tước sau khi đọc sau liền kinh ngạc sợ hãi, một lúc sau cũng không gấp tờ giấy vào, Từ Húc vừa nhìn, đã thấp giọng hô: "Thế mà lại đoán trúng."

Một tờ giấy lại được phi sang: "Oa, là ai, là ai, mau nói cho tớ biết, ai có thể nắm được trái tim hoàng tử xinh đẹp của lớp chúng ta?"

Bùi Hướng Tước đọc xong, khóe miệng hơi nhếch lên, mãi mới có thể kìm chế được, có chút ủ rũ: "Không phải, là tớ thích anh ấy trước, anh ấy không thích tớ."

Từ Húc đã chẳng còn tâm tư nghe giảng nữa, kích động quá mức, cũng xem nhẹ từ "anh ấy" của Bùi Hướng Tước. Vừa mới hết giờ cô đã kéo ghế đến bên cạnh Bùi Hướng Tước, mặt đối mặt giao lưu.

"Sao cậu biết người ta không thích cậu, Bùi Bùi của chúng ta vừa đẹp trai, tích cách tốt, người cũng tốt, có cô gái nào không thích?"

Bùi Hướng Tước biết chuyện mình thích Lục Úc không nên nói ra ngoài, chỉ đành viết: "Dù sao, cũng sẽ không thích."

Từ Húc vô cùng yêu thích tin đồn và làm mai, giờ đây gấp gáp muốn chết: "Sao cậu lại sợ sệt thế, sao biết người ta không thích cậu. Cho dù không tỏ tình, thì cũng phải thử thăm dò chứ!"

Bùi Hướng Tước im lặng hồi lâu, mới ngoáy trên giấy một câu: "Thăm dò thế nào?"

Từ Húc với tư cách một cô gái trẻ chưa từng yêu đương, phô ra lượng tri thức lý luận tích trữ vô cùng nhiều của mình, rất tự tin mà viết.

"Đi xem phim, trong rạp tối om, chẳng ai nhìn thấy ai, cậu lén nắm lấy tay người ta, nếu đối phương có ý, nhất định sẽ nắm lại."

Bùi Hướng Tước đọc đi đọc lại hai câu này mấy lần, trong lòng ngứa ngáy, vội vã muốn thử một lần.

Động tác của Từ Húc rất mau lẹ, lấy điện thoại, mở app ra, nhân lúc sắp sửa vào học viết: "Gần đây có một bộ phim tình yêu rất hay, rất lãng mạn cũng cảm động. Nhưng sắp ngừng chiếu rồi, chắc chỉ còn vài suất thôi. Tớ mới tra giúp cậu, tối nay bảy giờ có xuất chiếu. Nghe nói tối nay tuyết đầu mùa sẽ về, là thời điểm tốt, phù hợp để tỏ tình, hẹn hò với người yêu."

Từ Húc cố lôi kéo cậu, vừa hóng chuyện vừa châm dầu vào lửa, cuối cùng nắm chắc thời gian viết: "Bây giờ quan trọng nhất chính là, lớp trưởng nghiêm khắc nhất khối, đang ngồi bên cạnh cậu, nếu cậu ấy không cho cậu trốn tiết, thì dù có mọc thêm cánh cũng khó trốn ra khỏi trường."

Cô không chỉ viết, mà còn nói lại những lời này một lần, cố ý chó An Tri Châu nghe thấy.

"Cậu nói nhiều thế, cuối cùng cũng kéo người khác vào." An Tri Châu bình tĩnh đặt bút xuống, những gì hai người trao đổi cậu ta cũng thấy hết, nghiêng đầu nhìn đôi mắt trông mong của Bùi Hướng Tước: "Đi đi, cậu muốn đi, sao tớ lại không đồng ý để cậu đi cơ chứ?"

Trong lòng cậu ta có chút hối hận, chọn không đúng thời điểm, yêu đương dễ phân tâm, Bùi Hướng Tước hiện tại đã không còn lòng dạ nào mà học hành.

Bất kể nói thế nào, ba người đối với kế hoạch xem phim tối nay của Bùi Hướng Tước đều bước đầu đạt thành nhận thức chung.

Cho dù giáo viên sắp vào lớp, Bùi Hướng Tước vẫn lén để điện thoại xuống gầm bàn, nhắn tin cho Lục Úc.

Không lâu sau, tin nhắn đến, Từ Húc tai nghe tám phương, mắt nhìn bốn hướng lập tức khều tay cậu, viết ra giấy: "Người ta đồng ý chưa? Hẹn xong chưa?"

Bùi Hướng Tước mím môi cười, gật đầu.

Thật tốt.

Bởi vì tối nay phải ra ngoài xem phim, Lục Úc đã làm xong mọi việc từ sớm, phái Lý Trình Quang đưa cơm đến trường. Ăn cơm xong, Bùi Hướng Tước quay về lớp học, nhanh chóng làm bài tập về nhà. Chờ tiếng chuông tan giờ tự học vang lên, cậu lấy giấy xin phép nghỉ đã viết ra, cùng An Tri Châu đến văn phòng.

Giáo viên chủ nhiệm thương cậu không cha không mẹ, bị bệnh khó chịu cũng không thể nói, dặn dò đủ điều, cũng không hỏi nhiều liền đồng nghỉ cho cậu nghỉ.

Bùi Hướng Tước trong lòng vô cùng áy náy vì đã nói dối.

An Tri Châu cùng cậu đi ra khỏi cửa văn phòng, thay cậu sắp xếp đồ đạc, đẩy cậu đi.

Mặc dù không thể vạch trần, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu: "Sao cậu lại ngốc thế chứ!"

Bùi Hướng Tước không nghe rõ.

Cầm giấy xin phép được giáo viên phê duyệt, Bùi Hướng Tước rất nhanh đã qua cổng bảo vệ, ra khỏi cổng trường được vài bước, cậu đã thấy xe dừng cách đó không xa, Lục Úc tựa mình trước xe. Anh mặc một chiếc áo bành tô dài màu xám ấm áp, tay cầm ô, bộ dáng xuất chúng hơn người, dáng người cao lớn rắn tỏi, phong độ nhẹ nhàng, người qua đường không khỏi nhìn thêm một cái.

Thực ra tuyết rơi phương Bắc không cầ mang ô, nhưng Lục Úc là người phương Nam, đã quen như vậy.

Bùi Hướng Tước hai ba bước đã chạy đến trước mặt Lục Úc, phía sau để lại dấu giày rất rõ, Lục Úc phủi tuyết trên tóc cậu, nhét cậu vào ghế sau.

Ra ngoài xem phim, mặc đồng phục không ổn lắm, Lục Úc mang quần áo đến, để ở ghế sau. Bùi Hướng Tước cởi áo đồng phúc ra, khoác áo lên người, một chốc diện mạo đã thay đổi.

Cậu khoác chiếc áo khoác lông màu trắng Lục Úc mua cho, cổ còn quàng khăn len màu đỏ, che khuất phần cằm, chỉ để lộ nửa gò má trên và đôi mắt đen láy, Màu sắc của khăn quàng cổ rất sáng, tôn lên làn da trắng của cậu, giống như một ngọn lửa lén lút chạy vào ngày đông buồn tẻ đơn điệu.

Bùi Hướng Tước lớn lên ở phương Nam, gần như chưa từng thấy tuyết, nếu có tuyết cùng kèm theo mưa, bông tuyết không giữ được lâu, nên chưa bao giờ thấy cảnh sắc như vậy.

Trong thời gian này, điện thoại của Lục Úc reo mấy lần, anh đều không nhận, chỉ nhận điện thoại của Lý Trình Quang nói hai câu rồi tắt máy. Bùi Hướng Tước không nghe được nhiều, là chuyện công việc, nói mai sẽ giải quyết.

Bùi Hướng Tước cúi đầu, bẻ ngón tay, nhẹ nhàng hỏi: "Không phải, tôi, tôi, quấy rầy, đến, công việc, của Lục thúc thúc chứ? Lãng phí thời gian của anh..."

Lúc Úc gõ nhẹ lên đầu cậu: "Nói bậy gì đấy. Thời gian của tôi tốn vào hai việc mới được xem là đáng giá, một là công việc, hai chính là em. Nhưng công việc có thể làm tiếp, nhưng bộ phim hôm nay lại chỉ chiếu mấy tiếng."

"A Bùi, em mới là quan trọng nhất."

Bùi Hướng Tước nghe xong câu này, trong lòng rất vui. Lại nhịn không được nghĩ, nếu sau này Lục thúc thúc có bạn gái, lời này có phải sẽ thay đổi không? Rất nhanh đã đến rạp chiếu phim, Bùi Hướng Tước dựa theo hướng dẫn của Từ Húc, lấy được vé của mình. Lục Úc đi đến, ôm một bịch bỏng ngô và hai cốc cô ca, nhìn chim sẻ nhỏ cười ngây ngô lại thỏa mãn, nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta đến rạp chiếu phim."

Trước khi sống lại, họ chưa từng ra rạp xem phim, cũng chưa từng làm rất nhiều chuyện. Bởi vì Lục Úc luôn quá bận rộn, Bùi Hướng Tước lại quá nhàn rỗi, cậu chỉ có thể ở nhà đợi, đợi Lục Úc trở về.

Lục Úc thở dài, lấy một miếng bỏng ngô đút vào miệng Bùi Hướng Tước, tiến vào rạp tìm chỗ ngồi.

Đại sảnh rạp chiếu phim vẫn còn sáng đèn, ngày tuyết đầu mùa như thế này, những người trẻ tuổi thích lãng mạn sẽ không bỏ qua, từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi vào rạp, cậu thậm chí còn thấy mấy người mặc đồng phục trường mình. Bùi Hướng Tước vô cùng hâm mộ, cậu cũng muốn nắm tay Lục thúc thúc.

Hai người họ tìm chỗ ngồi trong bóng tối. Bùi Hướng Tước cởi áo khoác ra, Lục Úc đưa cho cậu cốc cô ca lạnh. Xung quanh vẫn thấp thoáng tiếng ồn ào, màn hình chiếu phim rất lớn vẫn đang phát quảng cáo, nhưng một lúc sau, ánh sáng trên màn hình vụt tắt, cả rạp tối om.

Bùi Hướng Tước có chút khẩn trường, cậu quay đầu sang, thấy Lục Úc ngồi bên cạnh cậu, liền bình tĩnh lại.

Âm nhạc vang lên, màn hình bừng sáng, một cô gái tóc vàng xinh đẹp xuất hiện, chậm rãi cất tiếng hát, giọng hát mềm mại êm tai, giống như phát ra từ một nơi rất xa.

Bộ phim đã bắt đầu.

Bùi Hướng Tước sợ hãi, hiện tại cậu muốn nắm lấy ngón tay Lục Úc, nhưng lại sợ thời gian quá ngắn, tâm tư lại bị vạch trần, đành phải né xúc động, giả bộ tập trung xem phim.

Lục Úc lại thích thú với việc đút bỏng ngô cho Bùi Hướng Tước hơn là bộ phim.

Bởi vì vừa hồi hộp vừa lo lắng, Bùi Hướng Tước ôm chặt lấy cốc cô ca lạnh, muốn bình tĩnh lại để kiềm chế chính mình.

Bộ phim đã đến cảnh lãng mạn, Bùi Hướng Tước nghe thấy phía sau có tiếng động kỳ quái, vốn định quay đầu lại nhìn, nhưng Lục Úc đã nhanh tay ôm lấy cổ cậu, dán sát sang bên má cậu mà nói một câu: "Đừng quấy rầy người ta, họ đang hôn nhau."

Đến xem bộ phim này đa phần là tình nhân, mang theo tâm tư không ai nhận ra mình mà ngồi hàng ghế sau, không kiềm chế được làm chút hành động quá trớn.

Bùi Hướng Tước giờ đã là chú chim sẻ nhỏ có tà tâm, vừa nghe đến chữ hôn liền bùng nổ, nhớ tới chuyện xấu mình từng làm, lại ngắc ngứ lặp lại: "Họ, họ, đang hôn..." Thật lớn mật, Bùi Hướng Tước ngốc nghếch nghĩ.

Sau khi hiểu ra, cậu liền ngồi ngay ngắn lại, đầu cũng không dám lệch đi một phân.

Lục Úc nhìn cậu cười: "Sao lại thẹn thùng như vậy? Trước đây nhìn thấy người ta hôn nhau, cũng không thèm để mắt tới cơ mà."

Bùi Hướng Tước giả bộ không nghe thấy, trong lòng, sao có thể giống như trước đây.

Thanh âm phía sau dần dần lắng xuống, Bùi Hướng nắm lấy cơ hội, nghiêng đầu liếc mắt qua nhìn, nhưng cặp đôi kia đã rời đi. Cậu thở phào, bộ phim đã chiếu đến đoạn cao trào, nam nữ chính yêu nhau nhưng không thể vượt qua sinh ly tử biệt, đâu đó trong rạp nghe thấy tiếng khóc của cô gái nào đó.

Hẳn là không ai để ý tới.

Bùi Hướng Tước buông cốc cô ca ra, dùng khăn lau tay, nhẹ nhàng giờ đầu ngón út ra, hướng đến ngón tay của Lục Úc.

Extra

Tiêu Tước: Muốn hôn, hôn Lục thúc thúc QAQ

Đại Bùi: Không phải mới hôn sao?

Tiểu Tước: Rõ ràng là tớ chưa được hôn QAQ

Đại Bùi: Thật đáng thương, dù sao tớ cũng hôn được rồi.

Tiểu Tước: Lương tâm của cậu có đau không?

Đại Bùi: Ngại quá, không đau chút nào.

Đi chơi xa suýt quên nhiệm vụ, nhưng may mà vẫn còn nhớ mình còn đam chưa hoàn ở nhà:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện